Ấy vậy mà chỉ chợp mắt một lúc, thì ở bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào huyên náo, hình như ở ngoài đó đã xảy ra chuyện gì thì phải.
Âm thanh càng ngày càng nhiều hơn, làm cho tôi muốn tập trung tinh thần để ngủ cũng không được, buộc lòng phải thức dậy, bước ra bên ngoài coi thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Dáng vẻ còn say ngủ, bàn tay chậm rãi đưa lên mở cánh cửa phòng ra, đập vào mắt của tôi chính là hình ảnh từng người từng người một đang chạy lên cầu thang như ma đuổi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tôi chợt cảm thấy nhất định đã có chuyện không hay.
Đương lúc tò mò, thì bỗng dưng Lê Huỳnh xuất hiện, tôi ngay lập kéo cậu ta lại mà gấp gáp hỏi "Lê Huỳnh, chuyện gì mà mọi người lại chạy như ma đuổi vậy? Ồn ào chết đi được".
Lê Huỳnh là sinh viên năm nhất giống tôi, cậu ta thuộc ban truyền thanh, vài lần qua đó giúp đỡ, nên có chút quen biết.
Khi cậu ta nghe tôi hỏi, thì vội thở dài, sợ hãi trả lời "Trời ơi, trên tầng năm có chuyện rồi".
"Chuyện gì? Bộ có chuyện lạ hay sao mà ai cũng chạy lên đó hết vậy?"
Tôi nghi hoặc lên tiếng, Lê Huỳnh nhìn tôi một cái, rồi mới nói "Không phải chuyện lạ đâu, mà là ở tầng năm vừa xảy ra một vụ án mạng, mọi người chạy lên đó coi sao thôi".
Nghe thấy án mạng, tôi chợt tỉnh táo hơn nhiều, cơn say ngủ cũng ngay tức khắc tan biến, tôi nhíu mày, lo lắng hỏi "Là ai chết vậy?"
"Là nam sinh viên năm nhất, điều khiến cho mọi người tò mò chạy lên coi chính là vụ án này y hệt như vụ án mạng ở tầng bốn mới đây thôi, người chết cũng mặc bộ đồ cưới áo dài đỏ, nằm trong vũng máu".
Nói tới đây Lê Huỳnh chợt dừng lại, cậu ta đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi sau đó kề sát tai tôi mà nói nhỏ "Mình nghe mấy anh chị khóa trên nói với nhau rằng, đây chính là nạn nhân thứ hai của vụ án mạng liên hoàn hàng năm Tân Lang thứ 7 đó".
Lời này vừa dứt, tôi liền cảm thấy có khi nào vụ án mạng Tân Lang thứ 7 này giống như những gì mà Từ Dĩ An cùng với Tống Nhựt Thành đã từng suy đoán hay không?
Còn chưa kịp hỏi thêm gì, thì Lê Huỳnh đã chạy một mạch lên trên cầu thang, bỏ mặc tôi đứng ở đó một mình.
Tôi không nghĩ ngợi nhiều, vội chạy lên tầng năm để tận mắt coi thử hiện trường vụ án mạng ra sao.
Ở trên tầng năm có rất nhiều sinh viên đang tập trung lại một chỗ, trong số họ có người đang gọi cảnh sát tới.
Tôi cố gắng chen lấn vào bên trong để có thể nhìn rõ hơn, chứ đứng ở bên ngoài không trông thấy được gì.
Ở trên sàn gạch bông của dãy hành lang tầng năm có một nam sinh viên chết nằm trên vũng máu, cậu ta mặc trên người bộ đồ cưới áo dài đỏ, nét mặt khi chết rất hoảng hốt như thể đã gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm, tư thế thì có chút kỳ lạ, cổ tay và cổ chân quéo lại, hai mắt mở bự, có một dòng huyết dịch chảy ra từ khóe mắt, tóc tai rối bờ.
Cảnh tượng này thật sự rất kinh dị.
Tuy nhiên đối với người chết này, tôi có chút ấn tượng, hình như đã gặp qua vài lần, theo trí nhớ của tôi, cậu ta là một người có khiếu ăn diện, cao ráo, lại rất điển trai, vì vậy không thiếu những cô gái bao quanh.
Chỉ mới suy nghĩ tới đó, thì đột nhiên có một bàn tay từ phía sau nắm lấy cánh tay của tôi mà lôi đi.
Tôi bị lôi ra khỏi đám đông một cách nhanh chóng, khi quay mặt lại nhìn liền giựt mình nhận ra người lôi tôi không ai khác chính là cái tên cảnh sát kỳ lạ hôm qua gặp.
Còn chưa kịp nói câu gì, anh ta đã lên tiếng trước "Cậu chen vô đó để làm gì? Đây là chuyện của cảnh sát chúng tôi kia mà".
Tôi bị câu hỏi này làm cho cứng họng, không biết nên trả lời làm sao, dù gì đi nữa hành động vừa rồi của tôi đúng thiệt là không nên.
Nhìn thấy tôi im lặng không trả lời, anh ta trầm giọng nói thêm "Tôi nhắc lại một lần nữa, đây là một vụ án mạng liên hoàn, hung thủ chưa tìm thấy, đồng thời những nạn nhân chết đều là ngẫu nhiên và không có điểm chung, vì vậy tốt nhất cậu nên tránh xa vụ án này càng xa càng tốt, không thôi người chết tiếp theo chính là câu đó".
Tôi càng nghe anh ta nói càng cảm thấy khó hiểu vô cùng, biết bao nhiêu người cũng quan tâm tới vụ án này, cũng chen chúc vô coi, thậm chí bọn họ còn bí mật điều tra nữa, tại sao không thấy anh ta nhắc nhở bọn họ đi, hà cớ gì cứ nhắm vào tôi liên tục như vậy? Rốt cuộc anh ta là có ý gì đây?
Đôi chân mày của tôi khẽ nhíu lại, trong lòng có chút buồn bực, hướng về phía anh ta, lạnh giọng đáp "Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi đã rõ rồi".
Nói xong lời này, tôi ngay lập tức rời đi, mặc kệ anh ta có còn đứng ở đó hay không.