QT: Mạt Mạt

Editor: Hàn mạch Tuệ

Beta: Thích Đủ Thứ

======================

Ai cũng không trả lời vấn đề đối phương nhưng cuối cùng Lục Niệm Chi vẫn đến bếp làm chút gì đó cho Khương Vân ăn rồi cả hai lên lầu.

Ngoài ngõ An Hòa đèn đường thưa thớt, lúc này đa số cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có một vài nhà buôn bán suốt đêm còn mở, xa xa ngoài kia đèn đường tốt hơn, ánh đèn chiếu sáng so với trong này.

Hiếm khi bầu trời nhiều sao như đêm nay, làm người ta không thể rời mắt.

Nơi này không giống những chỗ khác một tiểu khu mà là nhà ở xen lẫn đường cái cho nên xa xa thường sẽ nghe tiếng xe chạy, không chói tai nhưng ở nhà cũ có thể nghe rõ ràng.

Đèn phòng tắm sáng thật lâu lại tắt, hai cô trước sau đi tắm.

Trong phòng tối đen, lúc tiến vào có bật đèn sau đó Lục Niệm Chi lại tắt.

Trong lúc Khương Vân tắm bên trong nàng ở ngoài chờ, lau khô tóc, sau đó rót ly nước đặt trên tủ đầu giường, miễn cho tối chút có người thức dậy đi vệ sinh lại muốn uống nước.

Tuy rằng tắt đèn nhưng trong phòng không tới mức hoàn toàn không thấy gì, nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng đồ vật trong phòng.

Khương Vân vừa ra khỏi phòng tắm liền thấy Lục Niệm Chi đứng bên cửa sổ, một bên đi tới một bên hỏi: "Sao không bật đèn?"

Nói, liền đem đèn mở ra.

Lục Niệm Chi ngăn cô lại, đem người kéo đến trước mặt: "Không cần mở, thấy được".

Khương Vân tắm xong chỉ quấn khăn, bên trong cái gì cũng không có mặc, chân lộ ra.

Sàn trong phòng sạch sẽ, mỗi ngày đều quét dọn một hai lần, có thể đi chân trần, co vừa từ phòng tắm ra chân còn dính nước, sau khi tới bên cửa sổ, phía sau là một hàng dấu chân ướt đẫm.

Lục Niệm Chi cùng cô giống nhau đều quấn khăn, bất quá khăn của người kia hơi ngắn chút, chỉ tới bắp đùi.

Hai đùi người này thon dài thẳng tắp, bởi vì thường xuyên rèn luyện, toàn thân trên dưới đều săn chắc, đặc biệt là đùi, không có chút thịt thừa, thật trắng, mắt cá chân cũng tinh tế, bắp chân lại càng trắng, ngón chân thon dài.

Tầm mắt Khương Vân từ hai chân đối phương xẹt qua, không khỏi nhìn nhiều thêm chút.

Người này thật gầy nhưng không phải dạng chỉ gầy còn bộ xương mà chỗ nên có da thịt đều có, thân hình rất đẹp cùng những người mẫu trên tạp chí không khác nhau lắm, điện nước đầy đủ.

Lục Niệm Chi đem khăn lông tiếp nhận, giúp cô lau tóc.

Tóc mặc máy sấy thổi tung, khô đến một nửa liền ngưng sấy.

Hai người đều không nói nhiều, im ắng an tĩnh.

Khương Vân đứng trước mặt Lục Niệm Chi, thiếu chút nữa có thể đụng đến người này như bị đối phương hợp lại vào lòng.

Trên người Lục Niệm Chi nhàn nhạt hương khí, rất dễ chịu, cô không biết là loại nước hoa nào, tóm lại đặc biệt dễ ngửi.

Bởi vì cách nhau quá gần, cúi đầu là có thể nhìn thấy xương quai xanh đối phương cùng khe rãnh kia.

Khăn tắm quấn thấp, có thể nhìn thấy rõ ràng hai hình cung mượt mà mềm mại, vừa vặn không lớn không nhỏ, ở giữa có khe rãnh, Khương Vân thu hồi ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm cổ Lục Niệm Chi không hướng chỗ khác xem.

"Gầy", Lục Niệm Chi bỗng lên tiếng, sờ soạng đầu vai Khương Vân, "Cũng không có nhiều thịt".

Khương Vân hoàn hồn, nâng mắt nhìn.

Khi Lục Niệm Chi nói chuyện hơi thở đều rơi xuống bên mặt cô, ấm áp, nhẹ đến như không cảm nhận được làm cô có chút ngứa.

Người này đánh răng, trong miệng đều là hương bạc hà mát lạnh.

Khương Vân hơi ngẩng đầu lên, cô nâng cằm, thiếu chút nữa cọ qua khóe miệng Lục Niệm Chi.

"Có sao?"

"Có", Lục Niệm Chi sờ sờ mặt cô, đem khăn lông tùy tiện vứt lên bàn, tay sau đó quàng sau lưng cô, "Gầy lắm, phía trước còn đỡ chút".

Khương Vân không đáp, rũ mắt nhìn tay người này đặt sau thắt lưng mình.

Lục Niệm Chi ôm cô, bế lên.

Cô theo bản năng bám lấy vai đối phương, hai chân kẹp eo nàng.

Lục Niệm Chi nâng mông cô, đem cô ôm tới ngồi trên bàn.

(Beta: nhớ lại hai đứa mình ẳm nhau thiệt đội quần) Hai người càng ăn ý, người này chỉ cần một động tác, Khương Vân liền đoán được nàng muốn làm gì, một chút cũng không kinh ngạc, phối hợp đối phương ngồi lên bàn.

Một tay chống mặt bàn, hai chân treo bên hông Lục Niệm Chi.

Lục Niệm Chi giữ một chân cô lại, khom người hôn hôn gáy cô, động tác nhẹ nhàng, cũng không làm gì quá phận, tay rất quy củ.

Khăn tắm muốn rơi xuống, Khương Vân dùng một tay khác bắt lấy, nghiêng đầu mới phát hiện tai phải Lục Niệm Chi có đeo một khuyên tia màu bạc.

Khuyên tia kiểu dáng bình thường không đặc biệt, rất nhỏ, hình dạng cúc họa mi, điêu khắc cực kỳ tinh tế, ở khoảng cách gần mới có thể nhìn rõ hình dạng, xa xa chỉ có thể thấy khuyên tai màu bạc.

Khương Vân giật mình, ngay sau đó nhớ tới lần trước nhận được bó hoa cúc họa mi, cho tới nay không có bạn bè hay người quen nào nói là họ tặng, vẫn chưa tìm được danh tính người tặng.

Lục Niệm Chi trước kia đều không mang khuyên tai dù đã sớm bấm tai.

Khương Vân lại nhìn nhìn, "Mua khi nào?"

"Mấy hôm trước", Lục Niệm Chi nói,"Lúc trước đặt người ta làm, lúc đi công tác lấy đeo lên".

Khương Vân chớp chớp mắt, trực tiếp hỏi: "Mấy người trước hoa là chị tặng?"

"Uhm".

"Chị thích cúc họa mi?" Khương Vân buông lỏng tay, khăn tắm trước ngực vốn lỏng lẽo liền rớt xuống bất quá trước ngực cô vẫn được che, chỉ là khăn tắm bất cứ lúc nào cũng có thể rơi khỏi, nhưng bởi vì cô đang ngưỡng thân người ra sau nên tạm thời không rơi xuống.

Lục Niệm Chi hơi cúi người, vén mấy sợi tóc ướt đang buông xõa nơi xương quai xanh cô ra sau, "Thích".

Khương Vân nhìn mặt cô, chú ý biểu tình biến hóa trên mặt người này.

Lục Niệm Chi đem chữ kia nói ra tương đối nặng nhưng thanh âm thật nhẹ nhàng (là sao???? Ai biết đâu à), lúc nói còn liếc nhìn Khương Vân một cái.

Khương Vân không khỏi siết chặt chân, hạ xuống khoảng không.

Như là đáp lại, Lục Niệm Chi cố ý tới gần hơn, tay cũng dùng sức vuốt ve.

Khương Vân nhịn không được co quắp ngón chân trắng nõn, môi hồng nhuận nhấp nhấp, mấp máy muốn nói gì đó lại thôi.

Có lẽ lúc trước ở dưới lầu từng nói những lời ái muội, giữa hai người đều ngầm đồng ý tiến gần tới nhau một bước, hai người không trói buộc như trước kia, cái gì cũng không cần làm nhiều, tựa như trước mắt chặt chẽ kề cùng nhau cũng đủ thân mật ái nhiệt.

Khương Vân giật giật môi, một hồi lâu vẫn là từ bỏ, cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương.

Lục Niệm Chi đem cô bế lên, cô thuận thế ôm lấy nàng.

Ai cũng không nói thêm gì, không bao lâu chuyển sang ngồi bên giường.

"Khương Vân", Lục Niệm Chi ôm cô từ sau lưng, đem cằm đặt ở hõm cổ cô, nhỏ giọng nói, "Cùng tôi trò chuyện..."

Khương Vân vòng tay ôm lấy ót người phía sau, dựa vào gần hơn, "Nói cái gì?"

"Cái gì cũng được", Lục Niệm Chi nói, cúi người hôn xuống xương quai xanh cô, "Tùy tiện nói một hai câu đều được".

Khương Vân dịch dịch thân người, khăn tắm lúc này hoàn toàn rơi xuống, kẹp giữa hai người, bất quá ai cũng không động, cứ vậy tâm vô tạp niệm mà ôm nhau.

Hôm nay rốt cuộc xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không có tâm tình làm gì, nói nhiều hơn mấy câu cũng không muốn.

Cô liếc nhìn ngoài cửa sổ, nhìn cây cổ thụ trong sân, cửa sổ không ở hướng đối diện giường, lại thêm trời tối, người bên ngoài cũng không thấy được gì.

Cô ôm Lục Niệm Chi chặt hơn một chút, có chút dùng sức, lẳng lặng mà ghé vào trên người đối phương hai ba phút mới nhẹ giọng nói: "Tôi nhớ rõ chị không phải là người ở đây, cũng là người thành phố S đúng không?"

Tay Lục Niệm Chi đặt trên lưng bóng loáng của cô, trấn an mà vỗ vỗ, trả lời: "Uhm, lớn lên ở thành phố S".

Khương Vân hạ ánh mắt nhìn khuyên tai màu bạc kia, "Như thế nào mà tới bên này học?"

Ở thành phố S, trường đại học cùng đời sống sinh hoạt đều tốt hơn so với ở đây, thành phố phát triển, hơn nữa nhà họ Lục lại giàu có đông người như vậy, theo lý thuyết Lục Niệm Chi hẳn là sẽ đi du học hoặc là đến một thành phố tốt hơn mới đúng nhưng nàng ấy lựa chọn ở lại đây, học tại đại học C.

Học xong cũng ở lại đây lập nghiệp, không lựa chọn quay về Lục gia hoặc học nghiên cứu sinh gì đó.

Khương Vân xuất thân trong gia đình bình thường, không rõ lắm sinh hoạt của con nhà giàu có nhưng cùng Tần Chiêu ở cạnh nhau mấy năm, cô ít nhiều vẫn hiểu biết một ít.

Thoát ly gia đình như Lục Niệm Chi, tự thân lập nghiệp thật sự có ít người, người bình thường đều lựa chọn quay về kế thừa sự nghiệp.

Rốt cục hiện thực không phải phim truyền hình, ai cũng không cần gia sản bạc triệu, thế nào cũng lựa chọn liều mạng tự mình lập nghiệp.

"Dượng tôi dạy học ở đây nên tôi tới", Lục Niệm Chi thẳng thắn nói.

"Đại học C?" Khương Vân hỏi.

"Không phải, trường Nhất Trung thành phố C".

Là trường cũ của Khương Vân.

Nghe Lục Niệm Chi nói như vậy, Khương Vân ngơ ngẩn một lát, sau đó nghĩ tới cái gì lơ đãng mà nói một câu: "Tôi trước kia cũng học ở đó, trước khi vào đại học đều học tại đó".

Dừng một chút lại bổ sung, "Nói không chừng có biết dượng của chị".

Lục Niệm Chi dựa lại gần mặt cô hơn, "Thành phố không lớn lắm, không quen thì chắc cũng từng nghe qua".

"Dượng ấy hiện vẫn còn dạy ở đó sao?"

"Uhm"

"Cấp hai hay cấp ba?"

"Cấp ba"

"Vậy thì chắc tôi có biết, những thầy cô ở đó tôi cơ bản đều biết".

"Nói không chừng còn từng dạy em", Lục Niệm Chi cười cười, ngửa đầu chạm chạm khóe miệng Khương Vân.

Khương Vân hiểu rõ bất quá không tiếp tục hỏi mà thay đổi đề tài.

"Vậy sau khi tốt nghiệp chị vẫn ở lại đây là vì dượng ấy?"

Lục Niệm Chi phủ nhận, "Không phải".

Khương Vân không hỏi nhiều.

Lục Niệm Chi giơ tay giữ cằm cô, ở môi cô cắn nhẹ, nhỏ giọng nói: "Lúc đó không có chỗ nào muốn đi, không nghĩ quay lại thành phố S nên vẫn ở lại đây".

Khương Vân hoàn toàn không tránh ra, mặc kệ hành vi người này, còn bám lấy vai nàng, để nàng cắn xong rồi nói: "Bạn bè chị ở thành phố C nhiều".

Lục Niệm Chi không biện giải, "Xem như vậy đi".

Khương Vân e hèm, cảm giác tay người này ở sau lưng cô dần dần hướng về phía trước, cô cũng không ngăn cản.

Người này tất nhiên sẽ không quá phận, không làm cái gì.

Quả nhiên Lục Niệm Chi chỉ là từ dưới hướng lên trên sờ sờ yết hầu mẫn cảm của cô.

Khương Vân không tự giác ngước ngước cổ, hô hấp cũng chậm hơn rất nhiều.

Cô rũ mắt nhìn thấy tay không an phận của người này, môi nửa đóng nửa mở cho tới khi đối phương chạm vào mặt cô.

Cô không phản ứng nhiều, chỉ nghiêng nghiêng đầu tiếp tục nói: "Ban nhạc kia của chị, trừ bỏ anh Chu mở quán cà phê kia, còn có ai?"

"Giang Châu Húc, Từ Mẫn, em biết không?" Lục Niệm Chi hỏi.

Khương Vân lắc đầu, "Không quen biết".

"Một người ở thành phố B, một người quay trở về thành phố S, không thường tới bên đây".

..

Hai người trò chuyện rất nhiều, đều tùy tiện tìm đề tài nói chuyện, nghĩ tới gì thì nói cái đó, ban đầu đều là Khương Vân hỏi, dần dần biến thành Lục Niệm Chi hỏi cô.

Ước chừng qua hơn một giờ, tóc Khương Vân cũng khô rồi hai cô mới nằm trên giường.

Hai cái khăn tắm trắng đều bị ném trên mặt đất.

Lục Niệm Chi đột nhiên từ sau lưng ôm lấy Khương Vân, dán sát lại, bắt lấy hai tay cô không buông, sức lực trong một chốc có chút mạnh.

Khương Vân không kịp phản ứng, không hiểu đây là muốn làm gì, người phía sau cũng không xằng bậy, chỉ là dựa sát vào sau gáy cô, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: "Vì sao lại cùng Tần Chiêu ở bên nhau?".