Tập đoàn ô tô Bồi Thịnh ở thành phố S cũng có một công ty con, cùng thành phố C giống nhau, đều có nhà máy sản xuất ô tô cùng trung tâm kỹ thuật, chỉ là công ty con ở thành phố S phát triển sớm hơn, quy mô cũng lớn hơn.

Ở thành phố C bên này trừ bỏ chịu điều động của tổng công ty ở nước ngoài thì rất nhiều thời điểm là chịu khống chế điều tiết của công ty con ở thành phố S.

Mà Minh Nhân chính là giám đốc phòng nghiên cứu phát minh của công ty con ở thành phố S, cũng là người công ty bên trên phái tới đây thị sát, hôm qua mới tới thành phố C.

Khương Vân vừa tới công ty, rất nhiều mặt chưa hiểu, Dương Hi cố ý nói như vậy chính là muốn bóng gió nói với nàng một tiếng.

Đều là người của phòng nghiên cứu phát minh, lại là phó giám đốc mới tới, người bên trên khẳng định sẽ chú ý tới, không tránh được phải bị khảo sát.

"Công ty có mẫu xe mới cuối tháng 9 tung ra thị trường, chúng ta phụ trách chủ yếu nên sẽ đánh trọng điểm chỗ này, bọn họ sẽ ở đây khảo sát khoảng nửa tháng.

Trừ bỏ tới đây khảo sát thì là chỉ đạo, sau đó khẳng định sẽ cùng phòng chúng ta tiếp xúc rất nhiều", Dương Hi nhắc nhở nói.

Đến lúc đó Khương Vân là phó giám đốc mới tới hơn phân nửa đều sẽ bị "chuyên môn chiếu cố", chức vị cao trách nhiệm lớn, lại không phải chức vụ nhàn tản, muốn ở phòng nghiên cứu phát minh dừng chân thì thật không dễ dàng.

Còn nữa, đối với tầng lớp quản lý, đối với mấy đồng nghiệp óc thâm niên mà nói, Khương Vân mới hai mươi sáu tuổi, thật sự quá trẻ, kinh nghiệm cùng lý lịch đều khó có thể làm người khác phục tùng mà ngành sản xuất ô tô yêu cầu đối với phái nữ càng cao, làm người ta thật bất đắc dĩ, đây là hoàn cảnh chung rồi, muốn người khác không chú ý tới cũng thật khó.

Khương Vân đều biết rõ ràng, suy nghĩ một lát, nhẹ giọng uyển chuyển nói cảm ơn.

Dương Hi cười cười, lại nói: "Bất quá hôm nay bọn họ sẽ không tới, buổi sáng muốn đi phân xưởng, buổi chiều còn tham gia hội nghị cấp cao, ngày mai mới tới".

Khương Vân gật gật đầu, "Uhm".

"Buổi chiều em lại dẫn chị đi làm quen phân xưởng bên kia được không?", Dương Hi hỏi, suy xét thật chu đáo.

Buổi chiều đi phân xưởng, vừa lúc có thể hợp tình hợp lý mà tránh đi đám người Minh Nhân, ít nhất chừa chút thời gian cho nàng chuẩn bị

Khương Vân: "Cũng được, cảm ơn em".

Dương Hi xua xua tay, nhiệt tình mà nói nàng đừng quá khách khí, chờ thu dọn đến không sai biệt lắm liền mang nàng ra ngoài gặp gỡ những đồng nghiệp khác trong phòng.

Phòng nghiên cứu phát minh nhiều nhân viên, chỉ tính phó giám đốc đã có ba người, trừ bỏ Khương Vân, hai người khác đều là nam nhân bốn năm mươi tuổi.

Cũng khó trách Đại Trí Sùng có thành kiến nặng đối với Khương Vân, tầng lớp quản lý tuổi trung bình cũng là ba mươi trở lên, đều là những người có kinh nghiệm phong phú trong ngành sản xuất.

Có lẽ bởi vì tồn tại sự cạnh tranh trong cùng bộ phận nên hai phó giám đốc kia đối với Khương Vân thập phần lãnh đạm, tiếp đón một câu thì không nói gì nữa.

Một số nhân viên có ánh mắt đứng thành hàng, học theo hai phó giám đốc kia.

Khương Vân bị phân công đi tiếp quản tổ chín và tổ mười, không có nhiệm vụ cụ thể..

Đồng nghiệp tổ chín tổ mười tính tình tốt, đối xử với cấp trên mới như nàng không tồi, đều theo quy củ.

Trong tổ, người trẻ tuổi chiếm hơn phân nửa, đều là người không có ý xấu, có mấy đồng nghiệp còn nói đùa khen nàng xinh đẹp để hòa hoãn không khí.

Đến công ty mới bắt đầu cũng không tính là thuận lợi, có chút ăn không ngồi rồi nhưng cũng không tính là quá xấu, chung quy là vừa mới bắt đầu, chút chuyện thế này cũng thật bình thường.

Buổi chiều, Khương Vân đi theo Dương Hi tham quan công ty, nơi nơi đều đi xem một lần, còn ở phân xưởng nhận thức mấy sư phụ lớn tuổi.

Nhóm sư phụ đều khá tốt, mọi người đều vui tươi hớn hở.

Muộn một chút, Khương Vân đem báo cáo Đại Trí Sùng muốn nàng viết giao lên, sau đó trở lại văn phòng làm việc của mình.

Thẳng đến tan tầm, bên Đại Trí Sùng cũng chưa có phản hồi cũng không có kêu người tới gọi nàng.

Trong lúc đó Khương Vân thu được hai bản báo cáo của hai tổ cùng với một chồng tư liệu liên quan, mấy thứ này đều là công việc quen thuộc ngày nay của nàng, nếu không xem sẽ không theo kịp tiến độ.

Ngày này trôi qua quá nhanh, mệt mỏi.

Tan tầm trên đường về nhà, Khương Vân vẫn luôn miên man suy nghĩ.

Kỳ thật hoàn cảnh công tác thế này cũng không có vấn đề lớn, bất luận Đại Trí Sùng hay là người khác, thái độ mọi người thế nào đều không quan trọng, trong công việc chủ yếu là xét trên năng lực công tác, quan hệ cùng mọi người có thể từ từ thiết lập cũng được.

Chỉ là trong lòng nàng luôn vắng vẻ, không biết là do đổi công ty mới chưa có thói quen hay là làm sao, tóm lại không được dễ chịu.

Cũng có thể là gần đây việc riêng ảnh hưởng nên chưa có thích ứng được.

Chị Văn gọi tới hỏi công việc mới của nàng như thế nào.

Khương Vân không đề cập việc mình bị đối xử lạnh nhạt, chỉ chọn mấy việc tốt mà nói.

Chị Văn cao hứng thay nàng, nói tập đoàn Bồi Thịnh thực thích hợp với nàng, mấy năm nay công ty phát triển mạnh mẽ, nàng hãy nắm chắc cơ hội trụ lại.

Trò chuyện đại khái khoảng mười phút, chị Văn có việc vội nên cúp điện thoại trước.

Khương Vân đổi hướng xe tiến về khu ngoại ô, trên đường ghé siêu thị mua thức ăn, đêm nay nàng không có ý định tự mình nấu cơm nên mua đồ ăn sẵn, sau đó lái xe trở lại hẻm An Hòa.

Lục Niệm Chi khoảng mười giờ rưỡi nhắn tin cho nàng, cũng hỏi công tác có thuận lợi hay không.

Lúc đó Khương Vân đang xem tài liệu để chuẩn bị cho ngày mai.

Có lẽ là công tác tích lũy nhiều tư liệu cần phải xem, áp lực quá lớn, nàng trong lòng có chút phiền loạn nên không có tinh lực để ý người kia, đôi phương hỏi hai câu mới đáp một câu, bộ dạng không nhiều để ý tới.

Lục Niệm Chi giống như có việc vội, dần dần cũng không có động tĩnh, giao diện trò chuyện trở nên im ắng.

Khương Vân nhìn tài liệu một hồi, lật sang trang mới, nhịn không được liếc mắt xem di động.

Màn hình đã tắt đen, lâu lắm chưa có tin mới.

Nàng không tự chủ nhấp nhấp môi, chần chờ một lát đem điện thoại cầm để vào ngăn kéo, tiếp tục lật xem tài liệu.

Chờ đem tài liệu xem xong đã một giờ sáng, hàng xóm chung quanh đều đã ngủ, đèn đóm chung quanh đều đã tắt, chỉ có nơi này của nàng là còn sáng đèn.

Ngày mai nàng còn muốn tới công ty sớm, Khương Vân không dám lại thức khuya, rửa mặt một phen thì lên giường nằm nghỉ ngơi.

Nhưng lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, nàng nhớ lại di động còn để trong ngăn kéo, lo lắng buổi sáng quên lấy nên ngồi dậy đi tìm di động.

Cần tới điện thoại, theo thói quen nàng mở khóa màn hình nhìn nhìn, phát hiện Lục Niệm Chi hồi mười một giờ nhắn tin cho mình.

"Tối nay gọi điện thoại cho em".

Trên màn hình hiển thị có hai cuộc gọi nhỡ, mười một giờ rưỡi một cuộc, không giờ một cuộc.

Khương Vân co chân ngồi trên giường, cúi đầu nhìn chằm chằm di động hồi lâu.

Nhiệt độ không khí đêm nay hơi cao, trong phòng không mở điều hòa nên có chút khô nóng.

Nàng không làm gì lòng bàn tay cũng ra một tầng mồ hôi mỏng, có chút ướt át.

Nàng trầm tư một lát, muốn đáp lại, đánh ra hai chữ lại ngừng, do do dự dự một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Trận này đã đủ loạn, liên tiếp nhiều việc, hai ngày nay cũng là đống lớn phiền toái, trước mắt vẫn nên bình tĩnh sắp xếp thỏa đáng.

Nàng để điện thoại trên tủ đầu giường, kéo kéo chăn mỏng lại đem điều hòa mở tới 26 độ, cầm ly nước trên tủ đầu giường uống một ngụm nhỏ lại nằm xuống ngủ.

Không bao lâu màn hình di động đột nhiên sáng lên, Khương Vân nhắm mắt vẫn có thể cảm thấy được có ánh sáng phản chiếu, theo bản năng mở mắt ra.

- Lục Niệm Chi gọi tới.

Người này thế nhưng lại chưa ngủ, giờ này còn gọi điện thoại.

Khương Vân dừng lại một chút, cương thân mình.

Hồi lâu vẫn nghiêng người hướng tới di động bên kia, đem điện thoại cầm trong tay.

Nàng không bắt máy, Lục Niệm Chi kiên trì gọi, liên tiếp hai cuộc.

Khương Vân do dự một lát, lúc đối phương gọi lần thứ ba thì nghe.

Bên kia đầu dây có tiếng gió nhỏ, mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện, người nọ giống như còn đang ở bên ngoài chưa trở về.

Lục Niệm Chi mở miệng trước, không cần hỏi liền nói: "Đêm nay tăng ca, tôi còn đang ở văn phòng thảo luận phương án".

Khương Vân kéo kéo chăn ừ một tiếng.

Bên kia có chút ồn, giống như nhân viên đang cãi nhau.

Lục Niệm Chi lại đi cách xa nơi đó một khoảng, tiến đến ban công đứng.

"Công việc mới thế nào rồi, có thích ứng được không?"

Thanh âm nàng ôn nhu, thấp thấp đè nặng.

Khương Vân đã không còn buồn ngủ, trả lời: "Cũng được, nhậm chức tương đối thuận lợi".

"Vậy thì tốt rồi", Lục Niệm Chi nói.

Khương Vân không tiếp lời, trở mình, hồi lâu mới hỏi: "Công ty muốn tung ra sản phẩm mới sao?"

"Gần cuối tháng tám tôi muốn đi thành phố B một chuyến bàn công việc, nguyên bản kế hoạch không quá thuận lợi, đã muốn chậm tiến độ, cần phải thương thảo thêm lần nữa", Lục Niệm Chi nói.

Đêm nay hai người đều rất kiệm lời, tựa hồ trong lòng có việc.

Khương Vân đang thả hồn đi đâu đó, sau khi nghe xong cũng không lên tiếng.

Cuộc gọi vừa bắt đầu đã trở nên trầm mặc nhưng không tìm được đề tài nhưng không ai muốn cúp điện thoại.

Không biết qua bao lâu, Lục Niệm Chi bỗng nhiên nói: "Minh Nhân cũng làm việc cùng công ty với em, bất quá làm tại công ty con ở thành phố S".

Khương Vân ngẩn ra, sau một lúc mới nhẹ giọng trả lời: "Tôi biết rồi".

Lục Niệm Chi lại nói: "Lần trước em hỏi, cô ấy có hận tôi không, tôi cũng chưa đáp".

Người này hẳn là nhọc lòng gọi tới để giải thích, muốn mọi chuyện nói rõ ràng.

Khương Vân không lập tức trả lời, chỉ lắng nghe.

"Minh Nhân, cô ấy...", như là đang suy nghĩ cách nói, Lục Niệm Chi khoảng nửa phút sau mới thấp giọng nói tiếp, "Lúc đó cô ấy mới chia tay bạn gái, hai người quen nhau đã nhiều năm".

Điều hòa trong phòng thổi hướng về bên giường, có chút lạnh, Khương Vân hướng trong chăn rụt rụt.

"Bạn gái cũ của cô ấy cũng ở thành phố C, vẫn chưa comeout, không muốn công khai người khác.

Khi đó vì ứng phó gia đình nên cùng một người gay để kết hôn giả.

Cô ấy không đồng ý nhưng cũng không có cách nào, cản không được nên giằng co thật lâu cũng chưa chia tay".

Xã hội hiện tại đối với đồng tính luyến ái không tiếp thu cao, giả kết hôn là lựa chọn bất đắc dĩ, rất nhiều người không thể kiên trì, cuối cùng không thể không chấp nhận gông xiềng thế tục.

Khương Vân nhấp nhấp môi, "Sau đó thì sao?"

"Bạ ngái cũ cô ấy mang thai, hai bên gia đình đều muốn có cháu ẵm bồng".

Lục Niệm Chi nói, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi, "Minh Nhân liền quyết định chia tay".

Tình huống thế này quá nhiều, trong cộng đồng nhìn mãi cũng quen.

Khương Vân ít nhiều cũng nghe qua một ít, những người như vậy bị trói buộc không còn đường đi nên quyết định kết hôn giả, cho rằng như thế có thể phá vỡ tình cảnh khó khăn, không nghĩ tới là dẫn đến ngõ cụt.

Có một số việc một khi đã chấp nhận thỏa hiệp thì sẽ không còn đường lui, mặc kệ có tránh né thế nào đi chăng nữa vẫn sẽ có ngày phải đối diện thực tế.

Khương Vân không biết nên nói gì, không tiện đánh giá này nọ.

Lục Niệm Chi lại nói: "Hồi giữa tháng ba năm nay, bạn gái cũ của cô ấy cùng người đàn ông kia ly hôn, người kia không giành quyền nuôi đứa trẻ mà chỉ muốn cùng cô ấy tái hợp".

Khương Vân ngẩn người, không nghĩ tới bên trong còn phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Tháng ba ly hôn, cho nên Minh Nhân tới thành phố C....

Lục Niệm Chi chọn trọng điểm mà giải thích, đem ngọn nguồn hết thảy nói cho nàng.

Minh Nhân không muốn quay lại, bạn gái cũ tự sát uy hiếp cô ấy, thậm chí gửi cả ảnh cắt cổ tay, Minh Nhân vì thế tới thành phố C một chuyến.

Cô ấy tới trước một ngày, không báo với ai hết, sau khi giải quyết xong sự tình thì nghĩ muốn gặp bạn bè ở đây nên liên hệ Lục Niệm Chi.

Bởi vì cô ấy từ thành phố S chạy tới đây nhưng không nói lý do cụ thể nên Lục Niệm Chi giúp đỡ lấp liếm cho qua, còn tự mình mời một đám bạn bè tới ăn cơm.

Một đêm kia thật sự Minh Nhân ở lại biệt thư nhưng Lục Niệm Chi không ở lại đó mà buổi tối lái xe tới văn phòng.

Khương Vân yên lặng nghe, từ đầu tới cuối cũng không hé răng.

Cho đến khi người đầu dây bên kia hết sức ôn hòa mà nói: "Hai ngày nay tôi luôn nghĩ có phải hay không nên thành thật thẳng thắn với em nếu không sẽ gây ra hiểu lầm".

Khương Vân hơi há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng phủ nhận: "Không có".

Di động lại truyền đến tiếng gió rất nhỏ, giây lát, đối phương đột nhiên cười khẽ, có thâm ý khác mà nói: "Vậy là tôi nghĩ sai rồi"..