Mọi người lui về trong tòa nhà, chỉ còn lại mấy người bọn Nghê Dương đang ở ngoài chiến đấu.

"Mấy người cũng đi vào đi!" Nghê Dương định một mình gánh vác.

"Nghê Dương, đừng cậy mạnh."

Tiêu Trệ đứng bên cạnh Nghê Dương, dán sát vào lưng cô, yểm trợ cho cô.

"Đừng làm loạn, cô sẽ bị bạo thể mà chết!"

Tuy Tiêu Trệ không có dị năng nhưng anh biết, dị năng bị sử dụng quá mức sẽ xảy ra chuyện.

Nghê Dương cắn răng, "Không còn cách nào nữa rồi."

Zombie quá nhiều, nếu cô không làm chút gì đó, bọn họ đều sẽ chết.

Bỗng nhiên, "ầm ầm" một tiếng, câu cầu đá dùng để trang trí bên kia đầu sông sụp xuống, vô số zombie bị nổ mà chết. Tô Nhuyễn Nhuyễn cách đó tương đối gần ngây ngốc ngồi cạnh bờ sông, đưa tay sờ lên đầu mình.

Có người từ trong vụ nổ đi ra. Đó là một người đàn ông, sau lưng hắn đeo balo cũ, phía sau là khói trắng như hình cây nấm. Thân cao chân dài, da thịt trắng nõn, tóc đen khẽ vểnh. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ nhíu lại, lông mi khẽ động, có bông tuyết rơi xuống, nhẹ nhàng rơi trên lông mi hắn. Một người đàn ông vừa ưu nhã vừa xinh đẹp.

"Là Lục Thời Minh!" Nghê Dương kêu lên.

Đàn ông ưu tú, xưa nay không quay đầu nhìn lại vụ nổ.

Hắn đi tới, mặt chứa ý cười, "Anh làm nổ cầu rồi?"

"Chúng ta đâu có thuốc nổ đâu?" Tô Nhuyễn Nhuyễn vẻ mặt ngây ngốc.

"Anh tự chế."

Tô Nhuyễn Nhuyễn:...May là tận thế rồi, nếu không một mình ngài đây đã hủy diệt cả thế giới.

Cầu bị nổ sập, thành công chặn cửa sông lại. Một bên khác bị những đồ gia dụng cỡ lớn chặn lại, tạm thời không đáng lo ngại. Đám zombie còn lại bị Nghê Dương sử dụng dị năng lôi điện giết chết.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm đầu ngồi trong tòa nhà, cảm thấy cực kì khổ sở. Cô nghi ngờ tên đàn ông kia cố ý.

Lục Thời Minh đưa tay xoa đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn. Xúc cảm mềm mại, giống như chú cún nhỏ.

Đối với chuyện này, Tô Nhuyễn Nhuyễn rất đau lòng. Ngay cả quả táo cô yêu nhất cũng không thể sưởi ấm cho cô, cảm thấy u buồn quấn thân, chẳng thiết tha sống nữa.

"Ăn chút gì đi." Nghê Dương mang mì ăn liền đến.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ấm ức nói: "Tôi không ăn, tôi không ăn..."

Lục Thời Minh bóp cái miệng nhỏ líu lo không ngừng của cô, xúc một gắp mì chặn miệng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: A, cái này ngon thật.

...

Tuy tạm thời đã qua cửa ải khó khăn nhưng những vật kia cũng chỉ có thể tạm thời ngăn zombie lại. Bọn họ bây giờ như con lạc đà chất nặng đồ, chỉ cần một cọng rơm cũng có thể đè sập. Bọn họ nhất định phải nghĩ ra cách để thoát khỏi nơi này.

Trong hành lang, Nghê Dương đang kiểm tra thiệt hại, nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang làm điều gì đó kỳ quái.

"Cô đang làm gì đó?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn đang "vẽ một quả dưa hấu, bổ làm đôi, anh một nửa, cô một nửa"*.

(*đại loại là mẻ đang tập Thái Cực Quyền như này nè =)))))

https://youtu.be/lvQ4bhjP6F8

"Kiểm tra dị năng siêu chất của tôi."

Nghê Dương:...

Cô nhìn bím tóc rối của Tô Nhuyễn Nhuyễn, trầm ngâm nửa khắc, nói: "Thật ra cô có thể chỉ là bị cảm, sốt bình thường..."

Tô Nhuyễn Nhuyễn dừng lại nửa khắc, sau đó khóc rống, "Tôi không tin, cô là cái đồ phụ nữ xấu xa!"

Nghê Dương an ủi, "Không sao, dù sao cũng vô dụng lâu như vậy, có vô dụng cả đời cũng không sao."

Tô Nhuyễn Nhuyễn:...

"Đúng rồi, Cao Quân Sinh đâu?" Nghê Dương nhìn bốn phía.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bĩu môi nói: "Lục Thời Minh nói Cao Quân Sinh tìm được bạn gái cậu ta rồi."

Nghê Dương kinh ngạc, "Vậy đúng là mừng cho cậu ta. Bà lão thì sao?"

"Tìm được bạn trai của bà ấy rồi."

Nghê Dương: Vậy thì chúc bọn họ hạnh phúc.

"Đúng rồi, còn chuyện này." Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trong túi lấy ra hai thứ.

"Đây là cái gì?" Nghê Dương nhận lấy

"Đồ bảo vệ răng. Tự Lục Thời Minh làm đó, nói là cho Nghê Mị và Tiêu Bảo Bảo."

Nghê Dương hốc mắt đỏ ửng, bỗng nhiên tiến lên ôm chầm lấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Cảm ơn, cảm ơn hai người."

Tô Nhuyễn Nhuyễn cố giãy dụa khỏi vòng ôm của Nghê Dương, nói: "Thù lao là hai cây lạp xưởng."

Nghê Dương, "Lục Thời Minh nói?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Không phải, là tôi nói. Đó là phí ship."

Ship cái mẹ cô! Cô con mẹ nó đứng ì ở chỗ này chứ có ship đi đâu!

Nhưng cuối cùng Nghê Dương vẫn nộp phí ship là hai cây lạp xưởng cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.

"Tôi bây giờ có việc, cô giúp tôi đưa cái này cho Tiêu đại ca." Nghê Dương đưa lại đồ của Tiêu Bảo Bảo mà Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới đưa.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngậm lạp xưởng, chạy đi.

Nghê Dương nói, Tiêu Trệ ở phòng dưới tầng hầm.

...

Trong tầng hầm u ám, Tiêu Trệ ngồi dưới đất, ôm Tiêu Bảo Bảo vào trong ngực. Trong bóng tối, giọng anh có chút nghẹn ngào, "Anh xin lỗi, là anh quá nóng lòng."

Người cao lớn như ngọn núi lại vùi đầu vào lồng ngực một cậu nhóc nhỏ bé Tiêu Bảo Bảo, dường như đang chịu đựng nỗi đau đớn dằn vặt. Nỗi đau đớn này gần như đè sập lên người đàn ông cương nghị đó.

Tiêu Bảo Bảo nhìn cái đầu lớn trong ngực, há miệng muốn cắn. Tiêu Trệ đưa tay ra đỡ. Tiêu Bảo Bảo hỉ cắn được tóc Tiêu Trệ, sau đó bỗng nhiên kéo một cái, trên đầu Tiêu Trệ lại hói một mảng.

Tiêu Trệ trở tay chính là một tát.

"Không phải đã nói với em là không được cắn tóc hả?"

Tiêu Bảo Bảo, "Không phải, không phải, không phải,..."

"Còn ngụy biện!"

Tiêu Bảo Bảo, "Không phải, không phải, không phải,..."

Lấy một nhúm tóc trong miệng Tiêu Bảo Bảo ra, Tiêu Trệ lại vô thức đưa tay sờ lên đầu, vuốt xuống một nắm tóc, nhìn mà thấy giật mình.

Tiêu Trệ nhìn chằm chằm tóc trong tay.

Tóc giả, hay mũ cũng là một vấn đề.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, Tiêu Trệ nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn sang. Sau khi nhìn thấy là Tô Nhuyễn Nhuyễn biểu cảm trên mặt mới bình tĩnh lại.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa đồ bảo vệ răng trong tay cho Tiêu Trệ. Tiêu Trệ lập tức nói cảm ơn, cũng dựa theo yêu cầu của Tô Nhuyễn Nhuyễn mà đưa ai cây lạp xưởng hun khói làm phí ship.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn thấy đỉnh đầu Tiêu Trệ lộ ra lúc anh cúi xuống tìm lạp xưởng.

Ôi, ông anh! Ông anh bị rụng tóc sao?

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: "Pha nước cẩu kỷ, trị hói đầu ở người trẻ."

Tiêu Trệ ngừng lại, cướp lấy cái mũ trên đầu Tiêu Bảo Bảo đội lên đầu mình.

Tiêu Bảo Bảo, "Không phải, không phải, không phải,..."

...

Hòa bình tạm thời cũng không duy trì được lâu. Lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe được động tĩnh là lúc đêm hôm khuya khoắt. Cửa sổ phòng cô bị thứ gì gõ. Người đàn ông bên cạnh đã sớm tỉnh. hắn chậm rãi ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống, lộ ra cơ thể hơi gầy.

Trong bóng tối, Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt một ngụm nước bọt, rồi lại nuốt một ngụm nước bọt.

Khong còn cách nào khác, từ khi trong đầu cô có hình bóng Lục Thời Minh, cô cảm thấy ngay cả mắt mình cũng có suy nghĩ, luôn dán lên người Lục Thời Minh.

Người đàn ông tựa như không phát hiện ra ánh mắt của Tô Nhuyễn Nhuyễn, chỉ là chậm rãi cài nút áo sơ mi, che khuất cơ bụng tám múi và đường nhân ngư xinh đẹp.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng đập vào cửa sổ càng lúc càng lớn, thậm chí còn khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn hồi tưởng lại chuyện vẻ vang lúc học cao trung, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp mà nửa đêm bị người khác ném vỡ cửa sổ để tỏ tình.

Cho dù bên ngoài là ai, đúng là một... zombie có mắt nhìn?

Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng bên cửa sổ bị mở toang, tâm tình sa sút.

Dưới lầu, một con zombie cầm tảng đá trong tay, đang ném vào cửa sổ.

Không biết vì sao, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy con zombie này khá quen.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Thời Minh đưa tay, đón được viên đá kia. Tô Nhuyễn Nhuyễn đoạt lấy, tiện tay ném xuống.

Con zombie kia linh hoạt né tránh.

Ái chà!

Tô Nhuyễn Nhuyễn xắn tay áo, ném đồ xuống dưới lầu. Cho dù cô ném cái gì, con zombie kia đều có thể tránh thoát, thậm chí còn phát ra tiếng "grừ grừ grừ" chế giễu.

Tô Nhuyễn Nhuyễn giận dữ, dám chọc giận ba hả con!

"Gâu ~"

Nhầm rồi, không được ném chó.

Động tĩnh quá lớn, Nghê Dương ở sát vách và Tiêu Trệ cũng dắt theo Tiêu Bảo Bảo cùng Nghê Mị đi tới. Căn phòng trong nháy mắt đã kín người.

Zombie còn ở bên ngoài khiêu khích. Bởi vì quá tức giận, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm nhận được một ngọn lửa nóng cháy từ trong cơ thể mình tỏa ra. Cô hoảng sợ, "Tôi cảm thấy tôi giận đến nỗi phát bệnh tim rồi."

Chậu của cô đâu? Trước khi chết có thể cho cô ăn một bữa no nê được không?

Tô Nhuyễn Nhuyễn che lại tim mình, nghĩ mình có thể ăn ba chậu cơm rồi hẵng chết hay không.

"Con nhỏ ngu ngốc, cô sắp có dị năng rồi đó!" Nghê Dương tức giận mắng.

Dị năng? Cô sắp có dị năng?

Cô, cô có dị năng?

Dị năng, dị năng của cô sắp đến rồi!

Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên cảm thấy mình eo không đau, chân không mỏi, ngay cả não cũng được thông.

Cô quyết định, sau này cô phải đổi tên!

Cô không còn là Tô Nhuyễn Nhuyễn nữa!

Sau này cô sẽ là Tô Ngạnh Ngạnh*!

( "Nhuyễn Nhuyễn" có nghĩa là mềm mại, và "Ngạnh Ngạnh" thì ngược lại, có nghĩa là cứng, rắn)

Đám tép riu mấy người!

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn con zombie đang ở dưới lầu nhảy múa khiêu khích cô, hét lớn: "Hãy đợi đấy!"

Hây! Ha!

Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chuẩn bị nhảy cửa sổ, sau gáy bị ai kéo lại. Cô ngửa đầu, nhìn thấy Lục Thời Minh đứng sau lưng mình.

Tép riu, "Buông đá đì ra."

Hai mắt hắn nhíu lại.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đổi giọng, "Ba ơi, ba thả con ra đi."

Lục Thời Minh kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống, buông cô ra.

"Phốc..."

Một cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, bay đến lòng bàn tay của người đàn ông sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Lục Thời Minh nhíu mày.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:???

Chẳng lẽ dị năng của cô là biến cánh hoa thành ám khí?

Tô Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu tưởng tượng ra những cao thủ võ lâm trong phìm truyền hình dùng lá cây giết người trong tích tắc.

A, không được rồi, cô có chút kích động rồi đó.

"Lùi lại."

Mấy người đừng để bị thương.

Tô Nhuyễn Nhuyễn hít thật sâu. Cô cảm thấy có một sức mạnh dồi dào bộc phát trong cơ thể, từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.

"Hây ha!"

"Ào ào."

Một cơn mưa cánh hoa không biết từ nơi nào rơi xuống, lơ lơ lửng lửng, còn mang theo mùi hương ngọt ngào say lòng người. Những cánh hoa giống như những bông tuyết tinh khiết, rơi trên vai người, tựa như một bức tranh phong cảnh đẹp nao lòng.

Ngay cả zombie bên ngoài cũng ngây dại.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:???

Ấy, không phải chứ, giết zombie trong tích tắc đâu?

Khoan đã, nhất định là tư thế của cô không đúng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bày ra tư thế như gà mái đẻ trứng, đánh cược lần cuối.

"Hây!"

Càng nhiều cánh hoa rơi xuống, mềm mại như tơ, mang theo mùi hương ngọt ngào, cả gian phòng tràn đầy hoa, một mùi hương như mùa xuân tới.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:...

"Ừm...nhìn rất đẹp." Nghê Dương do dự hồi lâu, nhìn đóa hoa trắng nhỏ xinh đẹp trong lòng bàn tay, nói ra một câu thật lòng.

"Có lẽ, có thể ăn?" Tiêu Trệ đưa tay, nhét vào trong miệng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:... Cô vẫn là chết đi. Đừng cản cô, đừng có cản cô!

--------------------------------------

trời ơi nhục thế này chỉ còn nước chết đi chứ sống sao nổi hả bạn Tô =))))

Spoil chương sau:

...Một ông chú mặc áo bào cha xứ màu đen, ngồi trênxe lăn, được người đàn ông áo đen cung kính chầm chậm đẩy vào...

cái dị năng hoa của bạn Tô thực ra đã được spoil từ trước đó lâu lắm rồi, có ai đoán được tác dụng của nó k =))) 

tăng lên 50 vote nha mọi người, tốc độ gõ của t k theo kịp =(((