Tận Kiếp Phù Du – Hoa Tư Dẫn

Chương 3: Nhật ký nuôi con của Tống Ngưng

Trước đây tôi rất hay ngủ trể, thích nhất là thức khuya đọc tiểu thuyết ngôn tình, giờ tuy đã đến đây không có tiểu thuyết đọc nhưng thói quen đó đã lâu năm nhất thời không bỏ được. Tối nào tôi cũng nằm ngửa mặt nhìn nóc giường, đến tối muộn mới ngủ được. Thẩm Lạc không hay khóc đêm nên không ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, mà dù cho có khóc đêm thì Lan Lan và vú già cũng lo liệu chẳng đến phiên tôi, nếu không phải rất hay nằm mơ thấy những chuyện trước kia của Tống Ngưng có lẽ đêm nào tôi cũng ngon giấc. Sáng nào cũng dậy muộn, nhưng buổi tối thì rất khổ sở, không ngủ được buồn chán vô cùng nên tôi bèn viết nhật ký. Thẩm Lạc lại ngày 1 lớn, niềm vui cùng nỗi lo lắng của tôi cũng ngày 1 tăng, nghĩ đi nghĩ lại nên viết luôn 1 cuốn nhật ký trưởng thành của Thẩm Lạc vậy, à tức nhiên quyển nhật ký đó chỉ mình tôi đọc hiểu. Đại loại trong nhật ký sẽ ghi như thế này:

Ngày…tháng …năm…

Thẩm Lạc hôm nay vừa tròn 5 tháng tuổi, người dài khoảng 3 gang tay của tôi, nặng ước chừng cở 7,5 kg, cả người nổi đốm sữa, trên tay chân cũng có ngấn thịt nhìn rất dễ thương, với thân hình như vậy tôi nghĩ bé phát triển rất tốt, người rất sổ sữa, à mà hình như Thẩm Lạc bắt đầu mọc răng thì phải, lúc ** cắn núm vú tôi rất đau, lúc này cũng rất hay cho ngón cái vào miệng mút, lâu lâu lại chảy nước miếng và khó ngủ hơn bình thường, tôi đã nhìn ngó miệng bé mấy lần nhưng chỉ thấy nú toàn là nú vẫn chưa có cái răng nào, khiến tôi rất lo lắng, tôi vẫn chưa tìm được Bách Lý Việt.

Ngày…tháng…năm…

Hôm nay tôi mang Thẩm Lạc ra sân ngắm hoa, trời vào xuân nên khí trời trở nên ấm áp hơn rất nhiều, mấy cây mai tôi chăm sóc cũng nở hoa, từng đóa từng đóa vàng tươi, đỏ thắm nở đầy khắp sân Lâm Nhã viện, mấy lúc có gió thổi qua làm mấy cánh mai rơi lả tả trong sân, có vài cánh đậu trên đầu Thẩm Lạc nhìn rất vui mắt. Thẩm Lạc hình như rất thích cảnh đó, mỗi lần gió thổi qua là bé lại cười khanh khách, bé còn đưa bàn tay nhỏ lên không trung quơ quơ như chụp cái gì đó, tôi cũng đùa với bé, đưa 1 ngón tay cho bé chụp, “Lạc Nhi nắm tay mẹ này, nắm lấy tay mẹ này.” Bé sắp chụp được tôi lại rút đi, khiến bé càng vui vẻ, cười híp mắt, lộ hai lúm đồng tiền. Tôi chưa tìm được Bách Lý Việt.

Ngày …tháng…năm…

Thẩm Lạc nữa đêm hôm qua bị sốt cao, cả người nóng ran khóc đến tê tâm liệt phế, miệng luôn chảy nước giải tôi sợ đến nỗi nữa đêm còn bắt Lan Lan chạy đi gọi đại phu rốt cuộc phải trả cho ông ta hai thù vàng, ông ta nói Thẩm Lạc chỉ sốt mọc răng đến sáng sẽ hết, nhưng tôi vẫn lo sốt vó cả đêm ngồi canh chừng bé, còn liên tục kêu Lan Lan đem nước mát đến để tôi đắp khăn cho bé hạ nhiệt, đến sáng quả nhiên bé hạ nhiệt còn vui chơi như mọi ngày còn tôi và Lan Lan thì ngủ gà ngủ gật bên cạnh. Tôi vẫn chưa tìm được Bách Lý Việt.

Ngày…tháng…năm…

Thẩm Lạc dạo này đang tập đi, à mà nói đúng hơn bé muốn chạy nhiều hơn đi, hai cái chân ngắn ngủn của bé vừa được tôi đặt xuống đất là lại hoạt động hết công xuất, lướt trên sân nhưng đi thì nhanh mà chẳng được bao xa lại cũng chẳng được bao lâu, chốc chốc lại té nhào ra đất, tôi rất là sót nhưng lại không dám đến đỡ. Có nhà khoa học nói như thế nào nhỉ? Phải để cho trẻ con tự đứng dậy sau mỗi lần té ngã như thế mới học được cách tự lập. Tôi tuy trong lòng nguyền rủa nhà khoa học đó không có con nên không hiểu nỗi lòng cha mẹ, nhưng không hiểu sao tôi vẫn làm theo lời ông, đúng là con người ta thường rất hay mâu thuẫn với chính mình.

Thẩm Lạc quả thật không làm tôi thất vọng, bé té ngã nhưng lại rất nhanh đã đứng lên, lại thêm bé mặt mày dù bị đau mếu như muốn khóc nhưng chưa từng khóc lần nào, 1 giọt lệ cũng chưa từng rơi. Những lúc thấy khuôn mặt méo mó vì cố nén đau của bé làm lòng tôi trùng xuống một nhịp. Tôi chưa tìm được Bách Lý Việt.

Ngày…tháng…năm…

Thôi nôi tròn 1 tuổi của Thẩm Lạc, cha mẹ Thẩm Ngạn đến gặp tôi tỏa ý muốn tổ chức 1 bữa tiệc thật long trọng cho cháu đích tôn nhà họ Thẩm, nhưng tôi nghĩ Thẩm Ngạn chắc không thích mà tôi cũng không muốn phiền phức nên bảo thôi, chỉ tổ chức tiệc đơn sơ là được rồi. Nói đơn sơ thật ra đối với Lâm Nhã viện của tôi thì thật ra rất long trọng mặc dù người dự tiệc chủ yếu chỉ có tôi, Lan Lan cùng mấy nha đầu trong viện cùng 1 bà vú già, cha mẹ Thẩm Ngạn cũng có qua 1 chút rồi đi, nhưng tôi hầu như đã bận rộn cả 1 buổi sáng còn lấn sang bữa trưa 1 canh giờ để chuẩn bị 1 bàn thức ăn, tất cả thức ăn đều là đích thân tôi làm cho bé. Tôi còn mang rất nhiều các món nào giấy, nào bút, nào gươm gỗ, nào trống, nào gương, nào lượt, nào kéo… Nói chung tất cả những thứ tôi có thể nghĩ ra trong lễ “bốc đồ” đặt hết lên bàn.

Thẩm Lạc được dì Lan Lan tắm rửa sạch sẽ còn mặc 1 cái áo mới cũng chính tay tôi may đấy nhé. À! Mặc dù cũng nhờ Lan Lan giúp chút đỉnh, vô cùng ngay ngắn rồi trên bàn, bé bốc 1 cây bút và 1 cây gươm quơ quơ nhìn tôi cười kêu “Mẹ! Mẹ!”. Mấy nha đầu trong viện cùng Lan Lan thì la ầm lên “Tiểu thiếu gia sau này lớn lên chắc chắn văn võ toàn tài!”, bà vú già thì mắt ngân ngấn lệ kích động cầm tay tôi mà lắc “Chúc mừng thiếu phu nhân, chúc mừng thiếu phu nhân.” Tôi trong lòng cũng nở đầy hoa hồng. Thẩm Ngạn không đến. Tôi vẫn chưa tìm được Bách Lý Việt.

“Mẹ!” Giọng trẻ con non nớt của Thẩm Lạc vang lên bên tay, tôi đặt bút xuống bàn, gấp lại quyển nhật ký, cuối đầu thấy bé hai tay đang ôm chân tôi, đầu ngước cao nhìn tôi, hai con mắt đen tròn xoe chớp chớp, tôi bất giác thấy lòng mình ngọt ngào vô cùng, chìa tay kéo bé ôm vào lòng.

Thẩm Lạc cọ cọ cái đầu nhỏ vào ngực tôi nũn nịu “Mẹ, Lạc Nhi muốn ngủ với mẹ.” À bé lại là làm nũn nữa đây mà, tôi rõ ràng đã dỗ bé ngủ lúc nãy rồi mới đến bàn viết nhật ký ấy vậy mà quay qua quay lại bé lại chạy ra đây, “Được, mẹ với Lạc Nhi đi ngủ thôi.”

Tôi ôm bé hướng cái giường sau bình phong mà bước, hai tay múp míp của bé ôm lấy cổ tôi, đầu cọ cọ, nũn nụi nói “Đi ngủ thôi!”

Ánh trăng ngoài cửa sổ cùng với ánh đèn dầu trong phòng hắc bóng, 1 lớn 1 nhỏ nằm ôm nhau trên giường lên tường, ánh trăng ngày hè vẫn sáng như thế, đám hoa nguyệt huế tắm ánh trăng tỏa hương thơm ngào ngạt trong đêm, cành lá bị gió thổi rì rào đung đưa như đang đệm 1 khúc nhạc ru hai mẹ con ngủ.

Tôi thức dậy thì đã là giờ thìn (khoảng 8, 9 giờ sáng), bên cạnh trống trơn, Thẩm Lạc không biết đã dậy từ lúc nào, có lẽ bé đã theo Lan Lan đi ăn sáng cũng không chừng. Tôi giương mình ngáp 1 cái, hôm nay trời trong xanh, tôi nghĩ mình ăn sáng xong cũng nên ra vườn ngắm hoa 1 chút, mấy khóm hồng tôi trồng chắc cũng sắp nở hoa rồi.

À, thật ra xuyên không đến đây cũng hơn 1 năm rồi, ngoài việc chăm sóc Thẩm Lạc cuộc sống của tôi cũng rất nhàn tản, ngày ngày hết ăn lại ngủ, không ngủ thì tìm cái gì đó để làm, chẳng hạn như trồng hoa. Trong Lâm Nhã viện này tôi sai Lan Lan làm giúp mình 1 mảnh vườn nhỏ, trong vườn đặt 1 cái xích đu, cùng 1 bộ bàn ghế nhỏ. Rãnh rỗi tôi sẽ trồng vài loại hoa, dâm dây bầu, ít dây dưa, có thể nói theo kiểu của Lan Lan là “Vườn hoa không ra vườn hoa, vườn quả không ra vườn quả.” À thì khu vườn của tôi hơi đa chủng loại chút nhưng nhìn chung tôi rất thích, thần kỳ hơn là cách đây vài tháng Lan Lan còn kiếm được cho tôi 1 dây nho nữa, nho ở đây rất hiếm, chỉ có ở vùng sa mạc mới trồng được.

Mặc dù mới trồng không biết nó có cho ra trái không nhưng nếu có thể kết trái Thẩm Lạc chắc sẽ thích lắm đây. Nghĩ là làm tôi liền gọi “Tiểu Hồng!” Tiểu Hồng nghe tiếng tôi, đáp “Dạ!” 1 tiếng, nhưng tiếng dạ thì đã vang lên 1 lúc còn người thì không thấy đâu. Sau khoảng thời gian khoảng 2 ly trà cô nhóc Tiểu Hồng đó mới lắc lắc cái mông ôm chậu nước cùng khăn mặt đi vào, nhìn thấy tôi mặt mày nhăn nhó ngồi trên giường nhịp chân thì cười ngọt ngào nói “Thiếu phu nhân, an!”

Tôi liếc cô bé 1 cái, “Riếc rồi không xem thiếu phu nhân này ra kí lô nào nhỉ?” Cô bé cười khì 1 cái, đưa chậu cùng khăn mặt đến xong lại chạy biến, thật là mấy cái nha đầu này tôi dễ giải với chúng quá riếc chúng chẳng xem tôi ra gì, tôi chửi với theo “Tiểu Hồng! Ta sẽ trừ lương của em!” nhưng nói thì nói vậy thôi chứ tôi nào có bao giờ trừ lương ai, đúng là con người luôn thích nói trái lòng mình.

Tôi làm vệ sinh xong, thay 1 bộ đồ. Lan Lan dắt tay Thẩm Lạc cũng về tới, Thẩm Lạc vừa thấy tôi liền bỏ tay Lan Lan chạy ào tới, ôm chân tôi như mọi khi, đầu ngước lên chớp chớp đôi mắt đen to tròn, má lúng liếng đồng tiền cười gọi “Mẹ!”. Tôi cúi người xuống bế bé lên hun chụt 1 cái vào má bé, Thẩm Lạc không chụi thua kém cũng hun chụt 1 cái thật kêu vào má tôi, khiến má tôi dính đầy nước bọt của bé. Lan Lan thấy thế thì cười khì 1 cái, sau lại bước đến chào tôi, “Tiểu Thư!”

Tôi à 1 cái lấy lệ, sau lại hun chụt thêm 1 cái vào má còn lại của bé, Lan Lan lúc này lại lên tiếng “Tiểu thư, có tin tức.” Tôi ngớ ra 1 hồi, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tươi như hoa nở của Lan Lan tôi liền nhớ, cái tin tức mà Lan Lan nói không phải là tin về Bách Lý Việt sau? Cái tin tôi chờ đợi suốt hơn 1 năm nay còn gì?

Tôi kích động bỏ Thẩm Lạc xuống lao đến níu chặt hai bả vai Lan Lan hỏi dồn, “Có tin tức? Thật sự có tin tức rồi sao? Người đâu? Ông ta đang ở đâu? Có mời được về không?”

“Tiểu thư, người bình tĩnh!” Lan Lan nhìn tôi cười khổ, đẩy nhẹ tôi khỏi người cô ấy nhìn ngó xung quanh 1 chút, nói : “ Vẫn chưa có tin tức của Bách Lý Việt, nhưng người của chúng ta tìm được cháu trai của ông ta ở thành Tứ Phương, đã đánh ngất và mang về đây, chắc chẳng mấy ngày nữa là tới.”

Tôi hơi thất vọng 1 tý, vì người chúng tôi tìm được không phải là Bách Lý Việt, mà là cháu ngoại duy nhất của ông Bách Lý Tấn, nhưng đã là cháu trai của 1 dòng họ thánh dược thì chắc chắn cũng có y thuật cao minh đi, thôi thì cứ dùng tạm vậy khi nào tìm được Bách Lý Việt rồi tính tiếp. Quả như Lan Lan đoán, chẳng mấy ngày mà đám người tôi phái đi đã mang Bách Lý Tấn trở về, lúc đám người đó xuất hiện là đêm mùa hè nóng bức, tôi do không ngủ được nên mang Thẩm Lạc ra vườn ngắm trăng, thuận tiện ngắm mấy đám nguyệt quế tỏa hương, Lan Lan thì đứng bên phe phẩy chiếc quạt 14 nan quạt mát cho tôi cùng Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc ngồi trên đất đùa nghịch 1 tổ kiến, tôi cắn 1 miếng lê mà Lan Lan đã gọt sẵn để trên bàn, đột nhiên từ trên trời 1 đám người mặc đồ đen xì xì xuất hiện, chúng quăng phịch 1 bọc gì đó to đùng đến trước mặt tôi, rồi quỳ mọp xuống, tôi bị nghẹn miếng lê trong cổ họng, ho sặc sụa 1 thôi 1 hồi, khiến Lan Lan và Thẩm Lạc lo sốt vó 1 phen. Họ mang Bách Lý Tấn trở về, cái bọc đó tức nhiên là đựng Bách Lý Tấn. Có điều khiến tôi hơi ngạc nhiên 1 chút, nghi ngờ 1 chút không biết có phải thật sự cái tên đang nằm trên đất này là Bách Lý Tấn – cháu ngoại của thánh dược Bách Lý Việt hay không? Hay là đám người này bắt đại 1 tên nào đó về đây nói là Bách Lý Tấn.

Bởi lẽ tôi nhìn như thế nào cũng không thấy được cái gọi là “con cháu dòng họ thánh dược” ở chỗ nào trên người hắn ta, toàn thân hắn vận 1 bộ y phục không biết là màu gì, cũng có thể nguyên bản màu của nó là màu trắng như hắn đã nói nhưng hiện tại tôi nhìn không thấy chỗ nào là màu trắng, đầu tóc thì bù xù như đã lâu lắm chưa gội chảy, mặt mày lem nhem đất, chỗ trắng chỗ đen, mắt đỏ ngầu, người ốm nhôm, miệng thì ngáp liên tục, hình ảnh hắn hiện giờ chỉ khiến tôi liên tưởng đến 1 tên nghiện xì ke đang lên cơn đói thuốc.

“Ngươi là Bách Lý Tấn, là cháu của thánh dược Bách Lý Việt?”

Tôi hỏi rằng, hắn như có vẻ rất bất mãn, ngáp 1 cái, lật người xoay lưng lại với tôi, than vãn “Này cô gì đó, tôi đã trả lời cô hết thảy 5 lần rồi, thật ra làm như thế nào cô mới tin đây, nếu không tin thì dứt khoác quăng tôi ra đường đi, còn nếu tin thì làm ơn cho tôi ăn 1 bữa cơm, tôi nhịn đói mấy bữa nay, đã đói đến nỗi bụng dính vào lưng rồi.”

Gân xanh trên trán tôi giật giật, nhưng rốt cuộc tôi vẫn sai người đem đồ ăn đến cho hắn ta, nhìn Bách Lý Tấn ăn như rồng cuộn lại khiến gân xanh trên trán tôi giật giật lên liên hồi. Hỏi ra mới biết thì ra hắn trong lúc đi hái thảo dược chẳng may sảy chân rơi xuống 1 cái hố sâu, lúc đám người tôi tìm được hắn thì hắn đã mắc kẹt trong hố 3 ngày rồi. Trong hố không thức ăn không nước uống, lại ẩm thấp do đang mùa hè nên hắn mới thành ra bộ dáng như vầy. Hắn nói như thế nào cũng không chụi theo về Nhạc thành, đám thuộc hạ của tôi hết cách đầy đánh ngất vác đi, thế là hắn lại phải chụi đói thêm 2 ngày nữa.

Sau khi Bách Lý Tấn ăn uống no nê, tôi cũng bàn vào việc chính với hắn. “Chỉ cần anh ở lại đây đến năm Thẩm Lạc được 5 tuổi thì tôi sẽ để anh đi!”

Tôi nhìn hắn ta bộ dạng bê bết nằm dài trên bàn mà chướng mắt, hắn nghe tôi nói ngửa đầu hí mắt nhìn tôi, miệng mở to ra có vẻ như ngạc nhiên lắm, nói “Tại sao lại muốn tôi ở lại đây, không lẽ cô thích tôi rồi hả?”

Trán tôi xuất hiện 3 vạch đen, Bách Lý Tấn ngồi bậc dậy hai tay ôm má gào lên: “Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng cô không phải mẫu người tôi thích.”

Trán tôi lại xuất hiện thêm 3 vạch đen, hắn lại dùng cặp mắt đầy thương tiếc nhìn tôi, thở dài thườn thượt rồi lại nằm úp sắp xuống bàn tiếp tục than vãn: “Cô rất đẹp, chắc chắn là sẽ kiếm được người thích hợp, đừng vì tôi không thích cô mà bày ra bộ mặt xanh lét như thế kia, cô…”

Như nghĩ ra gì đó hắn lại bật dậy, trừng mắt chỉ tay vào tôi gào lên: “Cô không phải muốn tự sát đấy chứ?”

Tôi phát điên, tôi thật sự phát điên, không cách nào kìm chế được bản thân mình, nếu không có Lan Lan trở về kịp thời ngăn cản tôi nghĩ mình đã bóp chết Bách Lý Tấn, tôi còn nghe lúc đó mình gào lên là: “Anh mới muốn tự sát, cả nhà anh muốn tự sát, 18 đời tổ tông nhà anh muốn tự sát.”

“Cô …cô …làm cái gì vậy?” Bách Lý Tấn được cứu thoát khỏi tay tôi, ngồi trên đất thở hỗn hển trách cứ, “Đúng là yêu quá, quá rồ mà!”

Tôi lại muốn xong lên bóp cổ hắn lần nữa, tất nhiên tôi không thể, bởi vì Lan Lan đã kéo chặt lấy tôi, tôi chẳng nhớ là đêm đó tôi bàn chuyện chính sự với Bách Lý Tấn như thế nào dùng cách gì để khiến hắn đồng ý ở lại Thẩm Phủ. Sau này nghe Lan Lan kể lại, Bách Lý Tấn liên tục lãi nhãi chuyện tôi thích hắn, tôi cuối cùng phát điên toàn diện vùng ra khỏi sự khống chế của Lan Lan, hai tay đập mạnh lên mặt bàn khiến đám bát đĩa trên bàn nảy lên 1 cái, tôi hét lớn “Câm miệng!” Tôi 1 bộ dạng lưu manh, hai tay chống bàn, 1 chân đạp ghế, mắt trừng trừng nhìn Bách Lý Tấn đang run run dưới đất, miệng gằn từng chữ “Nếu không ở lại thì chết!” Sau tôi bỏ đi mất.