By Chu Lỗi

Đêm khuya yên tĩnh.

Dưới màn trướng mơ hồ truyền đến tiếng thì thầm khe khẽ, “Miêu Nhi, ngủ rồi sao?”

“Ừ.”

Chậm rãi xoay người lại, duỗi cánh tay ra ôm người nằm cạnh lại gần hơn một chút, Bạch Ngọc Đường nói, “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Ừ,” Triển Chiêu vẫn nhắm hai mắt, lưng ngả ra sau tựa vào lồng ngực rắn chắc của người bên gối, lẳng lặng cảm nhận tiếng tim đập trầm ổn.

“Ngày mai là đông chí rồi, ta và ngươi lên đường cùng về Hãm Không tế tổ được không?”

Ngọc Đường vừa mới nói xong, liền cảm thấy thân thể người trong lòng cứng lại, im lặng đợi y trả lời, nhưng mãi vẫn không thấy người nọ lên tiếng.

Cánh tay đang ôm không khỏi siết chặt hơn, “Sao vậy?”, ngữ khí tuy rất đỗi ôn nhu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì đã hối hận, cha mẹ Triển Chiêu và cha mẹ mình đều đã mất, trong nhà lại không còn người thân, nếu như mình dắt y hồi hương tế điện, vậy tổ tiên Triển Chiêu thì có ai bái tế? Còn nếu mình theo y hồi hương, thì bái tế bên mình nên làm sao cho phải? Mỗi người tự mình đi bái tế, lại thực lòng không muốn…

Thật khó mà chọn lựa, chỉ nghe bên tai chầm chậm vang lên tiếng nói, “Ngọc Đường, thứ cho ta không thể nào phụng bồi, Triển Chiêu cũng nên hồi hương mới phải.”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy chỉ thấy buồn bã không thôi, nhưng một hồi đành bó tay không còn cách nào khác, thở dài, “Đêm khuya rồi, trước tiên ngủ đi thôi.”

Dưới màn trướng cũng không còn tiếng nói chuyện khe khẽ nữa, chỉ có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường biết, đêm hôm ấy, ai cũng không thực sự ngủ được.

Ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường không lên đường, Triển Chiêu cũng không có ý tứ hồi hương, hai người cũng không ai nhắc đến chuyện tế tổ.

Ngày kế tiếp, chính là đông chí, Bạch Ngọc Đường thực sự nhịn không được, liền kéo Triển Chiêu hỏi, “Miêu Nhi, ta đã gửi thư nhờ mấy vị ca ca thay ta khấu bái, vậy… còn ngươi sao vẫn chưa đi? Bây giờ ta và ngươi tức khắc lên đường, có lẽ trước khi trời tối hẵy còn về kịp.”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, ngăn Bạch Ngọc Đường kéo tay y, “Ta đã nhờ Trung thúc chuẩn bị xong cả rồi, ngươi đi theo ta.”

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc không hiểu gì đi theo Triển Chiêu đến hậu viện, Trung thúc đã ra đón, “Thiếu gia, Bạch gia, đã được rồi.”

Bước vào phòng, Bạch Ngọc Đường thoáng giật mình nhìn hai chiếc bàn kê trái phải, sắp đầy món ăn, hương nến lượn lờ, cơm rượu chén đũa, đầy đủ mọi thứ.

“Hai vị gia yên tâm, lão nô đã cắm hương dẫn từ dưới chân núi, trước cửa, trước phòng cả rồi, tổ tiên Triển gia, Bạch gia trên trời có linh, tất sẽ đến đây.”

“Đa tạ Trung bá.” Triển Chiêu nói.

“Đúng đúng đúng, Trung bá vất vả rồi,” Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên tỉnh ngộ, mừng rỡ không ngớt.

“Ngọc Đường, ngươi thấy thế này có được không?” Triển Chiêu nghiêng đầu hỏi, đôi ngươi lấp lánh thần thái tự tin.

“Làm sao, làm sao lại không được,” tinh quang trong mắt Bạch Ngọc Đường chợt ánh lên, “Chiêu, lại đây…”

Kéo lấy bàn tay ấm áp của Triển Chiêu, đứng lại trước hai chiếc ban thờ, chậm rãi quỳ hai đầu gối xuống, Triển Chiêu hiểu ý, cùng quỳ xuống theo.

“Liệt tổ liệt tông Bạch gia ở trên, hôm nay Bạch Ngọc Đường ta trịnh trọng giới thiệu với chư vị người cùng ta chung thân tư thủ,” Bạch Ngọc Đường nhìn sang Triển Chiêu bên mình, “Người này họ Triển, tên Chiêu, tự Hùng Phi, Nam hiệp Triển Chiêu.”

“Liệt tổ liệt tông Triển gia ở trên, hôm nay Triển Chiêu ta trịnh trọng giới thiệu với chư vị người cùng ta chung thân tư thủ,” Triển Chiêu cũng nhìn sâu vào đôi mắt Ngọc Đường, không dời mảy may, “Người này họ Bạch, tên Ngọc Đường, tự Trạch Diễm, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.”

Tiếng nói vừa dứt, hai người khom người thi lễ, thành kính dập đầu ba cái tựa như muốn bày tỏ tâm ý của mình với tổ tiên từng người.

Triển Trung ngồi đốt tiền giấy một bên lão lệ tung hoành, hai ánh nến lập lòe tỏa từng ngọn khói chiếu thẳng lên trời xanh…

Đào nguyên hương lý phùng đông chí, đăng tiền nhân như ảnh bạn thân.

Tưởng đắc gia trung dạ nan mị, dị hương khách thành đồng tâm nhân.