“Mẹ quan tâm ba mà.” Tiểu Vũ Điểm cầm một cái bát nhỏ múc canh cho ba, “Mẹ luôn nói, ba lúc nào ăn cũng nhanh cả, như vậy không tốt cho dạ dày.” cô đưa bát canh tới trước mặt Sở Luật.

“Ba ăn canh nè.”

Sở Luật nhận chiếc bát, lần này coi như nghe lời con gái vậy, chậm rãi uống canh, ăn cơm cũng chậm lại, nên là, con gái đúng là chiếc áo bông của ba, đâu như tên quỷ nhà Tam Ca, y như một tên đòi nợ vậy, mỗi lần đều khiến Tam Ca tức đến phun máu.

Anh lại nghĩ tới cô con gái 18 tuổi của mình, cũng chỉ còn vài năm là phải gả cô bé đi rồi, anh có chút không nỡ, không được, anh phải giữ chặt con gái bên mình, tránh cho con sói nào tha con bé đi mất, dù cho con gái đi tìm cũng phải tìm một người có hoàn cảnh tương xứng, anh không thể để bất kì tên con trai nào bắt nạt con gái anh.

Tiểu Vũ Điểm cũng múc cho mình một bát canh, uống từng ngụm, cũng không để ý đến khuôn mặt đen thui của ba mình, làm cho không khí có chút bị nén lại.

Tiểu Vũ Điểm lại nghĩ tới Lâm Thanh, cũng không biết vì sao mà trong ngực luôn có cảm giác buồn bực khó nói.

“Ba, có phải là con đã quên đi chuyện gì không?” Cô luôn có cảm giác là mình không thể nhớ lại một số chuyện, chắc là những chuyện đã trôi qua rất lâu, từ lúc cô còn rất nhỏ cơ.

“Con quên đi nhiều chuyện lắm.” Đối với chuyện này, Sở Luật không có giấu giếm con gái: “Kí ức của con trước 5 tuổi không nhiều, với lại ba cũng nói với con, là con từng bị xe tông, nên có một số chuyện đều bị quên sạch.”

“Cũng đúng.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, thực sự cũng là như vậy, thực ra không cần nói tới lúc 5 tuổi, kể cả chuyện năm 10 tuổi, cô cũng quên đi gần hết.

Sở Luật buông đũa, sau đó vén lại tóc cho con gái của mình: “Những thứ con quên đều là thứ không tốt, cho nên không nhớ lại cũng tốt.” Cứ mỗi lần nhắc tới chuyện này, anh lại như bị chịu đả kích rất lớn với những chuyện đã xảy ra.

Anh rốt cuộc đã làm những gì với con gái, anh từng thấy chết không cứu, xém chút nữa là hại chết đứa con gái duy nhất của mình.

“Ba, ba lại nhớ tới những chuyện đó sao? Đều qua rồi mà ba, ba xem đi, không phải bây giờ con đang rất tốt sao?” Tiểu Vũ Điểm lắc lắc mái tóc của mình, sau đó đi tới bên ba, ôm chặt cánh tay của Sở Luật, dựa đầu vào hõm vai của ba.

Trên đời này, người đàn ông đối xử với cô tốt nhất là ba và anh hai, ba không bao giờ giấu cô chuyện gì, cô nhớ được không nhiều, nhưng những khổ cực mà mẹ với cô trải qua cô đều nhớ được, cũng nhớ rất rõ cái lần cô bị bệnh đó, lần đó cô bị trận bệnh đó hành hạ, ba có thể cứu cô nhưng vì lí do nào đó mà không hề cứu cô, đây là chuyện làm ba giày vò cả cuộc đời này, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi ba đều rất thương cô, cũng tìm lại cô, nên cô không có trách ba, cô nghiêng người nhìn qua, hình như mái tóc của ba có chút phai sương rồi.

Cô lớn lên, đồng nghĩa, ba cũng già đi.

“Ba, Tiểu Vũ Điểm không muốn xa ba.” Nghĩ tới ngày nào đó, cô phải rời xa người ba cô yêu thương nhất, nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn.

“Bé con, con nghĩ gì vậy?” Thật ra trong tim Sở Luật cũng có chút khó chịu, giơ tay ra xoa đầu con gái: “Con còn lâu mới rời xa ba được, ba của con năm nay mới có hơn 40 tuổi thôi, ba còn muốn tìm cho con một người chồng tốt, làm sao rời đi sớm vậy được.” Anh quyết định rồi, không gả con gái đi được, tìm một người tới nhà họ ở rể đi.

Tiểu Vũ Điểm dụi mặt vào tay ba mình, cười đến run vai.

Sở Luật lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm, hưởng thụ những phút giây quý báu này, haiz, con gái của anh, cuối cùng cũng lớn rồi.

Đợi đến lúc anh ăn xong thì Tiểu Vũ Điểm lập tức thu dọn những thứ ở trên bàn, rồi mang rác đi bỏ vào thùng, sau đó lại lấy cái túi ni long trong đó ra, chuẩn bị mang ra ngoài.

Cô đang hướng tới một cuộc sống tự lập, chứ không muốn trở thành một cô tiểu thư mười ngón tay không dính nước.

Lúc mà thư kí Trần vừa đi tới, đúng lúc bắt gặp cảnh cô bé đang dọn rác, trong lòng thầm nghĩ, tổng giám đốc thật biết dạy con, cô bé này không hề có tính khí của một đại tiểu thư, lớn lên vừa xinh vừa ngoan, khả năng múa cũng tốt.

Tiểu Vũ Điểm cầm túi rác, xoay người thì thấy thư kí Trần, chỉ là cô ấy bây giờ không phải là tiểu thư kí nữa mà trở thành một lão thư kí rồi, nhưng vẫn đảm nhận chức vụ thư kí cho ba cô, ngoài năng lực làm việc tốt, cũng vì nguyên nhân là cô ấy tự giành lấy chức vụ này chứ không phải như các thư kí khác.

“Chào dì Trần ạ.” Cô chào hỏi thư kí Trần, sau đó lại chỉ vào trong: “Ba con mệt xíu, đang nghỉ ngơi, cứ để ông ấy ngủ nha.” Cô rất đau lòng cho ba nên mới khuyên ông ấy đi ngủ một chút, kết quả là vì quá mệt, nên vừa nằm xuống liền ngủ.

“Được.” Cô coi đồng hồ của mình, từ giờ đến lúc cuộc họp bắt đầu còn hơn một tiếng, đợi đến lúc đó cô đi kêu giám đốc dậy cũng được, nhưng chuyện này chắc không cần cô rồi.

Tổng giám đốc trước giờ đều rất quy củ, cứ đến đúng giờ là sẽ dậy.

Tiểu Vũ Điểm mang rác xuống lầu bỏ ở một thùng rác ở ngoài, sau đó mới đạp xe về nhà. Đến tối, cô sẽ nấu cơm cho Sở Luật, không đúng, hôm nay không cần phải nấu cơm, vì hôm nay hai người sẽ phải về nhà lớn của họ Sở để ăn cơm, vốn dĩ là cuối tuần đều phải đi, nhưng mẹ không thích nên cô cũng không muốn đi, nhưng mà hôm nay không đi không được, vì hôm nay là sinh nhật Sở Tương.

Cô có thể không đi không, chép miệng một tiếng, đáp án là không, dù cho thế nào ở đó cũng có bà nội, mà không nhắc tới bà nội thì còn Sở Tương, ông nội luôn đối tốt với cô, thôi kệ, coi như hôm nay đi thăm ông nội.

Cô cắn ngón tay, thôi đi vậy, chắc phải đi mua quà rồi, chứ không thì chả lẽ ba với cô lại đi tay không, ba mỗi năm đều quăng cho họ một cái thẻ, làm cho mặt bà nội càng ngày càng đen, đúng là quá qua quýt rồi.

Cô đổi hướng chiếc xe của mình, đi tới một tiệm quà lưu niệm, nhưng cô đâu biết Sở Tương thích cái gì, vấn đề này phải suy nghĩ thật kĩ.