“Tôi là Laura Gurdon…”

Turan trợn tròn mắt, khuôn cằm nhọn và đôi mắt như mù sương của người phụ nữ trên màn hình khiến cô có cảm giác quen thuộc, nhất thời lại không nhớ nổi là đã gặp ở đâu. Cô ta còn mang họ “Gurdon”, nhưng cả gia tộc Gurdon nổi tiếng của Votaw đều mê ống kính, trong nhà đến một viên gạch khiêm tốn cũng không có, không có ai mà Turan không biết, vậy cô ta là ai? Thân thích chi thứ của nhà Gurdon? Hay vừa vặn mang cái họ xúi quẩy này?

“… Người phụ trách viện nghiên cứu số 1 ‘TDGEC’…”

Turan giật mình, chợt nhớ ra thân phận người này, cô quay đầu trực tiếp dùng quyền quan chỉ huy tắt đoạn phim và màn hình lớn, các nghiên cứu viên tham gia giải khóa không biết xảy ra chuyện gì, mù tịt quay đầu nhìn nữ sĩ quan sắc mặt u ám.

Turan nhanh chóng định thần lại, khoát tay, trong các nghiên cứu viên tham dự giải khóa có mấy người trước kia thuộc đội bảo trì cơ giáp của Bạch Ngân Cửu, Lục Tất Hành mượn đi mãi không trả, dù sao cũng là cựu bộ, vừa nhìn thấy sắc mặt và động tác tay của Turan, liền rất ăn ý tiến lên, chia nhau tắt thiết bị xử lý, chặn mạng nội bộ sao Khải Minh trong phạm vi nhỏ, đồng thời cấm sao chép và gửi văn kiện.

“Xin lỗi,” Turan mau chóng ứng đối kiểu chính phủ, “Tôi vừa nhìn thấy trong thư mục mã hóa tồn tại rất nhiều tài liệu thực nghiệm, tựa hồ có liên quan đến thực nghiệm sinh hóa của Hiệp hội chống Utopia, một khi tiết lộ ra ngoài, có thể sẽ tạo thành nguy hiểm và khủng hoảng công cộng, để an toàn, cần qua chuyên gia thẩm duyệt mới có thể xem xét công bố, hi vọng các vị hiểu cho.”

Thành viên tổ kỹ thuật hỗ trợ phá giải mã hóa ở đây đều là dân kỹ thuật kiểu hacker như Lục Tất Hành, hứng thú với sản phẩm điện tử cao hơn vật sống, so với kiếm chuyện trước mặt người cầm súng, mọi người vẫn muốn về nhà chơi game hơn, vì thế hết sức thức thời tỏ vẻ lý giải, nối đuôi nhau đi ra trước ánh nhìn nét cười không lên khóe mắt của Turan.

Turan thấp giọng phân phó: “Mời Tổng trưởng Edward đến, liên lạc Lâm tướng quân.”

Lâm tướng quân đúng như dự kiến không liên lạc được. Họ phải đi đánh cướp căn cứ bí mật của bọn buôn ma túy, căn cứ bí mật đương nhiên sẽ chặn mạng thông tin bên ngoài, hòng đảm bảo hành động đánh lén tuyệt đối thành công, sau khi tiến vào phạm vi cảnh giới của đối phương, rất có thể Lâm Tĩnh Hằng sẽ lựa chọn cắt đứt truyền tin viễn trình đến từ chính họ, để tránh thời điểm tín hiệu xuyên qua điểm nhảy vũ trụ bị đối phương chặn lại.

Turan bình thản thở ra một hơi, cúi đầu xoa xoa tay, trầm tư đi qua đi lại vài bước.

Lúc này, Lục Tất Hành vẫn ở bên cạnh không lên tiếng đột nhiên hỏi: “Viện nghiên cứu số 1 TDGEC, chính là ‘Bạch Tháp’ trong truyền thuyết?”

“TDGEC” tên đầy đủ là “Trung tâm phát triển kỹ thuật Vườn Địa Đàng”, trong đó, viện nghiên cứu số 1 là trung tâm của trung tâm, do công trình kiến trúc cao hàng trăm mét, bên ngoài lại sơn màu trắng, dân gian còn gọi là “Bạch Tháp”. Trong Bạch Tháp, tập hợp nhân tài các lĩnh vực như kỹ sư mạng, nhà sinh vật học, nhà nhân loại học cấp cao nhất trên thế giới, là cơ quan nghiên cứu khoa học quyền uy nhất, nó phụ trách tất cả sự vụ kỹ thuật liên quan đến Vườn Địa Đàng.

Turan ngước nhìn lên: “Cậu có biết bà ta là ai không?”

Lục Tất Hành suy nghĩ một thoáng: “Nếu tôi nhớ không lầm, ủy ban quản lý Vườn Địa Đàng có bảy ủy viên chính, trong đó một vị tựa hồ chính là họ ‘Gurdon’?”

“Gia tộc Gurdon là một trong những người đặt móng Vườn Địa Đàng,” Turan nói, “Cậu biết đối với quyền quý Votaw mà nói, làm từ thiện là việc cần thiết hằng ngày, gia tộc Gurdon từng tìm kiếm một đám trẻ mồ côi trí tuệ hơn người, xây một trường công ích trên tiểu hành tinh sát biên giới Thiên Hà Số 1, quỹ của gia tộc bọn họ sẽ duy trì cho trường hoạt động, mỗi một đứa trẻ được nhận nuôi đều phải ký hợp đồng với nhà Gurdon, cam đoan sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc cho gia tộc bọn họ năm đến mười năm. Laura Gurdon tốt nghiệp ở nơi đó.”

“À, bồi dưỡng nhân tài, đôi bên cùng có lợi.” Lục Tất Hành lý giải gật đầu, “Như vậy xem ra quý cô Laura này là người nổi bật trong đó?”

“Người nổi bật? Không chỉ vậy.” Turan nói bằng giọng nhẹ mà tốc độ cực nhanh, “Laura Gurdon là một thiên tài, sau đó bị lão già nhà Gurdon – chính là lão bất tử chiếm ghế ủy viên Vườn Địa Đàng vừa ý, chỉ đích danh bồi dưỡng trọng điểm, nhận làm con gái nuôi trên danh nghĩa, và cho đổi sang họ Gurdon. Dựa vào nhà Gurdon làm chỗ dựa và tài hoa của bản thân, bà ta bảy mươi hai tuổi đã vào làm chủ tòa tháp trắng, sau đó lại đại diện cho quản ủy hội kết hôn chính trị với quân ủy, gả cho trung tướng Lâm Úy.”

Lục Tất Hành rất đỗi bất ngờ: “Cô nói người đuổi theo đánh bà ta trong đoạn phim vừa rồi là chồng bà ta?”

“Đúng, nhưng đây chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là, đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng này sau đó có một đôi long phượng thai,” Turan dừng lại, “Bé trai tên Lâm Tĩnh Hằng.”

Cằm Lục Tất Hành suýt nữa rơi trúng ngực: “… Cái gì?”

Hope từ mái nhà viện nghiên cứu đi ra, vừa mới lấy được kết quả kiểm tra chất lượng thực phẩm nông trường – rất lý tưởng, màu xanh không ô nhiễm, vị tuyệt hảo, hơn nữa rất thích hợp làm nguyên liệu chiết xuất ống tiêm dinh dưỡng và cao dinh dưỡng.

Chu Lục dẫn mấy vệ binh đi theo ông ta, người thân phận tiền tù binh đi lại trong căn cứ vẫn cần giám thị, cũng may Hope là một thần bịp hòa nhã, chẳng những không để ý, còn chuyện trò rất vui vẻ với các vệ binh, chia hàng mẫu kiểm tra còn lại cho mọi người.

“Đây là mật tự nhiên à?” Chu Lục thích thú quệt một ít lên ngón tay liếm thử, “Trước kia ở Thiên Hà Số 8 chưa từng gặp, toàn là nhân tạo… Ồ, không ngọt như tôi tưởng tượng.”

“Các cậu ăn chất làm ngọt nhiều quá rồi,” Hope mặt mũi hiền lành nói, “Đối với người thời đại viễn cổ sống cùng tự nhiên mà nói, vị ngọt đại diện cho ca-lo cao, khi thức ăn thiếu thốn, là thứ hiếm có và quý giá, thế nên ký ức tốt đẹp về vị ngọt giữ lại trong gien của chúng ta, các chất làm ngọt tổng hợp đời sau thì không lãng mạn như vậy.”

“Đúng, giống như búp bê tình dục sản xuất hàng loạt dựa theo mặt nữ thần… A, xin lỗi, đi với bọn họ lâu quen rồi, quá thô tục.” Chu Lục ngửi miệng chai, lại quý trọng đậy kỹ, “Có mùi hoa, con gái chắc sẽ thích?”

Hope hết sức thiện ý cho hắn một nụ cười mỉm chế nhạo.

“Ôi, không phải đâu,” Chu Lục xấu hổ xua tay, “Bọn tôi huấn luyện hằng ngày yêu cầu rất nghiêm đối với ca-lo trong thức ăn, tôi dù sao cũng không dám ăn quá nhiều, để cho đám nhóc kia được rồi… Tôi thật sự không có ý gì, thầy Lục luôn cảm thấy tôi biến thái, oan chết đi được.”

Trong khi nói chuyện, mấy học sinh của Lục Tất Hành đúng lúc đi qua, hình như đang tranh luận gì, Gà Chọi vác trên vai linh kiện cơ giáp không biết tháo từ đâu, Bạc Hà cách thật xa nhìn thoáng qua bên này, thấy Chu Lục liền làm mặt quỷ.

“Tôi nghe nói họ đang thiết kế một loại cơ giáp sơ cấp.” Chu Lục khá kiêu ngạo nói với Hope, “Nếu có thể thành công, người thường sẽ dễ dàng điều khiển loại cơ giáp sơ cấp này như tập đi xe đạp, không phải lợi hại rồi? Lỡ như có chiến tranh, mỗi người đều có thể làm quân vũ trụ.”

“Thế ư?” Thần sắc Hope lóe lóe, “Trong chiến tranh cấp vũ trụ, vũ khí hữu hiệu phải là năng lượng cao cực nóng, thậm chí cấp hạt nhân, cơ giáp sơ cấp hơn cũng thế thôi? Mấy thứ này đem xuống đất liền, là có thể dễ dàng san bằng một thành phố, người bình thường có thể nắm tay thứ ma quỷ này như đi xe đạp, cậu cảm thấy rất lợi hại à? Tôi lại cảm thấy rất đáng sợ.”

Chu Lục ngớ ra: “Cũng là đạo lý như vậy… Nhưng đây là bài tập của lớp mà, không cần quá coi là thật, sách đọc một ngàn lần cũng không học được nhiều bằng tự tay tháo dỡ thiết kế một cơ giáp mà…”

Đang nói thì chính hắn cũng cảm thấy không đúng, các thiếu niên lòng tràn đầy tò mò loay hoay vũ khí tính sát thương quy mô lớn trong bài tập, mà những người khác còn cảm thấy rất kiêu ngạo.

“Thời kỳ đặc biệt, chẳng có cách gì, khắp nơi đều đang chiến tranh, kỹ sư thiết kế cơ giáp căn bản không đủ dùng, chúng tôi cũng phải bảo vệ mình mà.” Chu Lục nói, “Đôi lúc suy nghĩ, thật sự cảm thấy rất khó chịu, giống như nhìn mọi người cùng nhau đạp trên vách đá và dây thép, đến chỗ ông nghe tiếng chim hót lúc sáng sớm một chút cũng thoải mái hơn rất nhiều.”

Đúng lúc này, họ gặp Tổng trưởng Edward đi tới trước mặt, Tổng trưởng dẫn nòng cốt tân chính phủ vội vàng đến viện nghiên cứu.

“Kỳ lạ,” Chu Lục nhìn theo những người này, “Tổng trưởng không thường xuyên đến viện nghiên cứu đâu.”

Một vệ binh ở cửa trả lời: “Hình như là thầy Lục và mọi người đã phá giải mã hóa tài liệu hạch tâm của Hiệp hội chống Utopia.”

Trong vệ binh có rất nhiều người là tân binh của Đội Tự Vệ, lúc này mới thoát khỏi trạng thái thất học chưa bao lâu, những nan đề mã hóa và kỹ thuật phức tạp cơ bản nghe không hiểu, đại để là nghe góp vui rồi thôi.

Hope lại trầm mặc, quay đầu nhìn hướng nhóm Tổng trưởng đi khỏi, ánh mắt hơi trầm xuống.

Cùng một thời gian, một trạm không gian nhân tạo khổng lồ thong thả vòng qua gần sao Cayley, nó khoảng hai trăm kilomet vuông, khối lượng vô cùng lớn, trên đó vũ khí trang bị, vật tư chiến lược vân vân, thật sự không thiếu gì, lượng dự trữ sắp bằng một căn cứ dự phòng Xú Đại Tỷ vơ vét, điều khiến người ta căm phẫn nhất là, một vật khổng lồ như vậy lại có hệ thống động lực của riêng mình, có thể lái đi như tàu vũ trụ và cơ giáp!

Vật khổng lồ như cứ điểm không trung này một tiếng trước còn thuộc về một chi hải tặc Quân Đoàn Tự Do hung hăng, bây giờ đã về tay Lâm Tĩnh Hằng.

Lâm Tĩnh Hằng dùng một tiểu đội đóng giả dân buôn lậu vũ trụ, giả vờ lưu lạc đến đây, gặp trạm không gian một con dê béo như vậy, muốn đục nước béo cò vào ăn trộm – tội phạm buôn lậu lưu lạc do tiên sinh Hoàng Thử Lang đóng vai chính, tương đối đúng bản sắc, sau khi “bị bắt”, trong hải tặc có kẻ từng đi chợ đen vực ngoại, còn nhận ra lão buôn lậu cáo già này.

Hoàng Thử Lang thuận sào bò lên, thừa cơ thêm mắm thêm muối đắp nặn cho mình một hình tượng lưu manh vùng vẫy cầu sinh trong kẽ hở.

Đám ôn con Quân Đoàn Tự Do này vốn muốn mở rộng nguồn tiêu thụ “Nha Phiến” ở Thiên Hà Số 8, khổ nỗi lạ nước lạ cái, mỗi lần vừa đến đã bị quân tự vệ Thiên Hà Số 8 xuất quỷ nhập thần đuổi đánh, hết sức đau đầu, đang cần một địa đầu xà có thể lừa gạt để liên thủ, lúc này “có được hoàn toàn không tốn công”, lập tức sinh ra ý định mời chào.

Thế là đám Hoàng Thử Lang trà trộn thành công vào trạm không gian, sau đó lập tức ra tay cắt điện trung tâm chỉ huy trạm không gian, mở cửa sau trạm thu phóng cơ giáp, đồng thời, họ còn dùng thiết bị quấy nhiễu tín hiệu Lục Tất Hành sao chép từ Hiệp hội chống Utopia quấy nhiễu mạng nội bộ của trạm không gian, khiến hệ thống theo dõi cũng tạm mù chốc lát, chờ đến khi trạm không gian không hề chuẩn bị phát hiện ra, mạng tinh thần của trọng tam đã bao trùm cả kho cơ giáp, trang bị vũ khí sung túc đều thành bùa đòi mạng.

Lâm Tĩnh Hằng cơ hồ không tốn một phát súng một viên đạn, đã khống chế cả trạm không gian.

Bọn tù binh trong trạm không gian bị lính máy móc dồn dập khống chế, Lâm Tĩnh Hằng bước xuống trọng tam, Trạm Lư hình người như thư ký đi theo sau, việc đầu tiên chính là cho Hoàng Thử Lang dừng động lực của trạm không gian – tại niên đại vật tư khan hiếm, ngay cả Lâm tướng quân xuất thân thiếu gia cũng bị nhiễm tính keo kiệt, bắt đầu hơi nhìn không nổi có người lãng phí nguồn năng lượng.

“Trạm thu phóng cơ giáp xây dựng đúng tiêu chuẩn, quỹ đạo, quy cách mật khẩu ra vào, thậm chí kiểu dự trữ năng lượng, đều nhất trí cao độ với tiêu chuẩn của quân ủy liên minh.” Trạm Lư nói, “Gần như nghiêm cẩn, có nghĩa là bản thân trạm không gian và những vật tư quân bị này đều là sản xuất hàng loạt.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Nguyên bộ? Lắm tiền nhiều của đấy.”

Trạm thu phóng và vật tư quân bị đồng bộ không dễ dàng có được, ít nhất trước khi hệ thống công nghiệp quân sự của Thiên Hà Số 8 hoàn thành, căn cứ quân sự trên sao Khải Minh hoàn toàn không đồng bộ với mớ cơ giáp đoạt được từ khắp nơi, toàn dựa vào Lục Tất Hành dẫn đội công trình chắp vá lung tung “đổi phích cắm”.

Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút: “Nếu đây cũng là Quân Đoàn Tự Do, ngươi có nhận thấy bất đồng không?”

Trạm Lư trả lời: “Đúng vậy tiên sinh, dựa theo số liệu lịch sử, cơ giáp võ trang của Quân Đoàn Tự Do đặc điểm là nhỏ lẻ và rải rác, tuy rằng họ thích thử các loại sự vật mới mẻ, nhưng phải nói rằng, kinh phí của họ nhìn không hề đủ.”

“Giống như kim chủ xa tận liên minh của họ tự mình đến Thiên Hà Số 8, dát vàng đeo bạc cho chúng ta cướp vậy,” Lâm Tĩnh Hằng đảo ánh mắt qua trạm không gian, lẩm bẩm, “Thiên Hà Số 8 có lợi để kiếm ư? Hơi kỳ lạ đấy, tại sao?”

“Tướng quân, xử lý tù binh trạm không gian hoàn tất, sắp khôi phục truyền tin viễn trình với căn cứ sao Khải Minh…”

Trạm Lư đột nhiên cảnh báo: “Cẩn thận!”

Mấy tù binh vốn đờ đẫn bị lính máy móc bắt giữ ở một bên ánh mắt đột nhiên thay đổi, giãy khỏi cánh tay máy, vẻ mặt dữ tợn, hung ác lao tới Lâm Tĩnh Hằng.

Cánh tay máy và dây trói đều vượt xa cực hạn sức mạnh cơ thể người, mấy người này rõ ràng đã bị cấy chip cổ quái gì, hoàn toàn mất đi cảm giác đau, mà do dùng sức quá mạnh, bả vai và cánh tay vặn vẹo mất tự nhiên, tích tắc giãy ra liền gãy xương nhiều chỗ, vậy mà họ không hề có phản ứng.

Lính máy móc lập tức đuổi theo, mà vệ binh của Lâm Tĩnh Hằng phản ứng cũng rất nhanh, súng laser và đạn nổ cỡ nhỏ quét ra thành dải, cơ thể đám tù binh như dưa hấu bị vật nặng đập nát, máu thịt phun ra từng mảnh.

Nhưng dù ngực bị đạn nổ bắn thủng lỗ, lòi cả xương sườn, cũng không cản nổi họ đỏ mắt muốn lao lên!

Lâm Tĩnh Hằng chắp tay sau lưng không nhúc nhích, các vệ binh bên cạnh hắn nhanh chóng chuyển hướng nòng pháo sang chân những tù binh quái vật này, đám tù binh nằm xuống hàng loạt, lại vẫn như lũ sâu chết mà không cứng xác, không chịu bỏ cuộc bò tới, để lại vết máu thật dài trên mặt đất, khiến người ta lạnh sống lưng.

Kẻ ương ngạnh nhất đã gần bò tới chân Lâm Tĩnh Hằng, đương khi hắn giơ đôi tay xương trắng ởn sắp chạm đến mũi giày Lâm Tĩnh Hằng, một viên đạn nổ loại nhỏ xuyên qua cổ hắn, một con chip bay ra, hắn khựng lại, không nhúc nhích nữa.

Máu bắn lên tay áo Lâm Tĩnh Hằng, để lại một vết đỏ trên mu bàn tay.

“Tai ương đổ máu.” Trong lòng Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên hiện lên từ như vậy, hắn tiện tay chùi, không có phản ứng đối với tình hình bất ngờ như địa ngục nhân gian này, nhấc chân đi về phía trước, phân phó, “Sau khi truyền tin viễn trình khôi phục, nói cho Turan…”

Còn chưa dứt lời, yêu cầu liên lạc của sao Khải Minh trực tiếp gửi đến thiết bị đầu cuối cá nhân, Lâm Tĩnh Hằng hơi bất ngờ – Tổng trưởng Edward và nhóm ban bệ lâm thời đều đến đông đủ, thông qua tín hiệu viễn trình không ổn định lắm, toàn thể vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn.

“Tướng quân,” Turan nói, “Hai tiếng trước, nhóm thầy Lục phá giải tài liệu mã hóa hạch tâm của Hiệp hội chống Utopia, ngài cần xem cái này.”

Vết máu trên mu bàn tay Lâm Tĩnh Hằng chưa hoàn toàn lau sạch, do thường niên làm việc trên vũ trụ nên da hắn ít nhiều nhợt nhạt, bị bôi vệt đỏ kia, tựa một cánh hoa nổi bật và xui xẻo.

Người phụ nữ với đôi mắt xám hiện ra trên thiết bị đầu cuối cá nhân nơi cổ tay hắn, cùng vết máu tôn nhau lên, bà ta xa lạ và quen thuộc như vậy, Lâm Tĩnh Hằng sửng sốt một giây, hô hấp dường như đột nhiên bị cái gì chặn ngang.

“Tôi là Laura Gurdon, người phụ trách viện nghiên cứu số 1 ‘TDGEC’, từ khi tốt nghiệp đến nay, đã phục vụ cho Vườn Địa Đàng gần trăm năm, hôm nay tôi để lại những lời này, là muốn cho mọi người biết chân tướng Vườn Địa Đàng – nó là một quái vật vượt thời đại, nuốt hết phẫn nộ, lo âu, đau khổ và ngu muội, nó không để bất cứ một người nào thua trên điểm xuất phát, có thể rút ngắn giáo dục cơ sở gần hai mươi năm còn một tháng, nó là thiên đường mà loài người tự tay xây dựng cho mình.”

“Mọi người đều từng nghi ngờ nó, kể từ khi liên minh thành lập, vấn đề việc riêng tư cá nhân trong Vườn Địa Đàng có thể được bảo đảm hay không luôn là đề tài bàn luận kéo dài không ngừng. Chúng ta đều có thường thức, giả sử một hệ thống có thể theo dõi hỉ nộ ai lạc, hormone lên xuống của bạn, phải chăng trước mặt nó chúng ta không hề có bí mật đáng nói? Suy nghĩ của chúng ta còn thuộc về chính chúng ta hay không, có còn ý chí tự do hay không? Sau đó chúng ta quen với Vườn Địa Đàng, đã giải quyết được hai vấn đề này, đầu tiên, hình thái ý thức xã hội chuyển sang cổ xúy ‘không việc gì không thể công khai’, biểu đạt thẳng thắn trở thành một đức tính tốt đẹp mới, đòi hỏi riêng tư quá mức trở thành chủ nghĩa bảo thủ. Kế tiếp, chúng ta có lập pháp, có giám sát nghiêm khắc, hết thảy trong Vườn Địa Đàng đều là phúc lợi vì nhân loại, sẽ không can thiệp một chút ý chí tự do, đúng không?”

Người phụ nữ thần sắc nhạt nhẽo, nói năng rõ ràng, hình thành sự đối lập cực rõ rệt nào đó với cơ giáp nổ liên tiếp không ngừng và đám người kinh hoảng, đèn cảnh báo trong cơ giáp chiếu mặt bà ta chợt sáng chợt tối.

“Nếu chúng ta còn một chút ý chí tự do, tại sao chúng ta tin những lời nhảm nhí này?”

“Nếu chúng ta còn một chút ý chí tự do, tại sao chúng ta sẽ quên – phẫn nộ, lo âu, đau khổ và ngu muội căn bản không phải là chỗ thiếu hụt nhân loại cần chiến thắng, đó chính là diện mạo vốn có của linh hồn nhân loại, những thứ xấu xí hận không thể lập tức vứt bỏ trong lòng các bạn đó, chính là bản thân ý chí tự do!”