Editor: Quỷ Quỷ

Bà kiên quyết không nhận đứa con gái này, nhưng suy cho cùng vẫn là mẹ con, không phải nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt tất cả, bà chỉ là tức giận, vô cùng tức giận.

Bà muốn đuổi theo, nhưng bên ngooài đã không còn ai nữa rồi.

Trời vẫn mưa to không ngừng, Hạ Nhược Tâm trú mưa trong một nhà kho cũ, trước mắt cô chỉ có thể qua đêm ở đây, nhưng trên người cô không có nổi một đồng tiền, ngooài bộ quần áo này cô chẳng có gì cả.

Dựa vào góc tường, vòng tay ôm lấy chính mình, tay trái của cô vẫn còn đau buốt.

Gió thỉnh thoảng vẫn là thổi nước mưa hắt vào, âm thanh giống như người con gái đang khóc, làm người ta đau lòng.

Tạ bệnh viện, trong căn phòng bệnh xa hoa này, có hương hoa thoang thoảng, một bó hoa bách hợp xinh đẹp được cắm trong một cái bình tinh xảo.

Lý Mạn Ni dựa vào lòng Sở Luật, mà Sở Luật cẩn thận đỡ cô, sợ cô đau.

“Luật, anh nói thật sao? Đã không còn ai mắng em là kẻ thứ ba, hồ ly tinh?” Cô ngẩng đầu có chút kích động hỏi Sở Luật, anh đối cô thật sự rất tốt, tuy đối với Hạ Nhược Tâm có chút tàn nhẫn, nhưng vì hạnh phúc của bọn họ làm vậy cũng đáng thôi.

“Đúng vậy, anh sẽ làm em gả cho anh thật vẻ vang, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi.” Sở Luật chỉ là cúi đầu cưng nựng người trong phòng, môi động, nhưng trong mắt lại có sự kỳ quái.

Đã mấy ngày rồi, anh không hề vui vẻ, một chút cũng không, hàng ngày vẫn xử lý công việc, tham gia các cuộc họp, chỉ ở trước mặt Lý Mạn Ni anh mới có tinh thần một chút..

“Luật, cám ơn anh,” Lý Mạn Ni xoay người ôm cổ Sở Luật, chủ động áp môi lên môi anh, Sở Luật mới đầu còn sững sờ, nhưng rất nhanh liền tiếp nhận sự chủ động hiếm có này của cô.

Người phụ nữ này hay thẹn thùng, anh càng ngày càng thấy cô như là một người khác, không còn giống Hạ Dĩ Hiên nữa.

“Luật, em yêu anh, em thật sự thực yêu anh.” Lời nói của cô nhanh chóng bị nuốt chửng, Sở Luật liền cứng người lại, yêu? Một chữ yêu này thực sự rất nặng, anh thực sự không nghĩ, anh thực sự yêu cô sao?

Có chứ, nếu không yêu thì sao lại muốn cưới cô mà hao hết cả tâm tư, nếu không yêu sao anh còn ở nơi này?

Cho nên, anh có yêu cô.

Đúng, nhất định là như vậy.

Ngoài trời thì mưa gió rét lạnh, trong phòng bệnh lại ấm áp như ngày xuân.

Trời mùa hẹ mới mưa gió một đêm, sáng sớm người đi làm còn phải lạnh tới rụt cổ, còn tưởng mùa đông sắp tới.

Trong một nhà kho nhỏ, có một người phụ nữ sắc mặt vô cùng yếu ớt đi ra, cô nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay trái đau buốt của mình, cắn chặt răng, nhìn ra ngoài, không mưa thì tốt rồi, cô biết rằng nếu muốn sống thì phải đi tìm việc làm, cô rất rất cần tiền.

Nhưng cô biết làm gì bây giờ?

Cô giống như một kẻ hành khất, nhìn ngó khắp nơi, gió lạnh như muốn thổi bay bộ quần áo đơn bạc của cô, chỉ biết ôm ghì cánh tay mình, dường như làm như vậy mới có thể không chết còng.