“Tiên sinh, đây là di động mà ngài để quên, vừa rồi có người gọi điện tìm ngài rất nhiều lần. Đúng rồi, tôi cũng đã lỡ nhận một cuộc điện thoại nhưng mà bạn của ngài không trả lời.” Người phục vụ đưa điện thoại di động cho Tần Tư Thanh, hắn nhận lấy, liếc mắt quan sát một cái, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Sau khi trở lại phòng, Tần Tư Thanh đi tắm rồi mặc vào dục bào nằm trên giường, nhìn danh bạ cuộc gọi đã nhận trong điện thoại, khóe miệng hắn không khỏi gợi lên khi trông thấy danh tự quen thuộc kia── con trai. Ước chừng mỉm cười như vậy hơn nửa giờ, không biết hắn đã suy nghĩ những gì.

Lúc này Tần Tư Thanh mới bấm nút gọi lại, đầu dây bên kia đổ chuông vài tiếng, Tần Lãng mới bắt máy, ngữ khí có chút cứng nhắc, “Uy.” 

“Có việc gì thế?” Giọng nói Tần Tư Thanh nghe ra thực biếng nhác, như là vừa ở trên giường mới tỉnh ngủ, còn mang theo một chút khàn khàn.

Tần Lãng lập tức ‘ba’ một tiếng, treo máy. Tần Tư Thanh cũng không gọi lại cho cậu, hắn tắt máy rồi đặt qua một bên, rót cho mình một ly rượu đỏ. Trong mắt hắn thủy chung đều tràn đầy tiếu ý.

Ngày hôm sau Tần Lãng đến muộn, không có Tần Tư Thanh gọi cậu rời giường, cậu hoàn toàn không thể mở nổi mắt.

Hơn mười giờ, Tần Lãng vội vội vàng vàng bật dậy từ trên giường, nhanh chóng rửa mặt đánh răng. Lúc đi vào phòng khách, không thấy Tần Tư Thanh làm bữa sáng cho mình, cái gì cũng đều không có, cậu mới sực nhớ tới đêm qua Tần Tư Thanh không có trở về.

Tần Lãng mang giày rồi chạy vọt ra ngoài, lúc đến cửa thang máy Tần Lãng lại phản thân trở về, sau khi cầm lấy tiền trên bàn mới một lần nửa quay lại, nhưng mà cậu đã muốn bỏ lỡ thang máy.

Cậu xoa xoa mắt đứng tựa vào trên tường. Bên cạnh không biết từ lúc nào đã có thêm một người, Tần Lãng theo thói quen vươn tay: “Con không uống sữa con muốn bánh ngọt.”

Một cái bánh mì rơi vào tay Tần Lãng. 

Tần Lãng ngẩng đầu, thấy Sở Chinh đang đứng ở bên cạnh. Lúc này cậu mới kinh ngạc nhớ ra đây không phải Tần Tư Thanh. Cậu nhìn bánh mì trên tay nhíu nhíu mày: “Em không thích cái này.” Rồi trả lại nó cho Sở Chinh.

Sở Chinh không trả lời, tự xé mở vỏ bao rồi ăn chiếc bánh.

Cửa thang máy mở ra, bên trong có vài người đang đứng, Tần Lãng cùng Sở Chinh lần lượt đi vào.

Sở Chinh nhìn cổ tay trống trơn của cậu, tùy ý hỏi một câu: “Đồng hồ đâu?”

“Chắc là đểở trên giường, quên mang rồi. Em không thích mang những thứ này.”

“Vậy cậu thích cái gì?” 

Tần Lãng đang muốn trả lời, cửa đúng lúc lại mở ra, Sở Chinh cũng không đợi đáp án của cậu thì đã đi ra ngoài trước.

Tần Lãng nghĩ rằng hắn không cùng đường với cậu, có đi trước cũng không quan hệ.

Nhưng khi ra khỏi dãy nhà, Tần Lãng lại thấy Sở Chinh đang cầm một túi đồ đứng đợi ở phía trước, “Anh đứng ở chổ này làm gì?”

Sở Chinh đem gói to trong tay đưa cho Tần Lãng: “Ăn đi.”

Tần Lãng mở ra gói giấy mới thấy, đều là đồ ăn mà cậu thích. Có đôi khi Tần Tư Thanh dậy trễ, không có thời gian làm bữa sáng liền sẽ đi đến tiệm thức ăn này mua bữa sáng cho cậu.

Tần Lãng cầm lấy một chiếc bánh quẩy ngậm trong miệng, Sở Chinh lại đem sữa đậu nành đưa đến tận tay cậu.

“Ại ao gờ nài ệm òn án ữa áng ậy ăn?” – (Tại sao giờ này tiệm còn bán bữa sáng vậy anh?) Miệng Tần Lãng vì nhét đầy thức ăn nên không thể nói rõ lời.

“Ờ.” Sở Chinh không nói tiếp, mà Tần Lãng cũng đã quen với việc này. Khi bình thường Sở Chinh cũng không thích nói nhiều, cậu lúc đó nghĩ rằng đây là một cách tạo dựng hình ảnh khá là cool, bình thường mấy bạn nữ đều thích loại hình như thế này hết.

“Em phải đến trường đây, hẹn gặp lại.” Tần Lãng tính toán muốn đi trước, Sở Chinh lại đột nhiên nói: “Để tôi đưa cậu đi.”

“Anh cũng đến trường?”

“Ừ.” Sở Chinh gật gật đầu, “Tôi đi lấy xe, cậu chờở đây.”

Chỉ trong chốc lát, Sở Chinh đã cưỡi chiếc xe mô tô của hắn dừng trước mặt cậu. Tần Lãng cũng mau chóng nhảy lên xe.

“Anh không phải sẽ không đến trường sao?” 

“Mũ.” Sở Chinh đem mũ đưa cho Tần Lãng, cậu lại không chịu đưa tay ra nhận, chỉ lắc đầu nói: “Em không đội, khó coi chết đi được.”

Sở Chinh cũng không nhiều lời, trực tiếp đội mũ bảo hiểm lên đầu cho Tần Lãng, còn thay  cậu chỉnh sửa cho vừa vặn.

Đợi cho Tần Lãng ăn xong bữa sáng, thì cũng vừa ngay lúc đến trường. Không thể không thừa nhận, Sở Chinh không chỉ đẹp trai mà còn rất ngầu nữa, lái xe mô tô thì vừa nhanh lại vừa an toàn.

Vì sợ bị giám thị ghi tên, nên Sở Chinh mang theo Tần Lãng đến cổng sau trèo tường vào. Tần Lãng được dịp chơi đến vui vẻ, cảm giác hảo kích thích, liền vỗ vỗ vai Sở Chinh đề nghị: “Hề hề, lần sau chúng ta cũng đi học bằng cách này đi!?”

Trong mắt Sở Chinh như có cái gì vừa loé qua, không đợi Tần Lãng nhìn rõ ràng, hắn đã xoay người sang chỗ khác, “Tôi lên lớp đây.”

Tần Lãng tới trước phòng học thì thấy tất cả các cánh cửa đều đóng lại, vừa định dùng chân đá, nhưng nghĩ làm như vậy sẽ lại mang đến thêm phiền toái nên đành hạ chân xuống, thay bằng tay đi đẩy cửa.

“Thưa cô!..”

Cả lớp một mảnh im ắng. 

Tới khi nhìn thấy người đứng trên bục giảng là ai, Tần Lãng sửng sốt một hồi lâu mới hừ một tiếng, không đợi lão sư cho phép liền tự tiện ngồi xuống chổ của mình.

Cách một dãy bàn, Phó Tư Bác nhẹ giọng nói: “Lúc ba cậu vừa vào lớp, cũng làm tớ giật cả mình a, sao tự nhiên chú lại nhận dạy lớp tụi mình chứ? Tớ tình nguyện đổi lớp, khỏi nói nếu còn học ở chổ này thì sẽ có bao nhiêu thống khổ a, đến giờ mà tôi cứ đứng ngồi không yên đây này.”

Tần Lãng nhìn thoáng qua Tần Tư Thanh mặt đen đến không thể nào đen hơn trên bục giảng.

Trong khi Tần Tư Thanh chỉ điều chỉnh mắt kính một chút, lại tiếp tục phần tự giới thiệu của mình, “Sau này cứ gọi thầy là thầy Tần, môn tiếng Anh của các em sẽ do thầy phụ trách từ bây giờ.”

“Lão sư, thầy đẹp trai quá đi!”

Dưới lớp, một bạn nữ dũng cảm vừa cười hì hì lớn giọng nói, sau đó vài nữ sinh cũng cùng phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ, trông thực trẻ quá chừng.”

Tần Tư Thanh xoay người lại, cười cười: “Cám ơn sự khích lệ của các em, các bạn nữ trong lớp chúng ta cũng rất khả ái. Nhưng mà, đây là thời gian lên lớp. Đối với những vấn đề cá nhân có thể đợi đến cuối buổi học, thầy sẽ giải đáp.”

Đại khái là do thấy Tần Tư Thanh tương đối hiền hoà, ngôn ngữ thì hài hước, người lại rất đẹp trai, học sinh trong lớp đều rất thích hắn, bầu không khí của lớp học cũng vì thế mà trở nên náo nhiệt hơn.

Tần Lãng dùng chồng sách để kê đầu, vùi đầu úp mặt xuống không biết suy nghĩ cái gì.

Phó Tư Bác so với bình thường lại yên tỉnh đến là thường, càng không dám làm ra bất kì động tác gì.

Tào Đông Đông vẫn trước sau như một, luôn biết vâng lời, lắng nghe bài giảng một cách kỹ lưỡng rồi dùng bút ghi chép lại cẩn thận. 

Tần Tư Thanh cũng làm như Tần Lãng không thèm nhìn đối phương, suốt tiếc học ngay cả liếc mắt một cái cũng không có.

Tiết tiếp theo không phải của Tần Tư Thanh, nên ngay khi chuông reo, hắn đã thu dọn sách giáo khoa xong tính toán rời lớp.

Vài bạn nữ vây quang người Tần Tư Thanh, không ngừng níu kéo: “Thầy à, thầy đợi chút nửa hẳn đi nha, chúng em còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi thầy mà!”

Tần Tư Thanh cười nói: “Sau lúc lên lớp cũng không thấy các em ham học như vậy hả!?”

“Đó là vì chúng em đối với thầy rất hiếu kì a. Hắc, lão sư, em thật lòng thấy thầy so với bất kì giáo viên nào trong trường đều đẹp trai hơn rất nhiều nha!”

Tần Tư Thanh dừng lại cùng mấy cô nàng nói đùa trong chốc lát, Tần Lãng càng nghe càng cảm thấy không có tư vị, trong lòng không ngừng nói, phi phi phi! Giả tạo!

Phó Tư Bác nhân thời gian chuyển tiết liền chuồn ra ngoài mất dạng. Tần Lãng thì tiếp tục dùng chồng sách chống đỡ mặt, một tay nắm chặt cây bút hung hăng trạc trạc sách giáo khoa. Đột nhiên nghe được có người gọi cậu: “Tần Lãng, cùng ba ba ra ngoài một chút.”

“Thầy Tần, cậu ấy là con trai của thầy à?” Mấy nữ sinh đem ánh mắt chuyển dời đến chổ mà Tần Tư Thanh đang nhìn. Tần Lãng vẫn như cũ ngồi bất động, trong bụng vừa tức lại vừa thấy xấu hổ. 

Tần Tư Thanh đi qua đem chồng sách giật ra, Tần Lãng lúc này mới ngẩng đầu, nhìn khắp mặt Tần Tư Thanh một lượt, không biết vì sao trái tim lại đập nhanh đến lợi hại, mạc danh kỳ diệu có chút hoảng loạn.

“Hôm nay tại sao muộn như vậy mới đến lớp?”

Biểu tình trên mặt Tần Lãng lập tức thay bằng sự tức giận: “Còn không phải do ba.....” Nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại, đem tay Tần Tư Thanh đẩy ra: “Ai cần ba lo!?”

“Không cần ba quản thì tốt, về sau nhớ rõ phải đến trường đúng giờ, không thì liền ấn theo hình thức vắng mặt mà xử lý.” Tần Tư Thanh không nói gì nữa liền đi khỏi, rất nhiều bạn học đều hướng bên này mà nhìn chòng chọc. Tần Lãng nhất thời cảm giác như mặt bị thiêu đến nóng cháy, trong lòng vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, dựa vào cái gì lại đối xử với cậu như vậy chứ!? Vương bát đản!

“Tần Lãng.” Phó Tư Bác sáp đến bên người Tần Lãng, đẩy đẩy tay cậu: “Sao trông cậu hôm nay cứ kì kì thế nào ấy?”

“Không có việc gì.” Tần Lãng thanh âm rầu rĩ, Phó Tư Bác trên mặt lại một bộ ‘lừa ai đó hả!?’, còn tà tà mắt chăm chú quan sát Tần Lãng.

Tần Lãng bị nhìn đến phiền táo liền đem chồng sách sầm một phát đặt lên bàn, “Thật là không có gì mà!”

“Xen vào việc của người khác.” Đây là Tào Đông Đông nhẹ giọng phụ họa một câu.

Phó Tư Bác dời đi mục tiêu, tầm mắt đặt ở trên người Tào Đông Đông rà qua rà lại. Và rồi hai người lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, đôi tai Tần Lãng cuối cùng cũng đươc thanh tịnh.

Tần Lãng nhìn ngoài cửa sổ, vừa lúc bắt gặp Tần Tư Thanh đi ngang qua hành lang đối diện. Tần Lãng không tự giác đem nguyên cái đầu dán dính lên cửa sổ thủy tinh. Tần Tư Thanh trên đường gặp được vài thầy cô, ngẫu nhiên dừng lại lên tiếng chảo hỏi một chút, nói nói cười cười trông rất vui vẻ, đợi đến khi không còn thân ảnh của Tần Tư Thanh, Tần Lãng mới ủ rũ rụt đầu lại.

Ba ba đêm qua rốt cuộc đã đi đâu? Người tiếp điện thoại kia là ai?

Tần Lãng nghĩ mãi vẫn không ra, không phải rõ ràng là chính mình muốn như vậy sao? Vì cái gì chỉ thấy càng lúc càng mệt mỏi hơn trước?

Nhanh chóng đến giữa trưa, các học sinh cuối cùng cũng được phóng thích chạy ào ra khỏi lớp. Phó Tư Bác đang vui vẻ ôm Tào Đông Đông, hỏi Tần Lãng có muốn đến nhà hắn ăn cơm hay không. Tần Lãng lắc đầu nói bữa khác, hai người Phó Tư Bác cùng Tào Đông Đông thấy cậu trả lời thế cũng đành trở về trước. 

Tần Lãng trong lúc nhất thời không biết bản thân muốn đi đâu, cậu không biết Tần Tư Thanh có về nhà nấu cơm cho mình không, nếu như ba ba không trở về thì không phải cậu trở về nhà cũng tay không sao? Nhưng mà ba cũng chẳng nói cho cậu biết có về nhà hay là ra ngoài ăn nữa. Nếu vậy thì ba ở lại với ai chứ?

Kỳ thật điều làm Tần Lãng càng thấy rối rắm là đêm qua ba cậu đã ở đâu.

Không để cho Tần Lãng tiếp tục chìm trong mớ suy nghĩ không lối thoát kia, Tần Tư Thanh lúc này đang đi xuống cầu thang, xem ra là muốn đi lấy xe.

Tần Lãng nâng chân lên vừa định chạy qua, nhưng lại lập tức dừng cước bộ, mình vì sao phải chủ động nói chuyện với ổng trước chứ? Huống chi không phải ba cũng đối chính mình mặt lạnh lãnh ngữ nãy giờ sao, bản thân bị coi thường mà còn mặt nóng dán vào mông lạnh làm cái gì. Mới không cần đâu, hứ!

“Tần Lãng.” Xa xa có người gọi tên cậu, Tần Lãng nhìn về nơi phát ra âm thanh, là Sở Chinh đang cưỡi mô tô đứng ở cửa chờ cậu. 

Tần Lãng không chút suy nghĩ liền hướng chổ Sở Chinh chạy tới.

“Tiện đường, cùng nhau trở về đi.” Tần Lãng gật gật đầu, nói hảo.

Sau khi lên xe, ánh mắt của cậu thỉnh thoảng vẫn hướng về phía Tần Tư Thanh nhìn lại. Mà lúc này một người phụ nữ đang gõ gõ kính xe của Tần Tư Thanh, không biết cùng Tần Tư Thanh nói gìđó, sau đó liền đi đến bên kia đem cửa mở ra ngồi vào.

Tần Lãng bây giờ cái gì cũng mặc kệ, đó là xe nhà cậu nha! Vì sao phải để cho người đàn bà khác ngồi chứ??? Sở Chinh vừa muốn khởi động mô tô rời đi, thì Tần Lãng lại nhảy xuống, hướng chổ Tần Tư Thanh vội vã chạy.

Không đợi Tần Tư Thanh khởi động xe, Tần Lãng đã phóng một bước xa đáp tới mục tiêu, chặn đường đi của Tần Tư Thanh. ( e nó ghen lên cứ như biến thân thành super man:]]])

Tần Tư Thanh nhìn thấy là Tần Lãng, ánh mắt sau thấu kính sáng rực lên nhưđèn pha, nhưng hắn đã lập tức che dấu nó đi.

Cô giáo ở bên cạnh ngược lại đã bị hoảng sợ không hề nhẹ, “Này là ai vậy?”

“Khiến cô chê cười, đây là thằng nhóc con nhà tôi.” Tần Tư Thanh cười nói, mà lúc nói ra lời này, thanh âm của hắn lại vô cùng mềm nhẹ, trong mắt tràn đầy ý tứ yêu chiều nhi tử.

Lúc này ở bên ngoài, Tần Lãng nào có chú ý đến hành động kì cục của mình. Cậu đang bị lửa giận thiêu đốt đến hừng hực, lại dám trước mặt cậu cùng người phụ nữ khác khác tán tỉnh! Này đại sắc lang! Tần Lãng tức giận đi đến trước cửa kính xe Tần Tư Thanh, nổi trận lôi đình đá một cước thật mạnh: “Mở cửa xe ra!” 

Tần Tư Thanh quay cửa kính xe xuống, híp mắt nhìn Tần Lãng, “Con lại nháo cái gì hả?”

“Đây là xe của tôi! Hai người các người mau chóng đi xuống! Mới không cho đôi cẩu nam nữ các người làm bẩn xe của tôi! Tơi muốn nói cho gia gia! Ông ở bên ngoài lêu lổng! Làm loạn với nữ nhân!”

Tần Tư Thanh mặt nhất thời đen nhưđít nồi, tuy hắn dung túng Tần Lãng nhưng cũng phải tùy theo trường hợp.

“Con nói bậy bạ cái gì đó!?” 

“Ách, thầy Tần, hay là để lần sau tôi lại mời thầy ăn cơm đi.” Người phụ nữở bên cạnh đầy mặt xấu hổ, cô chủ động mở cửa xe đi xuống, “Thầy Tần, gặp lại sau.”

Tần Tư Thanh gật gật đầu: “Thật sự xin lỗi cô, bữa khác chúng ta lại đi ăn vậy.”

“Ân.” Cô giáo kia mặt lộ vẻ xấu hổ nhanh chóng đi khỏi.

Tần Lãng chui vào xe, Tần Tư Thanh thì lãnh mặt không nói chuyện, đem xe chạy về hướng ngược với đường về nhà. Tần Lãng bày vẻ mặt ta đây là đại gia ngồi ở ghế sau, không sợ chết trừng Tần Tư Thanh.

Sở Chinh thấy Tần Lãng ngồi trên xe Tần Tư Thanh rời khỏi, cũng chỉ tiếc nuối khởi động mô tô phóng đi. 

Ngay lúc này đây Tần Lãng không hề hay biết một mối nguy hiểm mà chính cậu chưa từng gặp trong đời đang từ từ tiến đến......