Giang Tiểu Kiệt giật mình, giống như bị bỏng, cậu bé nhanh chóng rút tay về: "Chị Thiên Tầm, chị nói cái gì? Sao chị lại trở thành ma vật được?"

Sở Thiên Tầm cảm thấy yêu cầu này của mình đối với cậu bé có hơi tàn nhẫn.

Nhưng ở tận thế này, đây là chuyện mà mỗi vị thánh đồ sẽ thường xuyên đối mặt, cần phải thích ứng, nếu không thích ứng sẽ không tồn tại được lâu.

Cô nắm lấy cánh tay Giang Tiểu Kiệt, cứng rắn nhét chuôi thanh đao vào trong tay cậu.

"Nếu một bộ phận cơ thể chị bắt đầu ma hóa, biến thành tứ chi của ma vật." Sở Thiên Tầm duỗi một ngón tay, đặt trên chiếc cổ trắng nõn của mình: "Thì em chỉ cần chặt ở đây, nhất định không được do dự, phải một đao chặt đứt đầu chị."

Giang Tiểu Kiệt liều mạng muốn rút tay mình ra nhưng dưới sự kiềm chế của Sở Thiên Tầm lại không rút được: "Không, không, em không làm được."

Lực đạo giữ cổ tay của cậu bé đột nhiên nới lỏng, mất thăng bằng cậu liền ngồi sập xuống đất.

Người chị lạnh lùng mà mạnh mẽ trong mắt cậu đang đứng trước mặt cậu, ánh mắt của cô từ trên cao nhìn xuống lộ vẻ thất vọng.

"Làm không được đúng không?" Sở Thiên Tầm thở dài, tay cô từ trên cổ dời xuống dưới, chỉ về hướng rừng sơn trà phía xa: "Vậy em đi đi, rời khỏi chỗ này."

"Đi nói cho bọn họ biết.

Nếu như chị không chủ động đi tìm thì mọi người cũng đừng quay về.

Nơi này rất gần Nga thành, quãng đường còn lại, các người tự mình đi đi."

Cô cũng không quay đầu lại mà một mình ngồi vào thùng xe của chiếc xe vận tải kia, móc ra một viên ma chủng cấp 2.

Viên tinh thạch xanh mơn mởn phát ra ánh sáng nhạt trên đầu ngón tay, nuốt một viên này vào bụng, hoặc là trở nên càng mạnh hơn, hoặc là mất đi bản thân, trở thành ma vật.

Vô số thánh đồ khi tăng cấp gặp phải thất bại, Sở Thiên Tầm không biết đã bao nhiêu lần cô tận mắt chứng kiến quá trình con người biến thành ma vật.

Cô cũng từng tự tay chặt đầu một đồng đội, cho dù người đồng đội đó vừa mới cùng cô trải qua quá trình sinh tử.

Sở Thiên Tầm không còn do dự.

Ánh sáng nhạt màu xanh lục sáng một chút trong không trung, cuối cùng chui vào miệng cô.

Cô chỉ có thể không ngừng mạnh lên mới có thể tiếp tục đi trên con đường này.

Giang Tiểu Kiệt mở cửa xe cạch một tiếng.

Cậu bé một tay mở cửa xe, một tay cầm chắc con dao sắc bén, trên cổ nổi đầy gân xanh, trên mặt lộ ra sự quyết tuyệt: "Em, em sẽ xem chị, chị Thiên Tầm." Dường như cậu vừa cắn răng vừa nói.

Sở Thiên Tầm miễn cưỡng gật đầu một cái: "Em..

đừng sợ."

Trong cơ thể của cô đang trào ra một cơn đau dữ dội, giày vò ý chí của cô.

Loại thống khổ này cô đã thể nghiệm qua mấy lần, nhưng vẫn không thể quen được.

Tiếng nói của Giang Tiểu Kiệt bắt đầy trở nên mơ hồ không rõ.

Sở Thiên Tầm không nhịn được che đầu, cuộn tròn cơ thể mình lại.

Cô chỉ cảm thấy mạch máu toàn thân đều bị nứt ra, vỡ tung.

Trong nháy mắt, toàn thân như bị xé nát, đau đớn đến nổi linh hồn cũng co rúm lại.

Cô cảm thấy bản thân mình đang trong một không gian hỗn độn, không ngừng rơi vào bóng tối sâu thẳm.

Ở nơi sâu thẳm tối tăm nhất, có một luồng ánh sáng màu xanh nhạt, chùm sáng mờ nhạt phân ra thành vô số tia sáng, kéo dài quấn chặt lấy cơ thể cô.

Dưới đáy lòng Sở Thiên Tầm nổi lên một khát vọng mãnh liệt, khát vọng có thể thoát khỏi nổi đau khổ vô biên này, đạt được sự giải thoát hoàn toàn.

Có một âm thanh khó tả vang lên từ bốn phương tám hướng, nhẹ nhàng hấp dẫn, dụ dỗ cô từ bỏ phản kháng, dường như chỉ cần cô bỏ đi sự kiềm chế của mình thì có thể đạt được kh0ái cảm tột cùng.

Một cơn đói chưa từng có từ đáy lòng dâng lên, đói đến mức cả người như bị móc rỗng.

Mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào, muốn dùng đồ ăn để lấp đầy cái bụng đói đang kêu vang.

Tốt nhất là dùng loại máu thịt nóng hổi, tươi mới.

Không, Sở Thiên Tầm nói trong lòng, ta không.

Cơ thể cô nổi lên một vòng ánh sáng vàng nhạt ấm áp.

Mặc dù vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn kiên định chậm rãi mở rộng ra.

Đem Sở Thiên Tầm đang cuộn mình trong bóng tối hoàn toàn bao bọc lại.

Những đường gân xanh bị ánh sáng màu vàng xua đuổi, chậm rãi rút đi.

Dòng máu sôi sục kêu gào trong cơ thể Sở Thiên Tầm dần dần bình tĩnh lại.

Cô lơ lửng trong bóng tối bao la rộng lớn, được một vòng ánh sáng mờ nhạt nhỏ bé bảo vệ, cảm nhận được cảm giác bình yên và ấm áp chưa từng có.

Sở Thiên Tầm mở mắt.

Nhìn thấy gương mặt vừa lo lắng vừa căng thẳng của Giang Tiểu Kiệt.

Cô mỉm cười một chút, gật đầu với Giang Tiểu Kiệt, chậm rãi ngồi dậy, lau mồ hôi dính nhớp đầy đầu.

"Thành công, không sao nửa rồi." Cô nói.

Sở Thiên Tầm ngồi ở phía cuối thùng xe, nhìn ra phía ngoài.

Ánh nắng mùa xuân xuyên thấu qua lá cây màu xanh nhạt, tỏa ra chút ánh sáng vàng ấm áp.

Cả thế giới trong mắt cô rõ ràng trở nên vô cùng tươi đẹp và đầy màu sắc.

Cô cảm thấy cơ thể mình tràn đầy lực lượng, bất kể là sức mạnh của tứ chi hay là sự nhanh nhẹn trong chuyển động đều có một bước nhảy vọt về chất.

Sở Thiên Tầm mở tay phải của mình ra, tâm niệm vừa động, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một vòng ánh sáng màu vàng, vòng sáng này yếu ớt đến mức người khác gần như khó phân biệt được nếu đứng dưới ánh nắng.

Khả năng này của cô, bị tổ chức tôn giáo chiếm giữ vị trí thống trị loài người ở thời hậu thế mệnh danh là dị năng "Ánh sáng Thánh".

Nghe nói dị năng này nếu không cao hơn hai cấp thì sẽ không giúp ích được nhiều cho người khác.

Còn không phải cái dị năng vô dụng sao.

Sở Thiên Tầm thu tay lại, khẽ nhếch miệng cười.

"Chị Thiên Tầm, chị, chị có sao không?" Giang Tiểu Kiệt sợ hãi hỏi.

Vừa rồi, có một đoạn thời gian, cậu còn tưởng rằng Sở Thiên tầm thật sự sẽ biến thành ma vật trước mặt cậu, may mắn, sau đó những đường gân xanh dữ tợn bò trên da thịt kia cuối cùng cũng rút đi, Sở Thiên Tầm cũng dần dần khôi phục bình thường.

Sở Thiên Tầm nhẹ nhàng nhảy ra khỏi thùng xe tải, thuận tay vỗ nhẹ lên vai Giang Tiểu Kiệt.

"Cảm ơn, Tiểu Kiệt."

Cô dường như vẫn giống như bình thường, nhưng cả người dường như lại không giống.

Giang Tiểu Kiệt nhạy bén cảm thấy, người chị này đã lột xác trở nên càng mạnh mẽ và tự tin hơn.

Trong rừng sơn trà.

Cam Hiểu Đan lau mồ hôi trên đầu: "Nhiều như vậy, chắc là đủ rồi nhỉ?"

Bên chân của cô có mấy cái túi lớn, mỗi cái đều chứa đầy những quả sơn trà vàng óng.

Cam Hiểu Đan và Cao Yến mỗi người xách một túi, cái túi vô cùng nặng, hai cô gái đi đường có chút khó khăn.

Diệp Bùi Thiên đi qua bên người các cô, hắn đem hai cái túi bỏ qua một tay, tay còn lại đưa ra trước mặt Cam Hiểu Đan và Cao Yến.

Hắn mặt một chiếc áo thun đen không vừa người, tay áo bị vén đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay khỏe khoắn lại trắng nõn khác thưởng.

"Đều cho anh? Anh có xách hết được không?" Cam Hiểu Đan có chút xấu hổ.

Diệp Bùi Thiên không nói gì, chỉ nhận lấy quả sơn trà từ tay hai người.

Một mình hắn xách bốn cái túi đi cùng mọi người, bước đi nhẹ nhàng không một chút khó khăn.

"Sức lực của anh thật lớn, là bởi vì có cái dị năng kia sao?" Cao Yến vừa đi vừa hỏi: "Thiên Tầm cũng giống như anh, sức lực vô cùng lớn, chạy bộ cũng rất nhanh."

Diệp Bùi Thiên khẽ gật đầu.

"Khả năng của Tiểu Kiệt là ngưng tụ băng, Thiến Thiến là khống chế kim loại, Thiên Tầm có thể là tốc độ vô cùng nhanh đi.

Còn dị năng của anh là gì? Có phải là sẽ không chết không?" Cao Yến có chút hiếu kỳ: "Khả năng này thực sự là quá tốt, nếu tôi cũng có khả năng này, thì tôi sẽ không cần phải sợ chết nửa rồi."

Diệp Bùi Thiên im lặng.

"Thực ra, tôi vẫn luôn muốn hỏi một chút, sao anh lại bị giam trong nhà kho kia vậy?" Cam Hiểu Đan mở miệng hỏi.

Cái này ngay cả Phùng Tuấn Lỗi cũng quay đầu lại, vấn đề này đã nghẹn trong lòng mọi người mấy ngày nay.

Diệp Bùi Thiên im lặng một lát.

"Tôi..

sau khi bị trọng thương lại còn sống, bọn họ nói tôi có thể lại trở thành quái vật nên muốn đem tôi nhốt lại trước."

Tóc mái hơi xoăn của hắn phủ xuống trước trán, che đi gương mặt điển trai.

"Sau đó trong kho hàng có người biến thành ma vật, những người khác đều trốn thoát ra ngoài, từ bên ngoài khóa cửa lại."

Hắn nói rất đơn giản, nhưng người nghe vẫn cảm thấy sợ hãi đến từng lỗ chân lông.

Cam Hiểu Đan hít một hơi: "Những người này thật quá đáng, bọn họ là ai? Anh có biết không?"

Diệp Bùi Thiên mím môi, trầm mặc, sau đó bước nhanh về phía trước.

Rõ ràng là hắn không muốn trả lời vấn đề này.

Lúc mọi người xách theo túi lớn túi nhỏ sơn trà trở về, Sở Thiên Tầm không biết đã đi nơi nào để rửa sạch mồ hôi nhớp nháp trên người.

Cô đang gối tay nằm phơi nắng trên một nhánh cây thô to, mái tóc ướt xõa sau đầu, một chân giơ lên không trung, đung đưa, trong miệng còn ngậm một sợi cỏ ngọt, dường như tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Nhìn thấy mọi người quay về, cô nhẹ nhàng nhảy từ trên ngọn cây cao xuống đất.

"Đi, ăn điểm tâm xong thì chúng ta xuất phát đến Nga thành."

Sở Thiên Tầm vừa nói vừa đưa tay bế Phùng Thiến Thiến lên, xoay cô bé một vòng trong không trung.

"Thiên Tầm hôm nay có vẻ rất vui, có chuyện gì tốt xảy ra sao?" Phùng Tuấn Lỗi nói.

"Ai mà biết được, hai ngày nay cứ luôn căng thẳng, hôm nay lại đột nhiên vui vẻ trở lại.

Đúng là người phụ nữ hay thay đổi mà." Cao Yến mỉm cười trêu ghẹo.

Càng đến gần Nga thành thì tòa nhà hai bên đường càng nhiều.

Những con phố, cửa hàng nhộn nhịp ngày xưa giờ đây vắng vẻ và đổ nát không tả được.

Chiếc xe tải nhỏ dừng lại bên ngoài một tiệm thuốc.

Trong tiệm rõ ràng đã trải qua một trận cướp sạch, kệ hàng đổ sập, sàn nhà bừa bộn, một số loại thuốc còn sót lại vương vãi trên sàn.

Giang Tiểu Kiệt và những người khác vào tiệm để tìm xem có loại thuốc hữu ích nào còn sót lại không.

Sở Thiên Tầm đứng cạnh xe canh gác.

Bên cạnh tiệm thuốc là một con hẻm chật hẹp, thật sâu bên trong con hẻm nhỏ lộ ra một tòa nhà lớn có mái hình vòng cung.

Đây có thể là một sân vận động.

Trong những ngày đầu tận thế, chính quyền ở nhiều nơi sẽ tổ chức cho người dân trú ẩn ở những nơi như thế này.

Nhưng khi tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, một nơi tập trung đông người như vậy ngược lại sẽ trở thành nơi lũ ma vật bùng phát và tàn sát bừa bãi khắp nơi, trở thành địa ngục trần gian.

Lúc này, bên tai Sở Thiên Tầm nghe thấy tiếng nổ vang phía xa, giống như vô số bước chân dồn dập nhanh chóng hội tụ lại với nhau.

Sở Thiên Tầm thầm kêu không ổn, quay đầu về phía tiệm thuốc hô lớn: "Mau ra đây, lên xe nhanh!"

Mấy người đàn ông từ trong con hẻm nhỏ nghiêng ngả lão đảo chạy ra đây, Sở Thiên Tầm nhận ra mấy người này, người đàn ông cầm đầu chính là Trần Uy, chính là đám người đã cướp chiếc xe đầu tiên của Sở Thiên Tầm trên đường.

"Quái vật, nhiều quái vật quá!" Bọn họ hoảng sợ hét lên, tranh nhau chen lấn ra khỏi ngõ.

Trong có có một người bị tụt lại phía sau, còn ngã một phát.

Trong ngõ nhỏ duỗi ra một cánh tay mảnh khảnh mềm mại, tóm lấy chân của hắn, đem hắn kéo trở về, một tiếng thét hoảng sợ vang lên, sau đó liền im bặt, một đống máu thịt lớn từ trong hẻm phun ra.

Vô số đầu quái vật xuất hiện ở đầu ngõ nhỏ kia.

Không xong! Không còn kịp rồi.

Trái tim Sở Thiên Tầm thắt lại.

Cam Hiểu Đan và những người khác nghe được tiếng la của cô liền bước ra khỏi tiệm thuốc, họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã hoang mang hoảng loạn chạy về phía chiếc xe.

Với tốc độ này của bọn họ, thì đợi bọn họ chạy lên xe, lại khởi động ô tô thì nơi này đã sớm bị ma vật bao phủ như thủy triều rồi.

Số lượng ma vật đông như vậy, cho dù là Sở Thiên Tầm cũng không đỡ được.

Nhưng chỉ cần cô không bị lũ ma vật bao vây thì với tốc độ của thánh đồ cấp 2, cô có thể dễ dàng trốn thoát một mình.

Chỉ là mạng sống của đám người Cam Hiểu Đan lại không giữ được.

Trong chớp nhoáng, trong đầu Sở Thiên Tầm đã thấy rõ hiện thực tàn khốc này.

Có lẽ cô còn có thể mang theo một người cùng đi.

Ánh mắt cô dừng trên người Phùng Thiến Thiến, lại chuyển tới người Cam Hiểu Đan, lướt qua Giang Tiểu Kiệt, Cao Yến, Phùng Tuấn Lỗi, khó có thể lựa chọn.

Đương nhiên cô theo bản năng mà bỏ qua Diệp Bùi Thiên.

Mau chọn, chọn một người, lại chậm nửa thì chính ngươi cũng phải chôn vùi ở chỗ này.

Sở Thiên Tầm vô cùng lo lắng bắt ép chính mình.

Chẳng qua chỉ mới thư giãn mấy ngày, cô không biết tại sao bản thân luôn quyết đoán lại trở nên do dự thiếu quyết đoán như vậy.

Một bóng người đột nhiên vọt đến trước đầu hẻm, người kia đập hai tay xuống đất, một bức tường đất nhanh chóng dâng lên ở đầu hẻm.

Tường đất còn đang lung lay thành hình, một đợt ma vật nhanh nhất đã đụng vào bức tường.

Bức tường thấp nhìn qua vô cùng yếu ớt rung chuyển dữ dội, nhưng lại không sụp đổ, miễn cưỡng chặn được đợt tấn công đầu tiên của quái vật.

Diệp Bùi Thiên chống hai tay trên tường, bức tường dần dần trở nên dày và cao hơn.

Những người còn lại cuối cùng cũng chạy lên xe tải nhỏ, Cao Yến ngồi vào chỗ điều khiển, tay chân luống cuống vội vàng khởi động xe, chiếc xe tải nhỏ cuốn lên bụi mù lao vút đi.

Diệp Bùi Thiên dùng hết sức giữ chặt bức tường đất, bên kia tường đất lần lượt vang lên những cú va chạm cực lớn, hắn cảm thấy dị năng trên người mình đang tiêu hao nhanh chóng.

Ầm!

Một số xúc tu quái vật đâm xuyên qua tường, cùng đâm xuyên qua vai hắn.

Diệp Bùi Thiên phun ra một ngụm máu, bàn tay dùng lực, khống chế dị năng, siết chặt cát vàng bên trong bức tường, dùng tường đất cắt đứt xúc tu của quái vật.

Đau quá, Diệp Bùi Thiên nghĩ.

Máu nóng trước ngực hắn thấm ướt quần áo nửa người.

Cho dù không chết, nhưng vẫn đau lắm.

Diệp Bùi Thiên cảm thấy bản thân mình còn sợ chết hơn bất cứ kẻ nào.

Có lẽ do hắn đã trải qua vô số lần sống lại, khiến cho hắn không muốn lại nếm trải cảm giác kinh khủng đó nửa.

Phía sau hắn vang lên âm thanh chiếc xe tải nhỏ nghênh ngang rời đi.

Diệp Bùi Thiên nhớ tới lúc tận thế mới đến.

Khi đó hắn thậm chí còn không thể xây được một bức tường đất giống như này, chỉ có thể dùng thân mình ngăn chặn những con ma vật đang tấn công.

Để người nhà mình tranh thủ cơ hội chạy trốn.

Tiếng ô tô vang lên sau lưng, bố, mẹ kế mang theo em trai, không chút do dự mà rời đi.

Ngay lúc đ hắn đã nghĩ gì?

Không phải đã thề sẽ không bao giờ làm như vậy nửa, hy sinh bản thân vì người khác sao?

Quên đi.

Diệp Bùi Thiên nhắm mắt lại.

Đây là lần cuối cùng làm như vậy.

Cô ấy đã cứu ta, coi như là trả lại cho bọn họ đi.

Cát vàng dưới tay hắn, đã bắt đầu tan rã.

Bức tường này đang sụp đổ.

"Tôi đếm đến ba, anh buông tay ra." Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai hắn.

"Ba, hai, một."

Cơ thể Diệp Bùi Thiên nháy mắt rời khỏi mặt đất.

Tường đất sau khi hắn buông tay liền sụp đổ, tung bụi mịt mù khắp nơi.

Một người dùng tốc độ cực nhanh, mang theo hắn nhảy ra khỏi bụi đất, chạy như bay về phía trước..