Dưới sự hướng dẫn của thầy Dương, quá trình ghi hình của Sơ Trừng diễn ra rất suôn sẻ; tuần đó video giảng bài của cậu được phát trong các lớp bài tập nhóm các khoá.

Trong giờ ra chơi luôn có những nhóm nữ sinh tụm ba tụm bảy đến trước cửa văn phòng Tổ Ngữ văn, các bạn giả vờ đi ngang qua để nhìn thầy giáo mới đẹp trai.

Chu Cẩn đến gặp Sơ Trừng ngoài cửa đã thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi trêu chọc: “Ái chà, thầy Sơ chưa bắt đầu lên lớp mà đã nổi tiếng như vậy rồi.”

Sơ Trừng mấy ngày nay nghe được quá nhiều bình luận về mình nên tâm tình giống như đi tàu lượn siêu tốc, nhưng dù lên xuống đến đâu thì cậu cũng sẽ đùa lại: “Phàm là những kẻ lấy sắc thờ người, đến khi sắc tàn thì tình cạn.”

Phàm là những kẻ lấy sắc thờ người, đến khi sắc tàn thì tình cạn (以色事人者, 色衰而爱弛) là ngạn ngữ tiếng Trung với ý nghĩa nếu ngưỡng mộ người khác vì vẻ ngoài thì sự ngưỡng mộ này sẽ mất khi vẻ ngoài nhạt phai.

“Đừng lo, hai mươi năm nữa cũng chưa cạn đâu.” Chu Cẩn mỉm cười vỗ vào vách ngăn bàn làm việc: “Xuống căn tin với anh đi.”

Mười hai giờ trưa là giờ cao điểm ăn uống.

Căn tin chật kín học sinh đang tìm kiếm đồ ăn, nhìn quanh không còn bàn trống.

“Thầy Sơ, thầy Chu, các thầy ngồi đây đi.” Cách đó không xa mấy học sinh nhiệt tình vẫy tay, nhanh chóng gắp mấy miếng cơm rồi dọn đ ĩa: “Bọn con ăn xong rồi.”

Sơ Trừng chưa kịp phản ứng thì đã có vài người chen ra khỏi đám đông.

“Thằng nhóc này hay thật, anh tới trước em mấy năm, thế mà bây giờ phải lợi dụng ‘vầng hào quang’ của em để được ăn cơm.” Chu Cẩn gọi hai phần cơm ở gần đó rồi đặt lên bàn.

“Em còn chưa gặp ai ngoài lớp 7.” Sơ Trừng mỉm cười, cậu có cảm giác hơi tự hào vì lần đầu tiên được làm giáo viên. Đang trò chuyện, cậu liếc mắt chợt nhận ra Dụ Tư Đình cũng đang ở trong căn tin, đôi tay đang bẻ đũa hơi khựng lại.

Dụ Tư Đình dường như cũng không tìm được chỗ ngồi trống. Sơ Trừng đang định mời hắn qua ăn chung thì người kia đã bưng đ ĩa đi vòng sang bên kia.

Chu Cẩn nhìn thấy ánh mắt của Sơ Trừng, liếc nhìn lại: “Em đang nhìn gì thế?”

Sơ Trừng thở dài: “Đại ca đơn độc, con người chớ lại gần ấy mà.”

Chu Cẩn không chút do dự nói: “Dụ Tư Đình hả?”

Sơ Trừng cúi đầu cắn một miếng, nhai kĩ rồi nói: “À dạ… Cách em dùng từ có vẻ tiêu biểu quá.”

Chu Cẩn nói: “Trong trường chỉ có học sinh của thầy ấy gọi giáo viên chủ nhiệm là ‘đại ca’ thôi. Nhưng sẵn nhắc đến thầy Dụ thì bọn em hợp tác thế nào rồi?”

“Người ta có vẻ không dễ chọc.” Sơ Trừng thản nhiên trả lời: “Nhịn được thì em nhịn, với cả em sẽ cố gắng tránh xung đột trực tiếp.”

Chu Cẩn mở chai nước khoáng rồi cười nói: “Đây đâu phải tính cách của em.”

“Nơi làm việc không cho phép em sắc sảo.” Sơ Trừng nói chậm rãi xen lẫn hơi mỉa mai khiến Chu Cẩn lại mỉm cười.

Ăn xong, Sơ Trừng tách khỏi đàn anh, trở về văn phòng một mình. Khi đi ngang qua văn phòng Tổ Toán, cậu thấy Lộc Ngôn qua cửa sổ bằng kính, cậu nhóc đang đứng một mình và đang tựa vào bàn viết gì đó.

Có vẻ như cậu nhóc lại bị ‘trừng phạt’ lần nữa.

Sơ Trừng thương nhưng bất lực, cậu không thèm quấy rầy mà quay về văn phòng tiếp tục chuẩn bị bài cho học kì mới.

Thời gian trôi qua, ánh sáng tắt hẳn, hoàng hôn mờ dần, những ngôi sao đi lên.

Các giáo viên ở văn phòng Tổ Ngữ văn lần lượt rời đi.

“Thầy Sơ ơi, tôi tan làm trước, lát thầy về nhớ đóng cửa sổ với khoá cửa nhé.”

“Ừ, gặp lại sau.” Bên cạnh vang lên tiếng đồng nghiệp, Sơ Trừng ngẩng đầu chợt nhận ra trong phòng chỉ còn lại hai người.

Cô giáo đặt một chùm nho lên góc bàn rồi nói: “Ba mẹ chị trồng rồi chia cho mọi người đấy, thấy thấy đeo tai nghe nghiêm túc viết nên chị không làm phiền.”

Sơ Trừng nhận lấy lễ phép mỉm cười: “Cảm ơn chị nhiều.”

“Không có gì, chị về đây.”

Sau khi đồng nghiệp cuối cùng rời đi, văn phòng lại trở về im lặng, Sơ Trừng bình tĩnh tiếp tục chỉnh sửa giáo án.

Không biết qua bao lâu, chiếc vòng tay điện tử trên bàn khẽ rung lên.

Mười giờ bốn mươi tối – đây là chiếc đồng hồ báo thức Sơ Trừng đặt cho mình để không phải thức khuya, thế nhưng cậu chưa bao giờ ngủ đúng giờ này.

Sơ Trừng bẻ đôi vai và cái cổ cứng ngắc của mình, thấy trái cây trên bàn, cậu đứng dậy mang vào nhà vệ sinh để rửa.

Khi quay lại, cậu thấy văn phòng của Tổ Toán sáng đèn, Lộc Ngôn vẫn còn ở bên trong ngơ ngác chống một khuỷu tay lên cửa sổ.

Theo lịch của trường Trung học phổ thông số Mười, giờ tự học buổi tối của học sinh đã kết thúc từ chín giờ năm mươi.

Sơ Trừng có chút kinh ngạc, cậu gõ cửa kính rồi hỏi: “Sao con chưa về?”

Lộc Ngôn ngẩng đầu đơ mặt nhìn sang, sau đó cậu nhóc hất tờ đề toán trên tay ra, đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, vẻ mặt cáu kỉnh.

Sơ Trừng mở cửa bước vào nhìn lên bàn thì nhận ra cậu nhóc đã giải xong một chồng đề dày cộp, nhưng trên bàn vẫn còn vài tờ đề trắng tinh.

“Nhiều thế?” Sơ Trừng ngạc nhiên: “Từ trưa đến giờ con ngồi đây hả?”

Lộc Ngôn bực bội lẩm bẩm: “Thầy không biết tay đại ca đen đủi đến mức nào đâu.”

“Ăn không?” Sơ Trừng nhất thời không nói được gì, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lộc Ngôn, cậu giơ hộp trái cây vẫn còn nhỏ nước lên trên tay lên.

Lộc Ngôn nhìn rồi bặm đôi môi khô khốc, vươn tay lấy mấy trái cho.

Tim Sơ Trừng mềm xèo: “Cho con hết đấy.”

Lộc Ngôn lắc đầu mím môi rồi đáp: “Thôi được rồi ạ, cảm ơn thầy.”

Hai phút, trong văn phòng không ai nói gì.

Lộc Ngôn im lặng ngồi xổm bên thùng rác ăn trái cây, động tác ném vỏ nho dường như méo xẹo. Sơ Trừng vốn muốn cùng cậu nhóc nói chuyện, nhưng thấy tâm tình học sinh mình không tốt, cậu chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Cậu học sinh đứng đầu bức xúc ăn nho xong thì lau tay rồi quay lại bàn tiếp tục giải đề.

Sơ Trừng không thể chịu đựng được nữa nên ngăn cậu nhóc lại: “Được rồi, đừng làm nữa. Giờ cũng trễ lắm rồi, con thu dọn đồ đạc rồi về nhà đi.”

“Con không dám.” Lộc Ngôn cười khổ.

Sơ Trừng quay đầu lại thì nhìn thấy điện thoại di động của Dụ Tư Đình ở trên bàn, cậu chợt hiểu ra: “Thầy ở phòng bên cạnh, nếu thầy ấy quay lại thì để thầy nói cho.”

Lộc Ngôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc che chở của Sơ Trừng, cuối cùng đành nở nụ cười và thở dài nói: “Không cần đâu thầy Sơ, con không sao. Cứ đầu học kì là đại ca ‘huấn luyện’ con muốn emo luôn, mấy ngày nữa là ổn rồi, thầy không phải lo cho con.”

Nghe giọng điệu như thói quen của đối phương, Sơ Trừng cảm thấy kinh ngạc.

Một học sinh thành tích tốt như Lộc Ngôn vốn không nên bị giáo viên chủ nhiệm xử lí riêng. Vốn dĩ cậu nhóc là một đứa trẻ hoạt bát nhưng lại bị huấn luyện để trở thành một người phục tùng thế này.

Phải chăng đây là cách thức Dụ Tư Đình đào tạo ra rất nhiều thủ khoa sao?

Sơ Trừng sửng sốt một chút, thấy Lộc Ngôn lại đang tập trung vào giải đề nên đành phải rời khỏi văn phòng.

Tuần chuẩn bị trôi qua trong chớp mắt.

Ngày trường Trung học phổ thông số Mười khai giảng, Sơ Trừng đến trường sớm hơn thường lệ bởi vì hôm nay lớp 11/7 học văn – buổi ‘debut’ sự nghiệp của thầy Sơ.

Theo quy định, những buổi học đầu tiên của giáo viên mới phải có giáo viên khác dự giờ. Nhưng thầy Dương sợ tạo áp lực quá lớn cho đệ tử nên không xuất hiện; hơn nữa theo ông thì năng lực của Sơ Trừng đã hoàn toàn có thể làm chủ lớp học.

Chuông vào lớp vang lên, thầy Sơ cầm sách giáo khoa bước vào lớp.

Hầu hết học sinh 11/7 đều có thành tích xuất sắc, khả năng tự học tốt, các bạn đều đã ngồi vào chỗ của mình để chuẩn bị đồ dùng học tập.

Sơ Trừng nghe thầy Thẩm nói lớp 11/7 không hô ‘đứng dậy’ vì Dụ Tư Đình cảm thấy việc học sinh di chuyển bàn ghế quá phiền phức, điều này còn ảnh hưởng đến người khác. Ngay cả khi hắn thuận miệng đặt một câu hỏi thì các học sinh cũng không cần phải đứng dậy trả lời.

Vậy là Sơ Trừng bước thẳng lên bục giảng. Đứng trên cao, cậu chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể nhìn vào đôi mắt long lanh đầy mong đợi bên dưới. Cậu nhìn thẳng vào vị trí của Lộc Ngôn, hẳn rồi – đứa trẻ đã trở lại với vẻ hoạt bát tràn đầy năng lượng.

Sơ Trừng hít một hơi thật sâu, đè nén sự hồi hộp khi đứng giữa sự chú ý của mọi người, cầm một cục phấn lên viết hai chữ mạnh như rồng cuốn: Sơ Trừng.

“Một số học sinh có thể đã nhận được tin từ trước, hoặc biết đến thầy qua video trong tuần chuẩn bị, nhưng gặp mặt lần đầu tiên vẫn nên chào hỏi đàng hoàng. Thầy họ Sơ, thầy là giáo viên môn Ngữ văn của mấy đứa trong học kì này.”

Cậu giới thiệu ngắn gọn về bản thân, sau đó khẽ cúi đầu gật đầu với học sinh: “Tôi rất vui khi được trở thành một phần trong tuổi xuân của các bạn. Tương lai còn rất dài, thầy mong chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Giáo viên mới dễ hòa đồng một cách đáng ngạc nhiên. Thái độ thân thiện, cử chỉ hoà nhã của Sơ Trừng khiến không khí trong lớp học thoải mái hơn rất nhiều.

Một số học sinh mạnh miệng đã nhanh chóng hỏi cậu những câu hỏi như tuổi tác, trường học, sở thích, v.v. Một số thậm chí còn yêu cầu cậu biểu diễn tài năng.

“Phải biểu diễn tài năng nữa chứ sao?” Sơ Trừng nắm bắt được kiểu nói chuyện ‘bật mood’ giữa muôn vàn tiếng nói.

Các học sinh tự nhiên hét lên: “Không biểu diễn tài năng là sau này khó hợp tác lắm đấy thầy.”

“Thật hả?” Sơ Trừng nụ cười bình tĩnh sáng ngời, khuôn mặt đẹp trai càng thêm hấp dẫn: “Lúc chủ nhiệm của mấy đứa nhận chức đã biểu diễn tài năng gì? Nói thầy tham khảo thử.”

Các học sinh la ó đã nói đùa và làm động tác chỉ mũi tên vào trái tim.

“Úi, khó quá.”

“Thầy đừng so bản th@n dưới đó ạ…”

“Thầy ấy chắc diễn tài năng giết người nhỉ?”

“…”

Sơ Trừng duy trì trật tự trong lớp: “Được rồi, im lặng. Nói chuyện tài nghệ gì thì nói sau, trước mắt phải học xong tiết đã.”

“Dạ thầy!”

“Bọn con sẵn sàng rồi, nói chuyện bài học thôi~”

“Bài tự chọn bắt buộc nằm ở tập một, mở sách trang một trăm lẻ hai. Bài học đầu tiên chúng ta học trong học kì này là ‘Thương Tiến Tửu’ của Lý Bạch.”

“Đầu tiên xem hoàn cảnh sáng tác, bài thơ này viết về năm Thiên Bảo thứ mười một, Lý Bạch cùng bạn bè lên núi cao uống rượu…”

Sơ Trừng đã mở giáo án ôn đi ôn lại nhiều lần đến quen thuộc, cậu dùng bút lật trang rồi chậm rãi bước xuống lối đi giữa hàng ghế học sinh.

Với nền tảng kiến ​​thức vững chắc và sự chuẩn bị đầy đủ trước khi đến lớp, dần dần cậu càng tiến bộ hơn, không chỉ giảng bài chi tiết, phù hợp mà cậu còn chú trọng đến phong cách lớp học sinh động, sôi nổi.

Một tiết học trôi thật nhanh, chỉ còn vài phút, Sơ Trừng để các học sinh luyện đọc.

“Con thuộc bài thơ này rồi, vậy có tài không thầy?” Thấy Sơ Trừng tới gần, Lộc Ngôn chống cằm hỏi.

Bên cạnh có học sinh khác đồng thanh nói: “Bọn con cũng làm được này.”

Sơ Trừng cười nói: “Giỏi dữ vậy? Thầy dạy bọn con ngâm thơ bài này nhé?”

Các học sinh một giây không kịp phản ứng.

Đến khi Sơ Trừng bước lên phía trước, cậu chọn một bản nhạc đệm trên máy tính, tựa người vào bàn lên tiếng: “Thầy hứa biểu diễn tài năng với mấy đứa rồi, ‘bài hát’ này được Lý Bạch viết lời, Sơ Trừng biểu diễn.”

Các học sinh lập tức vui mừng khi nghe thấy âm thanh.

Tiếng nhạc nổi lên, Sơ Trừng đưa micro giảng bài sát cằm, dùng tay kéo micro bắt đầu hát ‘Thương Tiến Tửu’.

Bài hát được chuyển thể từ bài thơ mời rượu thêm tiếng nhạc đệm piano; so với guitar và giao hưởng thì phần ngâm thơ này không quá sôi nổi mà có thêm vài phần lười nhác, tiêu sái.

Giọng ca trẻ Sơ Trừng hát về sự bất bình của Lý Bạch sau khi nhìn thấy sự hoang tàn của thời thịnh vượng, dù chán nản với cuộc sống nhưng vẫn đầy khí phách.

Thương tiến tửu,

Bôi mạc đình!

Dữ quân ca nhất khúc,

Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính.

Bản dịch của Trần Trọng Kim: Rượu kèo xin chớ ngại ngần uống ngay. Hát một khúc vì ai an ủy, lắng tai nghe ý vị khôn cùng.

Những âm kết thúc kéo dài một cách tinh tế rất phù hợp với khung cảnh; giống như một phép thuật, những âm thanh này thành công thu hút sự chú ý của tất cả học sinh.

Dụ Tư Đình đang kiểm tra lớp nghe tiếng ồn ào trong lớp, hắn từ cửa sau rướn nửa người vào, ánh mắt rơi xuống mép bục giảng trong giây lát.

Dựa vào khí chất của ‘nam ca sĩ’, thật khó có thể tin đời tư cậu không nghiện thuốc lá và rượu nặng.

Bài hát không dài, Sơ Trừng hát câu cuối cùng với tiếng chuông vang lên rồi vẫy tay ra hiệu tan học. Học sinh vẫn rất hứng thú, thậm chí có bạn còn yêu thích giai điệu chỉ vì một bài thơ.

“À mà lớp mình có cán sự môn Ngữ văn không?” Sơ Trừng thu dọn đồ đạc đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Cậu học sinh ngồi hàng đầu quay lại chỉ: “Có, bạn Hàn Nhuế.”

Sơ Trừng nhìn qua thì thấy một cô bé da trắng ngần ngồi ở hàng ghế cạnh cửa sổ, cậu nhẹ giọng lặp lại: “Hàn Nhuế phải không? Thầy nhớ rồi. Từ giờ con quản lí môn học này, trước khi tan học ghé văn phòng Tổ Ngữ văn gặp thầy nhé.”

Cô gái đang lặng lẽ đọc sách vui vẻ đứng dậy mỉm cười đáp: “Dạ thầy Sơ.”

Cuối cùng cũng xong tiết học đầu tiên, Sơ Trừng cầm cuốn sách trở lại văn phòng, cậu tựa người vào ghế thở dài nhẹ nhõm.

Vì bốn mươi lăm phút ngắn ngủi này mà không biết cậu đã luyện tập trong đầu bao nhiêu lần.

Các đồng nghiệp cùng tổ bước tới nhiệt tình hỏi: “Thầy Sơ ‘debut’ thế nào rồi?”

Sơ Trừng nghiêm túc suy nghĩ: “Cảm giác làm thầy của người khác cũng không tệ lắm.”

Cậu còn chưa kịp bình tĩnh thì tiếng chuông chuẩn bị cho tiết tiếp theo vang lên, Sơ Trừng liếc mắt nhìn thấy thầy Dương đi vào lớp thì vội vàng đuổi theo: “Sư phụ đợi em.”

Giáo viên ngồi ở cửa nhìn bọn họ nói đùa: “Thầy giáo mới quả thực tràn đầy nghị lực, lại xuất sắc và chăm chỉ thực sự khiến người ta khủng hoảng.”

Ngoại trừ những tiết đôi thường xuyên ở lớp 7, Sơ Trừng mỗi ngày chỉ dạy một tiết nên cậu có nhiều thời gian rảnh để tham gia dự giờ các lớp học.

Cán sự môn học có khi không gặp được cậu nên cậu chỉ hẹn gặp vào tiết cuối trong ngày để hỏi bài tập về nhà.

Chiều hôm đó không biết giáo viên lớp nào bắt một đám học sinh viết chính tả, cả văn phòng chật cứng.

“Ôi đông người quá, đúng là học kì mới rồi.” Hàn Nhuế nhìn về phía cửa một lúc rồi né tránh đám đông và nhẹ nhàng kêu lên: “Thầy Sơ cho con lên văn phòng của đại ca trước rồi con quay lại chỗ thầy sau.”

“Ừ.” Sơ Trừng đáp lại rồi cúi đầu tiếp tục viết giáo án.

Bất giác bầu trời bên ngoài lại tối sầm, Sơ Trừng nhận thấy sự ồn ào xung quanh đã biến mất nên lập tức giơ cổ tay lên xem giờ.

Cũng sắp tan học rồi mà sao cô nhóc này vẫn chưa qua lại nhỉ?

Cán sự môn học của Sơ Trừng luôn đúng giờ và đúng hẹn, cậu cảm thấy hơi lạ lạ nên đi dạo một vòng văn phòng gần đó, vừa đến nhà vệ sinh rửa li thì thấy Hàn Nhuế ở chỗ rẽ vào văn phòng Tổ Toán học.

Cô bé lén lau nước mắt quay lưng về phía cửa sổ, dù đã cố gắng kìm nén nhưng đôi vai vẫn run lên không thể kiểm soát được.

Thấy cô khóc lóc thảm thiết, Sơ Trừng không dám bước tới, cậu quay lại nhìn phòng làm việc của Dụ Tư Đình.

Đây rõ là kết quả của kẻ nam nữ gì cũng chẳng tha.

Bất kể hắn có đào tạo ra bao nhiêu thủ khoa thì mới khai giảng đã ‘đì’ từng học sinh giỏi có phải hơi quá đáng không? Ngay cả khi theo đuổi nền giáo dục ưu tú thì nó cũng không nên là một phương pháp mang tính hủy diệt như vậy.

Có lẽ không một giáo viên mới nào mới nào có thể thoát khỏi cảm giác ‘bảo vệ con cái’. Sơ Trừng là giáo viên bộ môn nên không có ý muốn xúc phạm Dụ Tư Đình, nhưng nhìn thấy cán sự bộ môn vốn hiền lành khóc như vậy, thật sự cậu khó có thể bỏ qua.

Cuối cùng cậu cau mày hạ quyết tâm đi thẳng đến văn phòng Tổ Toán.

Tác giả có lời muốn nói:

Số lượng từ hiện tại là 50-50, không có giải thưởng cho việc đoán xem ai có thể thắng trong trận chiến này, đáp án sẽ được viết ở chương tiếp theo: Về sự kiên nhẫn của thầy Sơ trong việc bảo vệ con cái.

Một giây trước: Chịu được thì chịu, sợ quá.

Một giây sau: Không thể chịu đựng được nữa, phải tấn công hắn thôi.

*Tất cả các tiêu chuẩn học phần và đề cương thi cử trong bộ truyện này đều nhắc đến khu vực 3+1+2 phía Bắc. Việc sắp xếp giảng dạy và tiến độ của mỗi trường là khác nhau nên không cần chú ý đến những điểm không liên quan.