Một thức tỉnh giả, nếu anh ta không biểu lộ hơi thở của mình, nói chung sẽ không bị người khác nhận ra. Cũng giống như bản thân Ngô Minh, đang ở trong đám người lúc này, tuyệt đối không ai nghĩ rằng anh ta chính là đại anh hùng đánh bại người đá khổng lồ mấy ngày trước, đương nhiên mấy ngày nay Ngô Minh đang dưỡng thương không ra ngoài, anh ấy không biết trận chiến của mình cách đây vài ngày đã trở thành chủ đề nóng nhất trong vùng an toàn.   Nhìn Lý Hạ một lần nữa, Ngô Minh có thể chắc chắn rằng cô đã thức tỉnh, nhưng cô đã thức tỉnh từ khi nào? Và tại sao lại xung đột với băng Vũ Giang này?   Nhìn người sau lưng Lý Hạ, Ngô Minh cảm thấy quen thuộc, nhưng anh không nhớ được mình đã nhìn thấy ở đâu.   Xung quanh có nhiều người vây xem náo nhiệt, cho dù bụng đói gặp phải tai họa chưa từng có, nhưng bản tính của người Trung Quốc khó thay đổi, Ngô Minh đã sớm biết được chi tiết về Vũ Giang bang từ một người bác trung niên.   Từ khi xảy ra thảm họa, người dân ở gần đó đã chen chúc vào khu vực an toàn này, lúc đó người dân thành từng nhóm ba, nhóm năm, dựa vào người thân, bạn bè, đồng nghiệp,… đoàn kết lại với nhau, ngay từ đầu để không bị ức hiếp nên đã hình thành một tổ chức.   Vũ Giang bang là một trong số đó, nghe nói đều là những người tị nạn trốn khỏi khu phố cũ, có ba mươi bốn mươi người, ngày thường họ đoàn kết giúp đỡ nhau. Nói trắng ra, xuất hiện một nhóm nhỏ như vậy cũng bất đắc dĩ, trong tình huống này nếu không có hậu thuẫn, nếu không có đoàn kết thì không biết chết như thế nào.   Ngô Minh hỏi lại chuyện gì đang xảy ra trước mặt?   Người đàn ông trung niên nói rằng người đứng sau người phụ nữ là một thành viên của Vũ Giang bang, người này dường như đã ăn trộm thứ gì đó của băng nhóm, vì vậy Vũ Giang bang đã định động tư hình, nhưng lúc này nữ nhân kia không biết từ chỗ nào đã chạy ra cứu gã ta, và đánh bị thương một thành viên của Vũ Giang bang.   "Nhưng mà cũng phải nói lại, cô gái này thật kinh người. Bốn năm tên tiểu tử không thể lại gần. Lúc này cô ta còn có sức lực thế này, khẳng định ngày ba bữa đều ăn no!" Người đàn ông trung niên hơi mang hâm mộ cảm thán một câu, nhưng bụng ông ta kêu lên một cách bất mãn, và ông ta chỉ có thể thắt chặt đai quần của mình thêm một bậc.   Sau khi tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, Ngô Minh cũng nhận ra người mà Lý Hạ đã cứu vào lúc này, hóa ra là Quách ca, tài xế taxi đã đưa Lý Hạ đến bệnh viện vào ngày thảm họa xảy ra.   Cũng không trách Ngô Minh trí nhớ kém, vì lúc này Quách ca quá mức chật vật, quần áo tả tơi, mặt mũi bầm dập, ngay cả người quen cũng không dễ dàng nhận ra, huống chi chính mình.   Đừng cần hỏi, đây lại là thiên tâm củaLý Hạ phát tác, nhưng Ngô Minh tự đặt mình vào vị trí của mình mà suy nghĩ, nếu gặp phải tình huống như vậy, nhất định sẽ giúp đỡ. Nếu lúc này có ai có thể khoanh tay đứng nhìn, đó không phải là một con người.   Ngô Minh không muốn giúp, cũng không định khuyên ngăn Lý Hạ, bởi vì nếu một người bạn không quan tâm đến sự ích kỷ của bản thân, thì người này không đáng để tin tưởng. Do Lý Hạ có phẩm chất này mà Ngô Minh tin tưởng cô rất nhiều.   Ngay bây giờ, tốt hơn hết là chờ xem Vũ Giang bang định làm gì.   Một lúc sau, hơn chục người từ xa chạy đến.   Những người này cũng cầm theo nhiều loại dao khác nhau, những người đang xem cuộc vui dọc đường lập tức rời đi khi nhìn thấy tình thế này, người đàn ông đang nói chuyện với Lý Hạ nhìn thấy điều này thì vẻ mặt vui mừng, gã ta vội vàng chạy tới đón.   “Giang lão đại, chính tiện nhân này phá hỏng đại sự của chúng ta!” Người đàn ông chỉ vào Lý Hạ và nói với một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, tóc ngắn một cách kính cẩn.   Sau khi nghe lời này, sắc mặt của người sau sa sầm lại, đầu tiên là liếc nhìn Lý Hạ, sau đó là nhìn đám thuộc hạ đang than khóc trên mặt đất, lại dửng dưng nói: “Mang tiểu Kiều về trước đi, tay anh ta bị gãy rồi!”   Lập tức, có hai người từ phía sau bước ra, đi thẳng đến người đàn ông bị gãy tay rồi mang anh ta đi.   Sau đó, Giang lão đại tiến lên hai bươcsau đó đứng yên, hướng Lý Hạ chấp tay nói: "Tiểu cô nương nguyện ý đứng ra bênh vực lão Quách, cô nhất định phải biết anh ta. Một khi đã như vậy, ta Giang Trì cũng không muốn làm khó dễ với các ngươi. Hiện tại thời đại này ai nấy đều không dễ dàng. Ngươi là một nữ nhân lại đánh tiểu Kiều thành như vậy, cũng không đơn giản chút nào. Chúng ta nói trắng ra đi, hắn trộm đi đồ vật Vũ Giang bang chúng ta dùng để đổi thức ăn. Hoặc để hắn đem đồ vật trả về, hoặc để hắn giao đủ lương thực, bằng không cho dù chúng ta liều mạng cũng sẽ giết hắn ngay hôm nay, và ta, Giang Trì, có thể đảm bảo rằng tiểu cô nương cho dù ngươi có ba đầu sáu tay, ngươi nhất định sẽ không thể ngăn cản chúng ta! ” Giang lão đại nói xong liền ra hiệu, lập tức hai người bên cạnh lấy ra một khẩu súng lục trên tay.   Nhìn thấy khẩu súng, những người xem trở nên bồn chồn và bắt đầu rút lui. Ngay cả Lý Hạ cũng biến sắc, nàng hiện giờ đã thức tỉnh là không sai, cô ấy còn mang một mảnh giáp xác trùng nhân bên trong quần áo của mình, nhưng cô ấy vẫn sợ những nơi không thể bảo vệ được đạn, càng không cần nói tới phía sau còn có Quách ca.   Giang lão đại này nói rõ là không muốn sự việc leo thang nên đưa ra phương án giải quyết, vì vậy Lý Hạ quay đầu lại nói: "Anh Quách, trả lại đồ của anh cho bọn họ đi, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, có thể giữ mạng mới là quan trọng nhất. "   Thực tế Quách ca cũng bị dọa cho choáng váng, cũng vì đói nên trộm một thứ để đổi lấy một ít thức ăn, nhưng không bao lâu đã bị người đuổi theo, sau khi anh ta chạy ra ngoài liền bị đánh gục, đến không có Lý Hạ đến cứu, tính mạng của anh ta đã xong rồi.   Vừa nhìn thấy Giang lão đại đã kinh sợ, người bên kia thậm chí còn lấy súng lục của mình ra, Quách ca hối hận đến mức xanh cả ruột, lúc này mới vội vàng gật đầu, lấy từ trong tay ra một thứ bọc vải, sau đó cẩn thận mở ra lấy ra đồ vật bên trong.   Ngô Minh trong đám người cũng không có ý định xen vào chuyện này, tốt nhất có thể giải quyết ổn thỏa, về phần Lý Hạ thức tỉnh nhanh như vậy, sau này có thể giáp mặt hỏi nàng.   Ngô Minh lúc này mới nhìn thấy Quách ca rút ra cái gì, sắc mặt liền thay đổi rõ ràng, kế tiếp bước ra gần như không chút do dự, xông tới trước mặt Quách ca cùng Lý Hạ nhanh như chớp duỗi tay chộp lấy đồ vật kia vào trong tay.   Mặc dù Ngô Minh bị trọng thương chưa lành, nhưng thể chất của thức tỉnh giả vẫn còn đó, anh ta xuất hiện gần như ngay lập tức khi còn chưa đầy mười mét. Sự xuất hiện đột ngột của Ngô Minh khiến cả hai bên đều giật nãy mình.   Quách lão đại kia không phải rất can đảm, lúc này mới phát ra một tiếng kêu quái dị, té phịch đặt mông trên mặt đất, một bên Lý Hạ rốt cuộc vừa mới thức tỉnh cũng đang sững sờ, chờ nàng bình tĩnh lại mới nhận ra đột nhiên xuất hiện là Ngô Minh.   Ngô Minh ra hiệu cho cô đừng hỏi gì, không nói gì mà nhìn băng đảng của Giang lão đại đối diện.   Người sau cũng choáng váng, ai ngờ nửa đường lại sát ra một người, động tác của bên kia nhanh đến mức hai tên cầm súng suýt nữa nổ súng.   Nhìn chằm chằm vào Giang lão đại, Ngô Minh cố hết sức trấn tĩnh nói: “Tôi muốn thứ này, anh có thể yêu cầu bất cứ giá nào!”   Nói thật, hành vi của Ngô Minh rất liều lĩnh, nhưng anh phải làm, anh quá phấn khích đến nỗi anh không có thời gian để nghĩ đến điều gì khác.