Edit: Rabbit

Ánh mặt trời hoàng hôn làm bóng cây loang lổ chiếu vào kính thủy tinh trên cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở nhỏ hẹp nghịch ngợm chui vào phòng, màu trắng trong căn phòng phóng ra từng mảnh từng mảnh hoa văn vô cùng quái dị.

Ánh sáng màu tím nhạt, màu sắc dịu nhẹ, chiếu xuống chiếc giường nước lớn, Nhan Nặc Ưu ngón tay khẽ động, cố gắng làm cho chính mình thức tỉnh.

Có thể bởi vì trong thời gian dài không vận động và ăn uống, Nhan Nặc Ưu có vẻ vô cùng yếu ớt mặc dù đã cố hết sức. Nhưng nghĩ đến lời nói của người đàn ông kia, Nhan Nặc Ưu cố gắng chuyển động các ngón tay.

Trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, lông mày từ từ nhăn lại, muốn mở to mắt, lại cảm giác đôi mắt như nặng ngàn cân, như thế nào cũng không mở ra được.

Thời gian từng chút một từ từ trôi qua, Nhan Nặc Ưu cũng không có chút lơi lỏng vẫn tiếp tục nỗ lực.

Sau một buổi chiều bận rộn, Đan Sâm Duệ rốt cục gần chiều tối mới xử lí xong tất cả mọi thứ nhanh chóng trở về. Hắn không tin cô không quan tâm đến những người thân của mình, hắn không tin cô máu lạnh như thế. Bởi vì trong mắt hắn Nhan Nặc Ưu là một cô gái thuần khiết, sở hữu tất cả nét đẹp trên thế gian này. Cho nên, hắn nhanh chóng trở về , hắn muốn tận mắt nhìn thấy cô tỉnh lại.

Tim đập thình thịch, cố gắng đè nén luống cuống bất an trong lòng, tay chậm rãi mở cửa phòng……

Ngôi nhà này là vì sự an toàn của Đan Sâm Duệ mà xây dựng cho nên tất cả mọi thiết bị đều tiên tiến nhất trên thế giới, thậm chí đến cả một ổ khóa cửa nhỏ cũng đều dùng thiết bị bố trí tinh vi, có đầu đọc dấu vân tay, chỉ có dấu vân tay của Đan Sâm Duệ mới có thể mở cửa ra.

Bước chân nhẹ nhàng, Đan Sâm Duệ cảm giác phía sau lưng đều đã toát ra mồ hôi lạnh. Trong lòng thầm cầu nguyện, nhất định phải làm cho Nhan Nặc Ưu bình an, nhưng cũng có chút muốn làm cho cô vĩnh viễn ngủ say.

Chỉ là lúc buổi chiều Chung Minh Hiên đến đã nói cho hắn , nếu Nhan Nặc Ưu tiếp tục hôn mê như vậy sau này muốn tỉnh lại sẽ rất khó khăn.

Cho nên hắn hoảng hốt . Chỉ là hắn không muốn biểu hiện ra ngoài. Tất cả chỉ cần trong lòng hắn hiểu là được, điều này cũng đã trở thành thói quen nhiều năm của hắn, chỉ cần tự mình biết là được.

Đi vào trước giường Nhan Nặc Ưu, nhìn túi dịch dinh dưỡng kia, trong lòng có chút đau đớn.

Vì căn phòng chỉ có một mình hắn có thể mở ra, cho nên mỗi ngày Chung Minh Hiên chỉ có thể đến một lần, nhưng chỉ là đến truyền dịch để duy trì sự sống, nhưng cũng không biết kéo dài được bao lâu!

“Ưu nhi, hôm nay em không nghe rõ lời nói của anh sao? Nếu em còn chưa tỉnh lại, anh thật sự sẽ nói được làm được .” Trong mắt tràn đầy ưu thương, giờ phút này Đan Sâm Duệ đã không còn vẻ mạnh mẽ và độc đoán ở trước mặt người bên ngoài, giờ phút này trên người hắn đầy bi thương cùng u buồn.

Ý thức của Nhan Nặc Ưu thanh tỉnh đột nhiên nghe được thanh âm yếu ớt và thống khổ của Đan Sâm Duệ, nội tâm cũng khiếp sợ không thôi. Nếu không phải hắn làm cho cô bị tổn thương như vậy, chắc chắn cô cũng không so đo gì, người đàn ông này thật ra cũng là người đáng thương.Tuy nhiên, người đáng thương vẫn có chỗ đáng giận, chính mình đáng thương, tại sao lại phát tiết đối với những người khác. Cô vô tội, tại sao hắn cố tình lựa chọn cô làm vật cưng của hắn.

Cô là người, không phải vật nuôi.

Nhưng Nhan Nặc Ưu cũng luôn luôn nhớ rõ lời nói của người đàn ông này, cho nên cô không thể dùng giấc ngủ say để trốn tránh, cô phải tỉnh lại.

“Ưu nhi, em có nghe thấy lời nói của anh hay không?Tại sao em không tỉnh dậy?” Hai mắt Đan Sâm Duệ ướt át, vốn dĩ ưu thương cầm lấy tay Nhan Nặc Ưu, lại đột nhiên cảm giác được tay Nhan Nặc Ưu động ,vô cùng kích động, có phải Ưu nhi đang tỉnh lại?

“Người đâu, mau gọi Chung Minh Hiên tới đây.” Vì để tiện chăm sóc Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ đã cho Chung Minh Hiên ở trong căn nhà này.

“Thiếu gia, bác sĩ Chung đã đến.” Ngoài cửa, một người đàn ông cung kính nói.

“Vào đi.”Tay chống bên giường, cửa phòng liền từ từ mở ra.

“Làm sao vậy Đan thiếu gia, đã trễ thế này, còn không cho để cho tớ nghỉ ngơi ! Tuy rằng tiền lương cậu phát cho tớ, nhưng phải biết rằng, hiện tại bắt tớ rời giường làm việc , là phải cấp phí tăng ca ……” Chung Minh Hiên bất đắc dĩ đảo mắt, người đàn ông này thật là tẩu hỏa nhập ma , đã trễ thế này, chính mình đã tiến vào mộng đẹp, còn mơ thấy mỹ nữ siêu cấp lớn, mà bạn tốt lại phá vỡ mộng đẹp của hắn. Nội tâm có chút bất bình, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương kia của bạn tốt, hắn cũng không đành lòng, tuy nhiên ngoài miệng vẫn không ngừng lải nhải.

“Câm miệng, nếu cậu còn muốn nhận được tiền lương.” Nghe một đại nam nhân giống như một người phụ nữ bình thường lề mề lải nhải, Đan Sâm Duệ có chút phiền lòng quát.

“Không phải đâu Đan thiếu gia, cậu như thế nào có thể không có lương tâm như vậy.”

“Hừ, cho nên hiện tại tốt nhất cậu nên quản tốt miệng của cậu, đừng cho nó phạm sai lầm.”

“Được rồi, tớ không nên trêu vào cậu để tránh mất mạng. Nói đi gọi tớ dậy có chuyện gì!” Bất đắc dĩ lắc đầu, Chung Minh Hiên có chút bất đắc dĩ nói. Không phải ‘hai câu’ vẫn là nhiều lời chứ?

“Cậu mau đến xem Ưu nhi, vừa rồi lúc tớ kéo tay cô ấy, tay cô ấy động.” Nghe Chung Minh Hiên nhắc tới, Đan Sâm Duệ lập tức phản ứng lại, quát Chung Minh Hiên.

“Trời ạ, thật sự là kết nhầm bạn!” Bất đắc dĩ lắc đầu nói thầm . Người bạn tốt này thật sự hơi quá đáng, vì một cô gái như vậy một,lại rống chính mình. Sau này khi nào tụ tập với bạn bè, nhất định phải nhờ bọn họ đòi lại chút công bằng cho mình mới được. Nhưng ngoài miệng tuy rằng nói thầm , nhưng dưới chân cũng không có chậm lại, vài bước tiến lên, bắt đầu thật sự kiểm tra thân thể Nhan Nặc Ưu.

Đan Sâm Duệ ngẩng đầu nhìn nhất cử nhất động của Chung Minh Hiên, nhìn thấy hắn chạm vào cổ tay trắng noãn của Nhan Nặc Ưu, nội tâm một trận phẫn nộ:“Chung Minh Hiên, cậu chạm vào tay Ưu nhi làm gì.”

“Trời ạ, Đan đại thiếu gia cậu không cần ngây thơ như vậy được không, tớ muốn kiểm tra thân thể của cô ấy. Yên tâm, tớ biết vợ của bạn không thể đụng vào, cho nên cậu đừng có nghĩ ngợi lung tung.” Trong lòng lại nghĩ người con gái này nữ nhân tuy rằng đẹp, nhưng là người của Đan đại thiếu gia , hắn cũng không phải không muốn sống, để làm chi không có việc gì tự nhiên khiến cho mình gặp rắc rối!

“Vậy…… Vậy được rồi, chỉ một lần này.” Có chút xấu hổ nhìn nhìn Chung Minh Hiên, Đan Sâm Duệ thề sau này sẽ cố gắng học y thuật, làm cho chính mình cũng có y thuật cao siêu như Chung Minh Hiên, như vậy khi Ưu nhi sinh bệnh hắn cũng có thể giải quyết, không cần đến người bạn phiền toái này.

Bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ nếu hắn đem những lời của Đan Sâm Duệ nói ra với những người khác, bọn họ khẳng định là đánh chết cũng sẽ không dám tin.

Chẳng lẽ tình yêu đều khiến cho mọi người trở nên ngốc nghếch sao? Nếu không tại sao ngay cả Đan Sâm Duệ bình thường kiêu ngạo độc đoán cũng trở nên tiểu nhân như vậy.

Cẩn thận kiểm tra thân thể Nhan Nặc Ưu một lần nữa, thu thập dụng cụ, nhàn nhã ở một bên viết đơn thuốc, nói với Đan Sâm Duệ:“Sâm Duệ, đây là phương thuốc, cậu phân phó người giúp việc làm theo, mỗi ngày cấp một chén thuốc cho Nhan Nặc Ưu uống…… Cô ấy sắp tỉnh lại , cần bổ bổ thân thể, kết hợp với thuốc bổ, như vậy thân thể cô ấy sẽ khôi phục nhanh hơn .” Vốn muốn mua vui một chút, nhưng khi nhìn đến ánh mắt sắp giết người của Đan Sâm Duệ, chỉ có thể nén trò đùa xuống, nói theo khuôn phép cũ .

“Ưhm, cậu có thể đi ra ngoài.” Xoay người cầm phương thuốc Chung Minh Hiên viết, Đan Sâm Duệ vui vẻ phấn khởi như một đứa nhỏ hạ lệnh đuổi khách với Chung Minh Hiên.

“Ai! Thật là kết bạn với nhầm người!” Hơi phàn nàn nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ, Chung Minh Hiên bước nhanh rời đi. Hắn cũng không muốn trở thành đối tượng cho bạn tốt trút giận.