Editor: Quỷ Quỷ

Cô thực sự không biết rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Trong bệnh viện, trên người Sở Luật đều là máu của Lý Mạn Ny, anh ngồi ở một bên, cố gắng vững vàng nhìn chằm chằm vào bóng đèn trước phòng cấp cứu vẫn đang sáng, cô đã vào đó 1h rồi, thực sự sẽ không có việc gì đúng không?

Sắc mặt anh nhìn rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần nhìn xuống bàn tay anh đang siết chặt, lúc này anh đang vô cùng hoảng loạn.

Đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ đi ra.

Sở Luật vội vàng đứng lên, bác sĩ lau mồ hôi trên trán mình, “Yên tâm đi, bệnh nhân không có việc gì, tuy vết thương thực sự nghiêm trọng, nhưng may mắn nội tạng không bị tổn thương, chỉ là có vài chỗ bị gãy xương, chỉ cần nghi ngơi thật tốt sẽ mau chóng bình phục.”

Sở Luật đờ đẫn gật đầu một cái, bao nhiêu sự bình tĩnh như bị rút hết, vô lực ngã ngồi xuống ghế, cảm tạ trời xanh, cô không chết, anh sẽ không mất cô.

Anh ra sức vò đầu mình, cả người lúc này thực sự cảm thấy khó chịu, lồng ngực không ngừng phập phồng, chính anh cũng không biết lúc này mình đang khó chịu cái gì?

Trong phòng bệnh VIP cao cấp, trên trán Lý Mạn Ny băng bó trắng toát, cô vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Sở Luật đã thông báo cho ba mẹ cô, khi bọn họ tới nơi, mẹ cô đau lòng khóc, ba cô vừa nhìn thấy anh liền không ngừng thở dài, trong mắt có sự oán trách bất đắc dĩ.

Bọn họ thật sự không thể tin, đứa con gái ngoan ngoãn luôn nghe lời của bọn họ lại đi làm kẻ thứ 3, thậm chí suýt chút nữa mạng sống cũng không còn.

Ba Lý không ngừng thở dài, nhìn đứa con gái đang hôn mê chỉ biết lắc đầu, giờ thì làm được cái gì nữa, con gái ông thành ra như vậy ông còn có thể chỉ trích ai. 

Trong phòng bệnh yên tĩnh, phảng phất mùi thảo mộc nhưng không thể át đi mùi thuốc sát trùng, ngón tay Sở Luật nhẹ nhàng âu yếm gương mặt lành lạnh của Lý Mạn Ny, trong lòng vô cùng khó chịu.

Đều tại anh không tốt, để cô chịu sự tổn thương lớn như vậy.

Nếu anh sớm giải quyết người phụ nữ kia thì tốt rồi, nghĩ tới Hạ Nhược Tâm, đôi mắt anh chậm rãi tỏa ra một sự tàn khốc, anh vốn vô tình, đối với cô lúc này càng thêm tuyệt tình. 

“Ưm……” Lý Mạn Ny nhẹ nhàng ưm một tiếng, cô cảm thấy toàn thân đau đớn, đầu đau, chỗ nào cũng đau.

Cố gắng mở hai mắt nặng trĩu, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà màu trắng, cô xoay đầu liền nhìn thấy ánh mắt đầu lo lắng của Sở Luật. 

“Luật,” cánh môi khô khốc của cô khẽ động, giọng nói yếu ở vang lên, không được mượt mà như trước. 

“Được rồi, không sao đâu,” Sở Luật nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, cô cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp trên từng ngón tay anh.

“Luật, em làm sao vậy?” Cô mấp máy môi, cố gắng xoay người, nhưng không có chút sức lực nào, cô vẫn có chút mơ hồ, rõ ràng cô đang ở ngoài đường, sao đột nhiên lại ở trong bệnh viện. 

“Em bị tai nạn xe hơi, em quên rồi sao? Không ngờ người phụ nữ đó dám hại chết em, em yên tâm, thù này anh nhớ kỹ, anh nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.” Ngón tay Sở Luật vẫn mơn man gương mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói thể hiện rõ ràng hận ý nồng nặc không thể xoay chuyển. 

Lý Mạn Ny dường như nhớ ra được điều gì đó, cô bắt gặp phóng viên, sau đó chiếc xe chuyển hướng, cô đã bắt lấy tay Hạ Nhược Tâm.

Sau đó liền xảy ra tai nạn, nhưng anh đã mặc định chính Hạ Nhược Tâm gây ra, sự thật nguồn cơn chính là bắt đầu từ cô, cô muống giải thích nhưng cuối cùng vẫn cắn môi không nói gì.