Anh không phải sợ bị người ta biết, mà chính là anh chán ghét bị người mưu hại.

Hạ Nhược Tâm chỉ cười bi ai một tiếng, trong mắt anh, Hạ Nhược Tâm lại ồn ào tố cáo người khác sao, cô xưa nay không làm những chuyện này, bời vì đây đều là quyền của Hạ Dĩ Hiên, cô không có quyền lực.

"Anh sẽ cho rằng em sẽ nói gì với bọn họ, hay là bọn họ sẽ hỏi cái gì?" Hạ Nhược Tâm sâu kín mở miệng, cũng không sợ nghênh tiếp mắt đen sâu lạnh của anh, mà trong lòng của cô vẫn bị hung hăng lướt qua một dao, giống như có thể cảm giác máu tanh lan tràn, coi như sắc mặt của cô bình tĩnh, xem như hiện tại cô có thể nhìn thẳng anh, thế nhưng không có ai biết, rốt cuộc cô dùng bao nhiêu sức lực.

"Anh yên tâm, cái gì em cũng không nói, bọn họ hỏi chúng ta có tốt hay không, em nói rất tốt." Mà không phải tốt tàn nhẫn, cô ở trong lòng tăng thêm một câu.

Cô sẽ không nói cho bất luận người nào, anh yên tâm, anh tàn nhẫn, chính cô không chịu nổi, cô không muốn làm cho tất cả mọi người đều biết hiện tại cô sống thế nào, càng không cho để Tống Uyển biết, bời vì, như thế, bà sẽ cười thật vui.

"Miệng của cô càng ngày càng lợi hại?" Sở Luật đột nhiên cúi đầu, cắn môi của cô, thẳng đến khi cắn ra máu mới thôi, mỗi lần cũng là như thế, bọn họ thật như con nhím, hai người chỉ cần vừa tiếp cận, liền sẽ đâm đau thân thể của đối phương, còn cố ý, anh hận cô, mà cô lại yêu anh.

Yêu hận xen lẫn, ai nói chỉ có một mình cô thống khổ.

Để anh yêu cô, căn bản là chuyện không thể nào, nhưng muốn để cho cô không yêu anh, có lẽ có một ngày, cô sẽ làm.

Lông mi của cô nhẹ nhàng run lên mấy lần, như là cái cánh trong suốt, sau đó vỡ vụn, ánh sáng giảm đi, cô duỗi tay ra, thả trên không trung, do dự một chút, cuối cùng vẫn chủ động ôm lấy cái người đàn ông đangg tàn phá bừa bãi giày vò cô, cô yêu anh như thế, thế nhưng cô phát hiện, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cô sắp duy trì không được rồi.

Có khi cô sợ, cô sợ Sở Luật hận sẽ khiến tình yêu của cô tan rã, nếu như có một ngày, cô thật sự không yêu, như vậy, mấy năm này, cô chấp nhất, cô chờ đợi, thời gian của cô, cô nhận qua khổ, có thể coi thành cái gì.

Sở Luật khẽ động một chút, lần này, anh chỉ không ngừng liếm láp vết thương ở môi cô, gần nếm được vị máu, còn có nước mắt của cô.

Anh trực tiếp vươn tay xé quần áo của cô, bời vì, anh muốn co, muốn thân thể mềm mại luôn xuất trong tâm trí anh, da thịt trơn mềm, còn có cô chịu đựng anh tra tấn, chính là thân thể bình thường không có gì lạ như vậy, lại sẽ để cho dã thú trong anh thức dậy, còn có hận ý, hận thật sâu tràn đầy.

Khi tiến vào, Hạ Nhược Tâm chỉ nhắm cặp mắt của mình lại, rất buồn cười, thì ra trong sách nói cá nước thân mật, dưới cái nhìn của cô, chỉ là đau đớn tận xương.

Sở Luật chen vào thân thể của cô, cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua với độ mảnh khảnh của cô, phải chăng có thể tiếp nhận một lần lại một lần tổn thương của anh.

Hạ thân bị hung hăng xuyên qua lần nữa, không có thương tiếc, không có dịu dàng, có cũng chỉ là trả thù, chỉ là chiếm hữu.

Sắc mặt cô trắng bệch, tay ở trên bả vai anh dùng sức, thậm chí đều không muốn mang đau đớn của cô cho nah, thì ra,yêu lại hèn mọn như thế, yêu đau lòng, yêu không có tôn nghiêm.