[BHTT] TÂN HOAN

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

QT: Mạt Mạt (bhtt.vn)

Editor: Hàn Mạch Tuệ - Beta: Thích Đủ Thứ

Gió đêm có chút lớn, mang theo hơi nóng thổi vào người có chút men say, vừa ra ngoài không bao lâu mà người đã nhớp nháp vì nóng.

Khương Vân không thể đáp lại, lời nói trong miệng đều bị đối phương nuốt lấy.

Biết nàng hơn phân nửa sẽ cự tuyệt, Lục Niệm Chi không cho nàng cơ hội.

Trong miệng Khương Vân còn vấn vương mùi thuốc, đầu lưỡi lại mang theo nhàn nhạt vị rượu, đan xen lẫn nhau.

Đại khái là thần kinh sớm bị cồn làm mê man, nàng nhanh chóng tiếp nhận hành vi của Lục Niệm Chi, không hề kháng cự.

Dưới tàng cây già lâu năm, thân cây to lớn, sinh trưởng tươi tốt, là nơi thực tốt để ẩn nấp, Lục Niệm Chi ôm eo nàng kéo lại sát thân cây.

Đèn đường tối mờ bị những cành cây xanh um rậm rạp che lấy chiếu không tới chỗ hai người cho nên các nàng có thể không kiêng nể gì, không cần bận tâm sẽ đột nhiên có người quen từ quán bar đi ra.

Khương Vân mặc áo dây lộ ra dáng người dù chưa từng có ý cố tình phơi bày gì cả, phong cách tùy ý đơn giản nhưng lại có thể khơi lên loại gợi cảm từ trong ra ngoài.

Nàng thừa nhận ý chiếm hữu của Lục Niệm Chi, sau khi tiến tới góc tối dưới tàng cây, chần chờ một lát, tay đang vỗ về ngực Lục Niệm Chi dần dần hướng lên trên, ôm lấy vai đối phương, mắt khép hờ, tiếp nhận ngời này thân mật cùng khắng khít.

Lục Niệm Chi dáng người cao, lúc hôn Khương Vân đầu có chút cúi xuống, vừa vặn để đối phương tiện ôm lấy chính mình.

Hai người dán sát nhau có chút khẩn cấp, đều có thể tinh tường cảm nhận mỗi động tác nhỏ, mỗi nhịp hô hấp phập phồng của đối phương.

Hơi thở ấm nóng truyền lẫn nhau, rõ ràng chỉ là một cái hôn môi bình thường mà thôi lại dường như muốn xuyên thấu đối phương câu lấy thần hồn.

Khương Vân ngón tay giật giật, mềm nhẹ vỗ về sau gáy Lục Niệm Chi, lòng bàn tay nhè nhẹ ma sát.

Lục Niệm Chi tùy ý nàng, một tay đỡ thắt lưng tinh tế của nàng để tránh nàng nhất thời đứng không vững sẽ ngã về sau.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi nhưng nhiệt độ lại không hề giảm, làm người ta vô phương bình tĩnh lại.

Trên đường thỉnh thoảng có xe chạy qua, một chiếc lại một chiếc, ánh đèn mê ly, thời gian này phố Tân Thành đã qua thời gian náo nhiệt, chỉ còn các quán bar là có nhiều người lui tới.

Khương Vân vuốt ve mặt Lục Niệm Chi, động tác thực nhẹ nhàng, khó được động tác dịu dàng như vậy.

Nàng vẫn luôn đem người trước mặt cùng mình phân định thật rõ ràng, trước sau đều có giới hạn.

Trước nay đều vô thức tự tạo khoảng cách, cho dù ở lúc thân mật cũng đều vậy nhưng đêm nay lại bất đồng, chỉ là một cái hôn mà nàng lại chủ động thật nhiều.

Tuy rằng là Lục Niệm Chi tiến tới trước nhưng dần dần lại bị nàng khống chế.

Lục Niệm Chi nguyện ý để nàng làm chủ, tùy theo ý nàng.

Có một đám người đi qua cây cổ thụ hướng về cửa quán bar.

Khương Vân bỗng dưng khẩn trương lên, theo bản năng muốn tách ra nhưng bị Lục Niệm Chi kéo lại, không cho rời ra, một tay dùng sức ôm lấy ôm nàng, một tay khác giữ sau gáy.

Sợ bị những người đó nhìn thấy, Khương Vân hô hấp cứng lại, thân mình cương cứng.

Nàng trước nay không ở bên ngoài làm chuyện quá giới hạn, ngay cả cùng Tần Chiêu yêu đương cuồng nhiệt lúc đó cũng chưa từng làm vậy.

Nàng rất ít ở bên ngoài làm hành vi thân mật, nhiều lắm nắm tay hoặc là ở trên môi hôn một cái liền tách ra, chưa bao giờ làm càn giống hành vi trước mắt.

Có lẽ là quá khẩn trương, nàng không có quá lớn động tác.

Lục Niệm Chi biết nàng cố kỵ, thoáng nghiêng người đem nàng che lấy, không cho những người kia nhìn thấy.

Khương Vân không tự chủ hướng ánh mắt về phía đám người kia nhìn, ngay sau đó dùng sức câu lấy Lục Niệm Chi hôn, đem mắt nhắm lại.

Đám người kia đều là nam nữ trẻ tuổi đến đây tiêu khiển, đối với cảnh này cũng không quá nhiều để ý.

Một đám nhìn thoáng qua nơi này thấy hai người ôm nhau hôn môi, không nhìn lâu, đến quán bar tình huống như thế cũng bình thường.

Hai người uống nhiều, say rượu, chuyện hoang đường gì cũng có thể làm, hai nàng như vậy cũng xem như không phải chuyện gì lớn.

Chờ những người này đi xa, Lục Niệm Chi mới buông tay, ở khóe mắt Khương Vân hôn hôn.

Hai người hơi thở đều không yên ổn, đặc biệt là Khương Vân.

Tay nàng vốn là ôm lấy cổ Lục Niệm Chi, sau không biết như thế nào biến thành nắm lấy y phục đối phương, đốt ngón tay có chút trắng, rất là dùng sức nắm.

Lục Niệm Chi dùng đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào khóe môi nàng, có thâm ý mà xoa xoa, sau đó dọc theo sườn mặt nàng dời xuống, từ cổ trắng noãn đến xương quai xanh lại chậm rãi đi xuống.

Đứng ở nơi tối tăm không ánh sáng chiếu tới, Khương Vân không những không ngăn cản, còn chậm rãi nâng mắt cùng nàng đối diện.

Ánh mắt long lanh như nước, bình tĩnh mềm nhẹ nhưng lại bị gợi lên gợn sóng động tình.

Hoàn cảnh quá mức âm trầm làm người ta không rõ suy nghĩ, sẽ dung túng rất nhiều hành vi không nên có, lý trí cùng xúc động đan xen, chống cự một chút chung quy vẫn là thua cuộc.

Hậu quả men say quấy phá chính là lặp đi lặp lại nhượng bộ khiến đối phương hoàn toàn lấn tới.

Hai người ôm nhau, ôn tồn quá khác biệt.

Khương Vân đem cằm đặt ở trên vai Lục Niệm Chi, hưởng thụ nhu tình khó có được.

Nàng lâu rồi không cảm thụ qua loại cảm giác này.

Một đoạn tình yêu sứt mẻ cơ hồ đem nàng có bóng ma.

Lục Niệm Chi lại cho nàng quá nhiều an ủi.

Cho dù hai người thời điểm ái muội không ít, nhu tình lại nảy sinh ở mối quan hệ không giống bình thường nhưng Khương Vân vẫn trầm luân đi vào.

(Beta: cho nên cùng cãi nhau với người yêu đừng cho ng khác biết, hoặc mình bị câu đi mất, hoặc ng mình yêu bị câu đi mất, thảm lắm!)

Có vài thứ một khi đã nếm qua liền không thể quay đầu cho dù lý trí luôn duy trì thanh tỉnh nhưng vẫn không nhịn được muốn rơi vào.

Nàng dựa gần Lục Niệm Chi, thân thiết cọ lấy nàng.

Lục Niệm Chi lại tìm đến môi nàng, lướt qua rồi thôi, sau đó lại hôn môi nàng, hôn cằm nàng, sườn mặt...!

Khương Vân phối hợp khẽ ngước cổ, hưởng thụ yêu thương cùng trấn an của người này, miệng khẽ mở, ánh mắt phiêu xa.

Hai người cũng không làm cái gì quá mức lỗ mãng, chỉ là hôn môi thôi nhưng lại triền miên tình ý không dứt, đem hai nàng gắt gao trói buộc, ai cũng không thể thoát ly.

Hôn đến không sai biệt lắm nên kết thúc, Khương Vân nghiêng đầu né tránh Lục Niệm Chi chạm vào, thấp giọng nói: "Mọi người còn đang đợi tôi vào...."

Vẫn là nên vào trong thôi, vốn là đến đây tụ hội bạn bè, sao có thể không nói tiếng nào liền rời đi.

Lục Niệm Chi cũng không ép buộc, nhéo nhéo cằm nàng, ý vị thâm trường mà nói: "Tối nay tôi ở ngã tư chờ em".

Khương Vân không trả lời, không được tự nhiên mà giơ tay vuốt vuốt tóc ra sau tai.

Ra ngoài quán bar cũng không lâu lắm, tầm hơn mười phút mà bọn người Lục Thời Tinh trong quán vẫn đang ầm ĩ, ồn ào đến không chịu nỗi mà bên Hà Dư các nàng tương đối yên ổn hơn chút, xem thời gian thấy cũng trễ, đến lúc phải đi.

Những người này phần lớn đều không còn độc thân, trong nhà có người chờ, không thể chơi đến quá muộn.

Lúc Khương Vân vào tới, trên bàn còn hai chai rượu, bằng hữu thấy nàng trở lại trêu đùa nàng ra ngoài làm gì lâu thế, chơi xấu, phạt nàng uống nửa chai.

Vẫn là Hà Dư giúp nàng hoà giải, chắn cho nàng qua.

Các nàng đến sớm nên về cũng sớm, là váy dài nữ nhân chủ động nói lời kết thúc cuộc tụ hội, còn giúp mọi người gọi xe.

Khương Vân không tính là quá say, Hà Dư cũng còn tốt, hai nàng một đường đi ra ngoài.

Thời điểm đến cửa quán bar, Khương Vân quay đầu lại nhìn, Lục Niệm Chi vẫn ngồi như lúc trước, một bên cùng bạn nói chuyện, một bên không dấu vết hướng bên này nhìn, Khương Vân trong lòng khẩn trương, nhấp nhấp môi dời đi tầm mắt.

Thấy nàng bỗng nhiên quay đầu lại sững sờ, Hà Dư hỏi: "Cậu để quên gì hả?"

Khương Vân lắc đầu "Không, tuỳ tiện nhìn thôi".

Hà Dư không nghi gì, quan tâm mà nói: "Sau này có thể thì tới đây nhiều một chút, công việc mệt thì thả lỏng một thời gian".

Khương Vân hắn giọng, có chút thất thần mà đáp lời.

Lúc bắt xe vẫn là để Hà Dư đi trước còn mình ở lại, lấy cớ mình còn chút việc phải làm.

Hà Dư không phải người nhiều chuyện, sẽ không hỏi chuyện riêng tư của nàng vì vậy một mình lên xe rời đi, trước khi đi còn dặn dò: "Cũng muộn rồi, đừng đứng ngoài này lâu quá, đi đâu thì tới nơi nhắn báo mình một tiếng, có việc gì thì gọi điện thoại, chú ý an toàn:.

Nàng đáp: "Uhm, khoảng hai ngày nữa sẽ lại tìm cậu".

.

Truyện Quân Sự

Nhìn theo xe chạy ẩn vào màn đêm, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng, bên cạnh bạn bè cũng đều rời đi, ầm ĩ thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Nàng hòa hoãn tinh thần, không nhanh không chậm đi đến ngã tư.

Lúc này đường phố so với lúc trước còn yên tĩnh hơn, đã không còn bao nhiêu người, cửa hàng xung quanh phần lớn đều đóng cửa, chỉ có đèn đường mờ nhạt chiếu.

Gió đêm vẫn nhẹ nhàng thổi mang theo hơi nóng, thổi qua người cũng không thoải mái hơn bao nhiêu, đi một đoạn đường trên người có chút mướt mồ hôi dinh dính.

Nàng ở ngã tư đợi trong chốc lát, Lục Niệm Chi liền tới.

Căn hộ người này ở Bắc Nhai, rất gần đây, đi mười phút là tới.

Dọc theo đường đi đều thật an tĩnh, buổi đêm ở Bắc Nhai nơi nơi im ắng, ngẫu nhiên mới có một chiếc xe chạy qua, các nàng ven đường đi đến tiểu khu thế mà lại không gặp người nào.

Khương Vân cùng Lục Niệm Chi cũng không nói chuyện, thẳng đến lúc mở cửa nhà, Lục Niệm Chi mới một tay đem Khương Vân kéo vào, thuận tay đóng cửa, cứ vậy mà đem nàng dán tại trên cửa.

Ẫn nhẫn khắc chế như trên đường lúc nãy đều bay đi hết, niệm tưởng mãnh liệt như sóng trào, bỗng chốc đem hai nàng cuốn vào.

Trong phòng tối đen làm Khương Vân không mấy thích ứng vì không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể đeo bám trên người người này.

Áp lực từ bóng tối quá mạnh mẽ, nàng đột nhiên bị nâng eo ôm lên, chân không chạm đất, không thể bình ổn thân mình, chỉ có thể kề sát đối phương để không bị ngã.

Người trước mặt hôn quá dồn dập, lòng mang dã tâm như muốn đem nàng nuốt vào.

Khương Vân có chút không chịu nỗi liền lui ra một chút, thấp giọng nói: "Lục Niệm Chi...."

Đối phương không đáp, tiếp tục hôn nàng không dứt.

Nàng lại kêu một tiếng: "Lục Niệm Chi".

Thật lâu sau người này mới đáp: "Uhm".

"Để tôi xuống, bật đèn lên đã, tối quá tôi không nhìn thấy".

Nhưng mà đáp lại nàng không phải là lời nói mà là một nụ hôn ướt át, đem lời nói của nàng toàn bộ nuốt vào trong.

Nàng bị ôm tới sô pha bên kia.

Trong lúc đó di động rung lên, theo thói quen nàng muốn nhìn một chút lại bị Lục Niệm Chi bắt lấy tay.

Lục Niệm Chi một bên hôn nàng, một bên đem di động của nàng từ trong túi quần lấy ra ấn tắt cuộc gọi, thuận tay đem di động ném trên mặt đất.

Cúi người khẽ cắn cằm nàng, người này ý vị không rõ mà nói: "Tần Chiêu gọi tới...".