Lâm Gia dùng sức tránh thoát cánh tay ôm ngang bả vai cô của Mike, lùi lại phía sau vài bước giữ khoảng cách với hắn, lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ Mike cũng không phải là tên thật của anh, không biết bây giờ nên gọi anh như thế nào đây?’

“Đã qua rất nhiều năm, suýt chút nữa tôi đã quên mất thân phận chân chính của mình rồi.” Mike xoa xoa khóe miệng, giao khẩu súng cho vệ sĩ sau đó khép cửa lại, chậm rãi đi về phía cô.

Lâm Gia tức giận đến cả người run rẩy, hận không thể xé nát mặt Mike, nhưng cô biết rõ làm như vậy trừ việc chọc Mike tức giận càng thêm bạo lực đối đãi mình ra thì không có gì tốt. Cô cố gắng đè lửa giận xuống, không có hành động thiếu suy nghĩ, nhếch môi phẫn hận trừng mắt nhìn Mike, dùng sức muốn tránh thoát kiềm chế của hắn.

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, em nghĩ em vẫn là người phụ nữ được mọi người nâng trong lòng bàn tay gì đó sao, mà có thể tùy ý giẫm lên tôn nghiêm của người khác?!” Trong mắt Mike tràn đầy điên cuồng, cầm tay Lâm Gia không ngừng dùng sức, giống như kìm sắt muốn bẽ gãy tay Lâm Gia vậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Gia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ em chỉ là một tù binh để cho người khác chơi đùa mà thôi!” Lâm Gia cắn môi nhịn đau, im lặng nhìn Mike chằm chằm, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quật cường, vừa không giãy giụa cũng không kêu to. Mike càng là muốn xem cô giãy giụa cầu xin tha thứ thì cô sẽ lại càng không để cho hắn toại nguyện.

Hai người giằng co trong chốc lát, mãi đến khi trên cổ tay Lâm Gia xuất hiện hai vết bầm xanh tím, Mike mới bất đắc dĩ buông tay ra. Lâm Gia là nhân vật mấu chốt để Roddy Elias hoàn thành dị biến hóa thú, nếu thật sự làm cô bị thương thì có lẽ Roddy sẽ không tha thứ cho hắn.

Lâm Gia xoa xoa vết bầm trên tay, nhặt bảng vẽ từ trên mặt đất lên.

Mike miễn cưỡng áp chế lửa giận lại lần nữa dấy lên, hắn đoạt lấy bảng vẽ ném lên tường, quát Lâm Gia: “Tôi có cái gì kém Corey chứ?! Tôi thích em cũng không ít hơn hắn! Chuyện hắn có thể làm cho em tôi đều có thể làm được, hơn nữa còn làm tốt hơn hắn! Vì sao trong mắt em chưa từng có tôi tồn tại? Ngay cả một tên ngốc như Cain, em cũng có thể để ở trong lòng, nhưng tôi…”

“Bởi vì bọn họ chưa từng lừa gạt tôi, thật lòng đối xử với tôi.” Lâm Gia bình tĩnh đánh gãy sự tức giận phát ra từ sâu thẳm trong lòng hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, một chữ một câu nói: “Mà anh, anh cảm thấy tôi có thể tín nhiệm anh sao?”

Trên mặt Mike không ngừng biến đổi các loại tâm trạng, ánh mắt đan xen bi thương, phẫn nộ, không cam lòng, cuối cùng ngưng kết thành hận thù lạnh lẽo. Hắn đột nhiên quái dị cười rộ lên, trầm giọng nói: “Corey còn chưa có chạm qua em đúng không? Nếu vậy ít nhất, tôi có thể có được trước hắn một thứ.”

Lâm Gia nghe vậy liền kinh hãi, xoay người muốn chạy, vừa chạy ra một bước, tóc đã bị Mike nắm lấy kéo lại, ngay sau đó miệng mũi bị một chiếc khăn mặt gắt gao bịt chặt.

Lâm Gia ngừi thấy mùi đặc thù của Lidocaine liền lập tức ngừng hô hấp lại, những vẫn chậm một nhịp, tay chân trong lúc nhát thời trở nên mềm nhũn vô lực, cơ thể yếu đuối dựa vào trong lòng Mike.

Mike khó nén vẻ vui mừng như điên, bàn tay vuốt ve đẫy đà trước ngực Lâm Gia, trong mắt thiếu đốt lửa dục dâm tà, dưới người một trận buộc chặt. Trong lòng Lâm Gia một mảnh lạnh lẽo, hối hận không có nhìn thấy khoảnh khắc Mike lấy bảng vẽ đập đầu hắn, cho dù bởi vậy mà chết thì cũng tốt hơn là bây giờ chịu nhục.

“ Em rốt cục cũng là của tôi.” Mike liếm liếm khóe miệng, cúi đầu hôn cô. Lâm Gia dùng một chút sức lực còn sót lại cắn chặt răng, chống cự đầu lưỡi hắn thăm dò vào.

Mike không có cách gì xâm nhập nhấm nháp cái lưỡi thơm tho của Lâm Gia, tức giận cắn môi của cô một chút, nhìn thấy giọt máu sẫm đi ra và khóe mắt cô bởi vì đau mà ứa nước mắt, lúc này mới cảm thấy hơi vừa lòng chút.