Chiều khoảng 2,3 giờ trái phải, mặt trời soi sáng nhân gian nhưng chỉ cảm thấy cảm giác khủng bố bao trùm trong không khí. Lúc này, xa xa nhà Ngưng Tiểu Lạc là một cái sân bóng rộng rãi, Tần Thiên mắt trừng nhìn chằm chằm gã tiến sĩ vô lại đang thoải mái hút thuốc kia.

-Tiểu tử, thử cảm nhận nguồn năng lượng trong cơ thể xem nào.

Tần Thiên nhắm mắt, sau đó lại cau mày ghét bỏ:

-Thật ít đến đáng thương.

-Đó chính là điểm bắt đầu của ngươi.

Đem điếu thuốc đang cháy dập đi, Ngưng Thế Dân cảm thán:

-Chí ít, ngươi là người đầu tiên trên thế giới học tập dị năng đi. Bất quá...trên thế giới này còn rất nhiều kẻ che dấu thực lực, thiên tài như ngươi tuyệt đối không thiếu! Đừng bao giờ tự cho rằng bản thân là kẻ mạnh nhất.

Tần Thiên gật đầu "Hiểu". Ngưng Thế Dân mỉm cười:

-Ta rất tin tưởng vào tiềm năng của ngươi.

-Được rồi, đến với bài học đầu tiên: tăng cường khả năng duy trì lực lượng. Cái này nói thẳng ra là mở rộng số lượng nguyên tố dị năng trong cơ thể. Chỉ có trong 2 cách duy nhất: hấp thu nguyên tố dị năng trong tinh thạch, cách này tạm thời không thể sử dụng vì trong khoảng 10 ngày nữa tang thi mới có thể tiến hóa. Cách khác là không ngừng chiến đấu, tang thi số lượng rất nhiều, đem làm đối thủ sẽ rất tuyệt đấy.

-Bài học thứ hai: ngươi không thể cứ phun lửa ra mà giết đối thủ mãi được, dị năng là một thứ rất tuyệt vời, biến ảo khó lường, mạnh tới đâu còn tùy người sử dụng có thể đem nó phát huy tới đâu. Vấn đề của ngươi là học cách điều khiển năng lượng, dị năng không phải là vũ khí mà là một phần da thịt của ngươi. Nếu ngươi có thể phát huy được tất cả sức mạnh dị năng của bản thân, tiểu tử ngươi sẽ trở thành một cường giả bất bại!

-Bài học thứ ba là xem lại hai bài học trên...Đùa thôi, chỉ có hai cái cơ bản là vậy, còn lại đành nhìn xem thiên phú và bộ não của ngươi thôi...

Tần Thiên đang chăm chú lắng nghe thì bị câu nói vừa rồi của tiến sĩ Ngưng làm hộc máu. Sau đó, Ngưng Thế Dân ung dung phủi mông ra về, để lại Tần Thiên muốn phun lửa giận. Nhưng tâm hắn cũng dần bình tĩnh lại, thả lỏng thân thể, lao đầu vào tu luyện. Nguồn năng lượng phóng xuất, một ngọn lửa màu lam yêu dị bao trùm cánh tay Tần Thiên. Lam hỏa hừng hực cháy, mạnh mẽ tưởng chừng như muốn tham lam nuốt chửng mọi thứ.

Đáng tiếc thay, chỉ duy trì chừng 5 phút thời gian, ngọn lửa suy yếu rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Tần Thiên mệt mỏi ngồi phịch xuống bãi cỏ mềm mại, thở dốc:

-Chết tiệt...quá yếu...quá yếu...

Ngưng Thế Dân nếu ở đây nhất định kinh ngạc không thôi! Phải biết những kẻ mới nắm giữ dị năng sẽ không thể duy trì quá một phút, Tần Thiên này thế nhưng lại chơi trội 5 phút thời gian!

Nhưng cũng vì tầm mắt hắn không đặt chút năng lực này vào mắt, đích đến của hắn chính là người mạnh nhất đại lục, đủ khả năng bảo vệ người thân, tìm một nơi yên bình nào đó sống suốt quãng đời còn lại. Mặc kệ cái gì tận thế, cái gì tang thi, đã 17 năm qua không biết bao nhiêu lần Tần Thiên đã mơ ước cảm giác mang tên "Hạnh Phúc".

Nắm chặt tay, chờ đợi dị năng khôi phục, Tần Thiên lại điên cuồng lao vào luyện tập, ngẫu nhiên có vài tang thi kéo đến liền xui xẻo chấp nhận số phận bị biến thành tro tàn.

Ước chừng 7 giờ tối, Tần Thiên lết thân xác tràn ngập mệt mỏi trở về, cả người bẩn dính đầy đất cát cùng chút máu khô, đây là lúc hắn đang mệt mỏi thì gặp tang thi, gắng gượng chiến đấu một hồi đem tang thi giết chết nhưng bản thân Tần Thiên cũng chật vật không chịu nổi. Tuy vậy, trên môi nhếch lên nụ cười hài lòng, xem ra hắn thu hoạch được không ít.

Vừa đem cửa mở ra, đón hắn chính là nụ cười vui vẻ của Ngưng Tiểu Lạc, nàng hơi hoảng khi nhìn thấy bộ dạng Tần Thiên, nhưng Ngưng Thế Dân cũng nói qua nên nàng an tâm vài phần.

-Diệp ca, anh đi tắm một chút rồi ăn cơm, cha và nương đã sớm ăn rồi, chỉ còn mỗi anh.

Tần Thiên rất cảm động nhìn cô gái trước mắt, trước đến nay hắn luôn phải tự lập, sống một mình đã lâu, tưởng rằng bản thân không cần ai quan tâm hay chăm sóc. Nhưng giờ Tần Thiên thấy bản thân thật ra rất nhu nhược, yếu đuối, một điều cấm kị đối với sát thủ. Suy nghĩ một chút, cái gì sát thủ cũng ném ra sau đầu, làm theo điều mình ưa thích mới là sống đâu, cái gì sát sát thủ thủ cũng không cần thiết quá như vậy. Tần Thiên không cô đơn, hắn còn một đứa em a và...cả Ngưng Tiểu Lạc...

Mỉm cười nhìn Ngưng Tiểu Lạc, trong lời nói thêm vài phần nhiệt độ:

-Được.

Ngưng Tiểu Lạc lần đầu thấy Tần Thiên lần đầu cười, vẫn là ngây ngốc một hồi rồi đỏ mặt chạy đi, trong lòng sớm hò hét "Diệp ca quá đẹp trai!!!".

Trong phòng tắm, Tần Thiên tùy tiện để dòng nước gột rửa thân thể, cảm giác đắm chìm trong dòng nước ấm áp, lúc này, hắn cảm thấy thoải mái lạ thường. Tần Thiên từ nhỏ đã thích nước, đắm chìm trong sự ôm ấp của dòng nước êm dịu, Tần Thiên thấy trong lòng như được xoa dịu, thanh thản vô cùng, và việc nhảy vào hồ nước sau mỗi lần thực hiện một vụ ám sát đã trở thành thói quen của hắn. Tần Thiên còn thích cả lửa, một người thích cùng lúc hai thứ trái ngược nhau rất hiếm, đó không chỉ là sự tương phản của tính cách mà còn là sự tương phản về cả tâm hồn.

Nếu nước xoa dịu tâm hồn hắn thì lửa lại nhen nhóm, đốt cháy tâm hồn Tần Thiên, nóng bỏng, mãnh liệt. Đó chính là dục vọng chinh phục, truy cầu sức mạnh tuyệt đối của hắn, khát khao tiêu diệt gia tộc Tần và nhất là người cha đáng khinh kia!

Chìm trong suy nghĩ, Tần Thiên không phát hiện ra nước xung quanh đang bốc hơi. Đến lúc giật mình nhận ra thì xung quanh người hắn đã có một tầng lam hỏa bao trùm. Tuyệt nhiên không một giọt nước nào có thể chạm tới Tần Thiên!

-Cái gì thế này?