"Trưởng quan... Cậu nổ súng giết tôi đi..." Devic dồn dập thở hào hển, thống khổ nhắm đôi mắt lại, màu lưu ly trong đôi mắt ảm đạm không còn ánh sáng: "Tôi không muốn biến thành quái vật... Thà chết cũng không muốn..."

"Câm miệng!! Devic cậu là quân nhân, không cho phép nói chuyện hèn nhát như thế!" Corey nghe vậy nhăn lại mày kiếm, cầm tay Devic nói: "Devic, tuy rằng cậu bị mất đi một cánh tay, nhưng cậu đã chiến thắng virus zombie mà sống sót được đến giờ! Cơ thể biến hóa, không những giúp cho cậu may mắn sống sót mà còn tạo ra một hy vọng mới cho con người, đây là kỳ tích! Nhớ kỹ, cậu không phải quái vật! Cậu là một chiến sĩ xuất sắc "

Devic nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt sáng ngời của Corey, tựa hồ muốn tìm kiếm sự thật giả của những lời này từ trong mắt Corey, nửa ngày sau, trong mắt anh hơi hơi dấy lên một tia hi vọng, thanh âm run rẩy nhẹ giọng hỏi: "Trưởng quan, tôi thật sự là một người chiến sĩ xuất sắc sao?"

Ánh mắt Corey sáng ngời, dùng sức gật gật đầu: "Phải! Cậu rất xuất sắc! Devic!"

Lâm Gia cũng đi đến, thật cẩn thận cầm lấy mu bàn tay to lớn của Devic, nắm chặt, giọng nói mềm nhẹ lại kiên định: " Thiếu tá Devic, ngài là quân nhân dũng cảm nhất mà tôi từng gặp, cảm ơn ngài đã cứu Ngân Hổ!"

Ánh mắt Devic run lên, ngước lên nhìn Lâm Gia, nhìn thấy trong mắt cô không có chút giả bộ cảm kích và chân thành thân thiết nào, trong lòng đang gần như tuyệt vọng lại cảm thấy một tia ấm áp.

Anh gật gật đầu, nhắm đôi mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy, môi mỏng tái nhợt run run không nói nữa.

Corey vội vàng bảo mọi người nâng Devic đến trên giường, nhân viên y tế rất nhanh một lần nữa gắn những dụng cụ thăm dò và điều trị rơi ngổn ngang kia lại trên người anh ta.

Cain lắc lắc cánh tay, lau mồ hôi sau ót, lòng còn sợ hãi nhỏ giọng nói thầm: "Sức của Devic lớn thật, cứ như bị con sư tử trắng kia hất ngã vậy..."

Lòng Lâm Gia khẽ động, tầm mắt đảo qua cánh tay có móng vuốt như mãnh thú và bộ lông màu trắng trên lưng Devic, sau một hồi trầm tư, liền kéo Cain đi đến một bên, nhỏ giọng hỏi: " Thiếu tá Cain, xin hỏi cánh tay Devic là bị zombie cắn rơi sao?"

Cain ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn tay Lâm Gia đang giữ chặt anh, xúc cảm mềm mại trắng mịn làm cho đầu óc anh trống rỗng, căn bản không chú ý đến Lâm Gia đang nói cái gì.

Lâm Gia buông tay ra, hỏi lại một lần nữa, lúc này Cain mới tỉnh lại, có chút áy náy gãi gãi lỗ tai: "Tôi cũng không biết cánh tay Devic có phải bị zombie cắn rơi không nữa, lúc ấy tôi đang hôn mê..."

Devic nằm trên giường sắt bỗng nhiên mở mắt, khàn giọng cố sức nói: "Vào cái lúc tôi bị zombie cắn trúng cánh tay trái, tôi đã cho rằng mình nhất định đã bị nhiễm virus zombie, đang định cùng đồng quy vu tận với chúng thì có một con sư tử trắng xông đến giết chết chúng nó, sau đó nó cắn đứt tay trái của tôi..."

Lâm Gia chợt giật mình, không chờ anh nói xong, liền kích động thốt ra: "Là Dick!" Lời vừa ra khỏi miệng cô lại lập tức hối hận. Quả nhiên cô nhìn thấy những người có mặt đều ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô, lòng thầm mắng chính mình thật là thiếu kiềm chế.

Hai tròng mắt Hoffman híp lại, trầm giọng nói: "Dick? Ý của quý cô Lâm Gia chính là con sư tử trắng đã giết chết zombie Mammon sao? Tôi biết đám mãnh thú dị biến kia hình như rất thân mật với cô, hay là bọn chúng đều do cô nuôi lớn?"

Lâm Gia biết nếu cứ tiếp tục che dấu cũng không còn ý nghĩa nữa, liền thản nhiên nói: "Đúng vậy! Dick, Ngân Hổ, kim hổ Laka còn có anh em báo săn đều là mãnh thú tôi nuôi lớn." Lời này vừa nói ra, những người có mặt ở đây đều trợn tròn đôi mắt.

Cain miệng chữ O, mắt chữ A, từ kinh ngạc dần dần biến thành vô hạn sùng bái, lắp bắp nói: "Đám mãnh thú dị biến kia đều... Đều là do cô thuần dưỡng sao? Thật sự là quá... Quá lợi hại!"

Lâm Gia nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: "Không, trước kia khi tôi và Dick chúng nó còn ở bên nhau, thì chúng chỉ là những mãnh thú bình thường. Tôi cũng không biết từ lúc nào thì thân thể chúng nó phát sinh dị biến."

Hoffman lấy từ trong túi ra một tờ giấy báo cáo xét nghiệm đưa cho Corey: "Đây là báo cáo xét nghiệm gien và máu của Devic..." Mới vừa nói đến đây thì ngoài xe đột nhiên vang lên một trận tiếng nổ mạnh, tựa như một quả bom ngay bên chân họ phát nổ.

Sóng xung kích mạnh mẽ đánh úp lại, thùng xe chấn động mãnh liệt, mọi người bất ngờ không kịp phòng bị suýt chút nữa ngã thành một đoàn. Giường sắt nghiêng ngã, Devic cũng từ trên giường rớt xuống theo.

Lâm Gia đứng không vững, ngã vào trong một vòng tay ôm ấp dày rộng, thì ra lúc cô ngã xuống, Cain đã đúng lúc vươn cánh tay ôm lấy cô.

Một người quân nhân mở cửa xe vọt vào: "Trưởng quan! Có một đoàn sói sa mạc đột nhiên chạy đến tập kích quân đoàn!"

"Là tên Roddy Elias kia sao? Được lắm!!" Ánh mắt Corey trở nên tàn nhẫn: "Cain! Cậu ở lại bảo vệ Lâm Gia!" Nói xong vác súng máy lên lưng nhảy ra khỏi xe.

Nhân viên y tế theo chỉ huy của Hoffman, vội vàng xem xét tình trạng của Devic và An Đức, còn Cain thì lao thẳng đến gắt gao ôm Lâm Gia ở trong ngực không chịu buông tay.

Từ khi làm cận thân hộ vệ cho Lâm Gia, cô cơ hồ đều bị Corey một mình độc chiếm, anh có rất ít cơ hội thân cận với cô, lúc này thật vất vả mới được một lần ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc mà anh vẫn luôn ao ước này,cho nên anh làm sao có thể dễ dàng đồng ý buông tha chứ.

Mãi đến khi Lâm Gia cảm thấy không được tự nhiên, bảo anh buông cô ra thì Cain mới rất không tình nguyện mà thả lỏng tay.

Lâm Gia nghe tiếng súng và tiếng nổ mạnh kịch liệt ở ngoài xe, cả hai bên đều dùng súng pháo giao hỏa, nhịn không được tò mò hỏi Cain: " Sói sa mạc có phải là quân đoàn hay là tổ chức gì đó không? Bọn họ là người của khu nào?"

Cain lắc lắc đầu: " Sói sa mạc không phải quân đoàn mà là một đội cường đạo do Roddy Elias cầm đầu, không thuộc khu nào cả, cũng không phải là người của Federal State. Trên mặt đất ngoài con người may mắn sống sót ra, thì còn có rất nhiều người bại hoại mất trí, bọn họ hợp lại thành lập ra các tổ chức cường đạo lớn nhỏ khác nhau, nghe nói bọn họ có được bí mật của căn cứ dưới lòng đất, thông qua buôn lậu súng ống đạn dược hoặc cướp bóc mà có được vũ khí."

Lâm Gia lắp bắp kinh hãi: "Còn có con người ở ngoài phạm vi cai quản của Federal State sao?"

Cain ừ một tiếng rồi lại cảm thấy kỳ quái nhìn cô: "Đương nhiên là có, không phải cô cũng là một trong những loại người đó sao? Hàng năm các khu quân đội đều cứu về một đám người may mắn sống sót, những người đó sau khi trải qua thẩm tra xong thì trên cơ bản đều được an trí ở lại khu quân đội đã cứu bọn họ. Cô cũng là do khu B10 chúng tôi cứu về, cho nên sau này cũng sẽ ở lại khu B10."

Lâm Gia cười khan một cái, chột dạ quay đầu nhìn qua chỗ khác, cũng không thể nói với Cain cô là người xuyên không, căn bản không phải là người thời không này, cho nên cô mới hoàn toàn không biết gì cả.

"Khi Federal State mới thành lập, không có khả năng đưa hết tất cả những con người Địa Cầu còn may mắn sống sót vào vòng bảo vệ. Sau đó vài châu của Federal State bị thất thủ rơi vào tay giặc, người sống sót bên ngoài ngày càng nhiều." Cain không có cảm thấy Lâm Gia khác thường, cứ tự mình độc thoại.

Bên ngoài lại truyền đến một tiếng nổ thật mạnh, sau đó nghe được một mảnh ồn ào, Lâm Gia nheo mắt, lòng cứ như bị ong chích cảm thấy hoảng loạn không yên.

Cô vội vàng bắt lấy cánh tay Cain, lo lắng nói: "Tôi muốn đến xem Ngân Hổ! Nó ở bên kia nhất định đã xảy ra chuyện!"

Cain nghe được vậy giật mình, cũng hiểu được có gì đó không ổn. Lần này không giống như đám zombie, bọn đạo tặc thì có được các vũ khí hiện đại, hỏa lực không thua kém gì quân đội Federal State, xe y tế lại quá lớn, rất dễ bị lửa đạn đánh trúng.

Mặc kệ Ngân Hổ ở bên kia có phải là đã xảy ra chuyện thật hay không thì việc mang Lâm Gia rời khỏi xe y tế có vẻ an toàn hơn.

"Được! Chúng ta đi xem thử!" Anh vòng tay ôm lấy thắt lưng Lâm Gia, đẩy ra Hoffman đang ý đồ ngăn bọn họ lại, mang theo Lâm Gia nhảy xuống xe.

Trực giác của Lâm Gia rất chuẩn, xe y tế Ngân Hổ đang nằm đúng là đã xảy ra chuyện, lúc cô và Cain chạy tới, chỉ nhìn thấy sau khi vụ nổ tan đi thì lại bùng lên một trận lửa lớn, trong đám lửa đang hừng hực thiêu đốt xe y tế, chỉ còn thấy được xương cốt của hơn mười người quân nhân không kịp chạy đi mà bị nổ banh xác, cũng có mấy người may mắn thoát được nhưng bị thương cũng không nhẹ.

Quân nhân cứu viện và nhân viên y tế vừa chạy tới đã vội vàng nâng người bị thương đến nơi an toàn để tiến hành chữa trị khẩn cấp.

Lâm Gia không dám tin nhìn xe y tế đã biến thành một đống sắt vụn trong ngọn lửa bập bùng kia, trái tim như bị trúng tên, đau đớn không chịu nổi, nước mắt tràn mi, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.

Cô cắn chặt môi dùng sức lắc đầu, mặc kệ nước mắt cứ tuôn ra như mưa,run run môi lẩm bẩm nói: "Không, sẽ không! Ngân Hổ, Ngân Hổ sẽ không chết, sẽ không chết..."

"Cẩn thận!!" Cain đột nhiên nhào tới chỗ Lâm Gia, ôm chặt cô cấp tốc lăn vòng sang bên cạnh, viên đạn gào thét bắn vào mảnh cát bọn họ vừa đứng, lúc đó Lâm Gia mới giật mình tỉnh lại, cũng cảm giác được thân thể Cain đang căng thẳng.

Cain ôm Lâm Gia tránh thoát những viên đạn lạc, nhanh chóng nhảy lên trốn sau một chiếc xe Jeep bọc thép, kéo cô ra sau lưng anh, mượn xe Jeep để ẩn núp, giơ súng máy lên chỉ để ló ra họng súng bắn về phía trước.

Lâm Gia đứng lên, lúc cô nhìn thấy phía sau lưng Cain, đôi đồng tử lập tức co rút lại, chỗ quần áo sau thắt lưng đã bị viên đạn cắt ra một cái lỗ lớn, máu cũng từ trong đó chảy ra ào ào, Lâm Gia vội vàng đè lại miệng vết thương của anh,la lên: "Cain, anh bị thương!"

Cain đau đến đấy nhếch miệng, xoay người lùi về sau, không cho Lâm Gia đụng đến vết thương của anh nữa, cắn răng nói: "Tôi không sao!"

Anh vừa nhặt viên đạn bên cạnh lên xem, vừa căm hận mắng: "Con mẹ nó! Trong quân đoàn đặc chủng có nội ứng! Vòng phòng ngự bị bọn họ trong ứng ngoài hợp mà phá hủy!"

Lâm Gia thấy miệng anh tuy rằng nói không sao, nhưng môi lại trắng bệch, trán và sau gáy đã tràn đầy mồ hôi, biết anh nhất định đau đến lợi hại, vết thương cần phải lập tức xử lý mới tốt.

Cain xem viên đạn xong thì vứt qua một bên, lại nâng súng tiếp tục sống mái với đám cướp kia.

Lâm Gia nhìn xung quanh một vòng, phát hiện cách đó không xa có một nhân viên y tế bị nổ chết, trong tay còn cầm một cái hộp y tế. Cô đợi cho tiếng súng ngừng lại, liền lập tức xông qua chụp lấy hộp y tế, sau đó nhanh chóng chạy trở về.

Lâm Gia đột ngột hành động làm Cain hết hồn, phát hiện cô chỉ nhảy ra ngoài có một chốc như vậy, nhưng lại làm cho anh sợ tới mức nhảy dựng.

Bản thân anh bị thương còn không dám tùy tiện xông qua dó, vậy mà cô không nói gì đã liều mạng như vậy, nhưng vì sợ cả hai sẽ bị đạn bắn trúng, nên chỉ đành phải liều mạng nổ súng yểm trợ cho cô.

Cain thấy Lâm Gia bình an trở lại bên cạnh mình, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra một chút.

Đợi cho đến khi Corey dẫn người đến trợ giúp, anh mới thu hồi súng, nhớ lại một màn vừa rồi Lâm Gia liều lĩnh như vậy, anh đau lòng, cắn răng nổi giận đùng đùng xoay người, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị Lâm Gia đè lại bả vai.

Lâm Gia cởi dây lưng, kéo góc áo bên hông Cain ra,sau đó thật nhanh tháo cúc áo của anh, mở vạt áo lộ ra từng khối cơ bụng tinh tráng màu đồng.

Một hơi như vậy làm mặt Cain đỏ bừng, đôi mắt dùng sức chớp chớp, trong đầu một mảnh hỗn độn, vì một loạt động tác của Lâm Gia mà anh đã sớm quên mất mình muốn nói gì.

Cain ngơ ngác nhìn Lâm Gia, trong lòng hiếm khi nào thấy xấu hổ, ngượng ngùng như vậy.

" Vết thương trên lưng anh phải lập tức xử lý!" Lâm Gia hoàn toàn không chú ý tới Cain đang ngượng ngùng, vừa nói vừa mở hộp y tế ra.

Cô ngẩng đầu, thấy Cain vẫn đang sững sờ như cũ thì gấp đến độ vỗ anh một cái, phiền muộn nói: "Còn thất thần làm gì, nhanh lên nằm sấp xuống đi!"

Cain bị hù nhảy dựng, gật đầu nhanh như giã tỏi, ngoan ngoãn cởi áo nằm úp sấp trên mặt đất.