Có những chuyện dù không cố ý nhắc lại cũng không muốn suy nghĩ đến, nhưng không có nghĩa là bà ta có thể coi như nó không tồn tại.

Mỗi lần nghĩ đến cái chết của mẹ Lý Cẩm Thành, Tống Uyển Như nội tâm rất bất an làm cho đêm không thể ngủ.

Bà chỉ là một người bình thường,nên cũng có thất tình lục dục. Chỉ là có một số chuyện, một khi thừa nhận, sẽ làm mình rơi vào tình cảnh không thể chịu nổi.

Vì đó là sự lựa chọn của mình, nên hậu quả cũng là bà ta một mình gánh chịu. Bởi vậy cho dù mình chỉ còn là một cái thùng rỗng, bà ta cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy bản thân mình quẫn bách.

Nhìn Lý Cẩm Thành trước mặt, Tống Uyển Như lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Đó là bởi vì mẹ mày vô dụng! Chẳng qua là bị một người đàn ông không yêu mình vứt bỏ thì cả ngày đều đi tìm cái chết, ngay cả bản thân mới sinh con cũng không cứu vãn được gì!”

“Bởi vì bà sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh bất đồng với mẹ tôi nên ganh tị mà thôi.”

Nhìn Tống Uyển Như sắc mặt đột nhiên thay đổi, Lý Cẩm Thành nói tiếp: “Cho nên bà không có làm gì sai phải không? Phá hoại hôn nhân của gia đình người khác không tính, đem người khác bức điên đến chết cũng không tính? Chỉ vì bà muốn cuộc sống giàu sang, để cho người khác không khinh thường bà?”

Tống Uyển Như cuộc đời này hận nhất chính là mình xuất thân ở nông thôn, sau khi nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy bà ta tức giận vỗ bàn, nói: “Lý Cẩm Thành, mày im đi!”

Cho đến giờ phút này, Lý Cẩm Thành mới phát hiện bà ta giống như Liêu Trường Viễn, quá ham hư vinh cuộc đời này vĩnh viễn đều sống vì ánh nhìn của người khác.

Thấy Tống Uyển Như cúi đầu toàn thân bắt đầu run rẩy gục xuống bàn, Lý Cẩm Thành tiến đến gần hơn một chút: “Bà đã không làm gì sai, vậy tại sao bà và đứa con trai quý của bà – Lý Gia Tuấn, lại rơi vào hoàn cảnh hôm nay?”

Tống Uyển Như đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy hận ý, Lý Cẩm Thành tươi cười càng sâu: “Tất cả đều do bà gieo gió gặt bảo, năm đó bà vì hãm hại mẹ tôi, không tiếc giết chết thai nhi trong bụng, bà là người như vậy, cũng xứng nhắc tới hai chữ con trai sao?”

Đó là quá khứ mà mình không bao giờ muốn nhớ đến, chỉ trong nháy mắt, Tống Uyển Như sắc mặt đã biến thành tro tàn.

Lý Cẩm Thành nhìn bà, đột nhiên cảm thấy được đem một người bức điên kỳ thật là chuyện khá dễ dàng.

Cậu không biết nguyên nhân mình xuất hiện ở nơi này, nhưng cậu cảm thấy mình nên làm cái gì đó.

Bởi vì mẹ của cậu đã qua đời, hơn nữa còn là bị Tống Uyển Như hại chết.

Cậu đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nơi này, Tống Uyển Như lại dùng âm thanh bén nhọn kêu một tiếng Lý Cẩm Thành.

Lý Cẩm Thành quay đầu lại, không nói gì.

“Cậu có thể hận tôi, trước đây là tôi sai, nhưng tôi xin cậu hãy buông tha Gia Tuấn, Gia Tuấn… Gia Tuấn nó còn quá trẻ, hoàn toàn không hiểu chuyện…”

Tống Uyển Như quỳ trên mặt đất than thở khóc lóc, khi nói chuyện, bà ta không ngừng dập đầu. Trong phòng trừ bỏ tiếng khóc của bà, chính là tiếng đầu va chạm mặt đất phát ra âm thanh trầm đục.

Mắt nhìn người đang quỳ dưới đất với vẻ mặt hờ hững, Lý Cẩm Thành cười lạnh: “Từ đầu tới đuôi, tôi cũng không chủ động làm bất cứ cái gì với các người?”

Nhưng là do cậu may mắn gặp được Hà Chấn Hiên nếu không cậu cũng không biết mình sẽ bị bọn họ đùa chết như thế nào!

Sẽ giống như đời trước của mình!

Nghĩ đến mọi chuyện đã qua, Lý Cẩm Thành tươi cười càng trào phúng.

Cậu biết mình không cần phải để ý tới những người này, nên tâm tình của cậu vẫn bình thản như cũ.

Đối với chuyện riêng của Lý Cẩm Thành, nếu cậu không nói thì Hà Chấn Hiên cũng sẽ không chủ động hỏi đến. Vì nguyên nhân này khiến cho Lý Cẩm Thành càng ngày càng thích anh.

Hai tuần sau, phiên tòa xét xử vụ án của Lý Gia Tuấn bắt đầu, hắn cuối cùng bị phán ba năm tù. Tuy rằng hình phạt không quá nặng, nhưng nói như thế nào thì đời này của hắn cũng coi như xong rồi.

Nói chuyện dọn đến căn hộ của Hà Chấn Hiên không lâu, Hà Tông Đồng cũng đến nơi đó gặp bọn họ một lần.

Ông đối Lý Cẩm Thành vẫn luôn rất tốt, nhưng Lý Cẩm Thành lại cảm thấy được ông đối với mình tốt quá mức nên rất cẩn thận, không tỏ thái độ lấy lòng.

Nghĩ đến lúc trước lý do Hà Chấn Hiên kết hôn với mình, Lý Cẩm Thành cảm động vì hành động của ông, lại có chút kinh ngạc vì trình độ mê tín của ông.

Có lẽ còn không thích ứng việc cháu của mình cưới đàn ông, Hà Tông Đồng đối đãi với cậu cũng có chút giống như phụ nữ.

Đối với chuyện thời gian quá ngắn không thể đi hưởng tuần trăng mật, trong lời nói của Hà Tông Đồng tràn ngập xin lỗi, nói chờ cho Hà Chấn Hiên đem chuyện của công ty hoàn thành xong ông nhất định sẽ bồi thường cho hai người.

Lý Cẩm Thành đối với nhiều việc cũng sẽ không so đo, nên khi nghe ông nói như vậy cậu cũng chỉ có thể xấu hổ cười tỏ ý không sao cả.

Hà Chấn Hiên ở phương diện này phản ứng có vẻ trì độn. Thấy Hà Tông Đồng đối tốt với Lý Cẩm Thành anh cho đó là tình cảm yêu thương của ông nội giành cho cháu.

Nhìn thấy thái độ này của Hà Tông Đồng, Lý Cẩm Thành chỉ cảm thấy hoang mang. Cậu không biết vì mình không hiểu Hà Tông Đồng, hay là cậu quá mẫn cảm.

Chỉ là nghi vấn này, cậu chưa một lần hỏi qua Hà Chấn Hiên.

Bởi vì lúc trước bị tai nạn xe cộ, sau lại gặp chuyện Lý Cẩm Thành bị thương, tập đoàn Vinh Thịnh ở hải ngoại có rất nhiều sự vụ cấp bách cần Hà Chấn Hiên xử lý.

Ở chung dưới mái nhà, hơn nữa Hà Chấn Hiên đối với mình quá tốt, bởi vậy khi biết anh phải bay đi nước ngoài một thời gian trong lòng Lý Cẩm Thành tràn đầy mất mác.

Ngày hôm trước, buổi tối cậu thay anh thu thập xong hành lý, đến sáng sớm ngày hôm sau nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, cậu rất nhanh đứng dậy rửa mặt.

Dù là thói quen hoặc là sinh hoạt của cậu đều được Hà Chấn Hiên quan tâm chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ.

Mỗi ngày anh xuống lầu chuyện thứ nhất chính là uống một ly cà phê.

Trong thời gian anh uống cà phê, Lý Cẩm Thành đứng ở phòng bếp bật lửa chiên trứng.

“Uống sữa sao?”

Hà Chấn Hiên hiện ra vẻ mặt khó xử, sau đó là nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lý Cẩm Thành, anh gật đầu.

Anh biết Lý Cẩm Thành buổi tối có thói quen uống sữa, tuy rằng mình không thích uống sữa nhưng vẫn vì cậu mà uống cùng.

Nhưng anh vẫn ra vẻ miễn cưỡng làm cho cậu thấy anh cũng có chút tính trẻ con.

Tỷ như anh hôm nay hẳn là dậy rất sớm, lại sợ làm cậu thức giấc nên làm việc cẩn thận không ồn ào. Lại tỷ như anh lúc này đang làm đồ ăn sáng, nhưng khi thấy cậu xoay người, anh cũng tranh thủ chỉnh sửa mái tóc không an phận nhếch lên sau gáy cậu.

Đối với Hà Chấn Hiên mà nói, Lý Cẩm Thành xuất hiện có chút đột ngột nhưng thích chính là thích. Hơn nữa mỗi lần nghĩ đến cậu có vài hành động nhỏ đáng yêu anh cũng sẽ buồn cười.

“Đến bên kia rồi nhớ đúng giờ ăn cơm, ngủ, không cần cả ngày chỉ công tác, dạ dày anh không tốt em đã để thuốc dạ dày ở trong hành lý, còn có, uống sữa tốt cho dạ dày. Nhưng sau khi ăn xong rồi uống cũng được, em biết anh không thích mùi sữa nhưng anh phải vì sức khỏe mà suy nghĩ, anh vẫn phải cố mà uống một chút…”

Khi nói chuyện Lý Cẩm Thành tự giác thay Hà Chấn Hiên thắt xong cravat.

Đây là lần đầu tiên anh nghe cậu một hơi nói ra nhiều lời như thế, Hà Chấn Hiên hơi hơi mỉm cười cảm thấy cậu đúng là có tiềm chất dạy bảo người khác.

Còn có, bất tri bất giác cậu đã gần như hiểu hết về mình…

“Cẩm Thành…”

Hà Chấn Hiên thanh âm có chút trầm thấp, đợi khi Lý Cẩm Thành ngẩng đầu Hà Chấn Hiên đã lặng yên không một tiếng động hôn cậu.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn cậu, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng trong tiềm thức vẫn chờ mong. Tuy nhiên cậu rất nhanh đem nó đè ép xuống.

“Chăm sóc tốt cho bản thân, có việc thì gọi điện thoại cho anh.”

Nói xong câu này Hà Chấn Hiên đem theo hành lý đi ra khỏi nhà, lưu lại hô hấp dồn dập tim đập gia tốc cho Lý Cẩm Thành.

Cậu ít nhiều cũng hiểu được cái gì gọi là tân hôn.

Giống như cậu cảm nhận được ngọt ngào, còn có Trâu Tuấn Khải cũng như vậy. Cả ngày dường như cực kỳ bận rộn. Trường học vừa tan anh giống như tên bắn chạy đi về nhà ở bên cạnh bạn gái.

Đồng nghiệp trong văn phòng cũng biết mục tiêu to lớn của anh, bởi vậy đối với hành vi của Trâu Tuấn Khải bọn họ đều có thái độ bao dung cho anh.

Trường học của Lý Cẩm Thành ở Hồng Kông rất nổi tiếng, trường học lịch sử lâu đời, giáo viên lực lượng hùng hậu. Bởi vậy Lý Cẩm Thành kinh nghiệm tuổi tác còn trẻ, mặc dù lãnh đạo trường học cảm thấy được cậu rất có năng lực nhưng cho tới nay cậu chỉ có thể dạy học sinh năm nhất.

Trường học thực thi giáo dục song ngữ, một lớp tổng cộng có hai mươi mốt học sinh. Tuy rằng bọn nhóc toàn là trẻ con, nhưng tính cách đã vô cùng văn minh, hoạt bát, có thể tự gánh vác, năng lực tốt đều do được dạy dỗ tốt. Mỗi lần nhìn đến bọn nhóc, Lý Cẩm Thành liền cảm thấy rất vui vẻ.

Lúc này cậu đang ở trên bàn soạn bài thì nghe đồng nghiệp kêu mình, nói bên ngoài có người nhà học sinh tìm cậu.

Lúc này là buổi sáng chín giờ, văn phòng to như vậy cũng chỉ có vài người.

Lý Cẩm Thành lên tiếng trả lời đi ra ngoài cửa. Chính là đi chưa được mấy bước thấy người đứng ở văn phòng, cậu& không khỏi sửng sốt một chút.

Đó Tiếu Lương Ngọc một nhạc sĩ nổi tiếng, Lý Cẩm Thành rất thích anh ta cũng thường mua đĩa nhạc của anh ta. Nhưng rất nhanh, Lý Cẩm Thành thấy trên người anh ta có một vòng mỏng manh khói đen.