Lúc Lâm Gia và Healy cùng chạy tới sở phán quan, vừa đi vào cửa chính đã bị Laka và Timo xông tới ôm lấy.

Lâm Gia thoáng nhìn băng vải quấn trên cổ Laka, vội vàng đẩy hai người ra xem xét thương thế. Timo chỉ bị chút vết thương ngoài da, không có gì đáng lo. Còn thương thế Laka có hơi nghiêm trọng, mặt trái và sau lưng bị phỏng, đã được bôi một tầng thuốc mỡ. Cổ và cánh tay có rất nhiều lỗ kim, lan ra tới trong băng gạc và băng vải. Bất quá so với Dewey thì vết thương của anh còn chưa thể tính là quá nghiêm trọng. Bụng Dewey bị Thư Vân xé rách, còn có yết hầu bị cào thương, không thể không tiến hàng phẫu thuật.

Nhìn thấy Dương Kiện đi đến, Lâm Gia vội bắt lấy tay anh lo lắng hỏi: "Tình hình Dewey thế nào?"

Dương Kiện cầm lại tay cô: "Dewey không sao, tuy rằng bị thương có vẻ nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Cậu ấy vừa làm phẫu thuật xong còn đang hôn mê, phải ngày mai mới có thể tỉnh."

Lâm Gia vỗ vỗ ngực, thả lỏng tinh thần: "Em muốn đi xem anh ấy." Hỏi thăm Dewey xong, lại xác nhận tình ình của anh với bác sĩ, đoàn người mới đi trở về.

Lâm Gia sắp xếp co hai thú thú nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách rồi cô ở lại bên cạnh cho đến khi bọn họ ngủ mới lui ra ngoài, trở lại phòng khách liền nhìn thấy Dương Kiện đang ngồi trên sô pha, dường như đang đợi cô.

Dương Kiện vừa mới tắm rửa xong, đôi mắt mệt mỏi che kín tơ máu, trên người còn đọng lại những giọt nước, bên hông khoát khăn tắm rộng thùng thình, nửa người trên để trần, trên vai đắp một cái khăn tắm màu trắng. Thấy Lâm Gia đi ra, anh đứng lên, tầm mắt hai người giao nhau.

Lâm Gia đi đến trước mặt anh, bình tĩnh nói: "Bây giờ anh có thể kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho em biết được không?"

Dương Kiện hắc hắc cười, xấu hổ gãi đầu, thấp giọng nói: "Không phải anh cố ý gạt em..."

"Không phải em trách anh giấu diếm, em biết anh làm như vậy là vì muốn bắt nội gián trong thủ đô. Nhưng em nghĩ em có quyền được biết trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có, là ai đả thương bọn Laka." Lâm Gia ngắt lời anh, nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, nói từng câu từng chữ.

Dương Kiện thở dài, kéo cô ngồi xuống, nói thẳng ra tất cả.

"Thượng tướng Laurence nơi cấp nổ không có, căn bả đã quét sạch nội gián, nhưng bọn anh không bắt được Thư Vân, đã để cho hắn chạy thoát..." Dương Kiện cắn răng nói, trong mắt lộ ra không cam lòng và lửa giận. Anh cảm thấy rất tự trách, tỉ mỉ bố trí mọi thứ, hy sinh nhiều người như vậy, tất cả chỉ vì muốn diệt trừ tận gốc nội gián mà Roddy Elias đã xếp vào trong thủ đô, nhưng cuối cùng lại vẫn để cho Thư Vân chạy thoát, nói xem làm sao mà không tức được chứ?

"Thư Vân là mãnh thú dị biến?" Lâm Gia nghe thấy liền kinh hãi, thật không ngờ Thư Vân bề ngoài thoạt nhìn nhã nhặn như vậy lại là quái vật đáng sợ, Laka và anh em báo săn liên hợp lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng bất phân thắng bại với hắn, nếu không phải Dương Kiện dẫn dắt quân đội tới dùng vũ khí tấn công, bức hắn chạy trốn thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Rất khó noi, Laka nói mùi của Thư Vân đã tiếp cận zombie cao cấp rất gần, nhưng lại có điều không giống."

"Nơi như vậy Kiều An đến giờ vẫn chưa tỉnh lại cũng là do anh cố ý sắp xếp?" Lâm Gia tò mò hỏi.

"Không sai. Là anh bảo sở phán quan truyền tin tức trong vòng hai mươi tư giờ Kiều An sẽ tỉnh lại ra ngoài, tổ chức nội gián ẩn núp trong thủ đô khẳng định sẽ bất an, bách khiến cho bọn hắn không được nói dối trước áp dụng hành động. Nhưng kỳ thật Kiều An bị thương rất nghiêm trọng, chỉ sợ rất khó tỉnh dậy nổi." Dương Kiện xoa xoa lông mày, giọng điệu cực kỳ nặng nề.

Anh đã mệt mỏi tới cực điểm, mấy ngày nay tinh thần vẫn bị vây trong trạng thái đề phòng cao độ, thiết kế bố cục, bôn ba chiến đấu, ba ngày qua mỗi ngày ngủ không đến ba giờ, cho dù cơ thể làm bằng sắt cũng chịu đựng không nổi, chẳng qua vì phải giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Lâm Gia hiểu mà anh mới cố gắng chống cự đến bây giờ.

Lâm Gia không có hỏi lại, đứng thẳng dậy cầm lấy khăn tắm giắt trên vai anh, nửa quỳ trên sô pha giúp anh lau khô tóc: "Lau khô tóc rồi đi ngủ một chút đi, miễn cho buổi sáng tỉnh dậy lại đau đầu."

Dương Kiện thoải mái mà thở dài, nhắm mắt lại dựa vào sô pha, thân thể dần dần thả lỏng.

"Đúng rồi, có một tin tức tốt anh muốn nói cho em biết." Dương Kiện bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, miễn cưỡng mở mắt ra một khe hở, hạ giọng nói: "Bộ chỉ huy tối cao đã phê chuẩn cho em đi theo bọn anh ra tiền tuyến, ngày mai liền xuất phát."