*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hồi Trịnh Thế Bân đóng phim [Chiến thiên hạ] từng gặp tai nạn khi cưỡi ngựa, phải ăn uống đạm bạc trong một khoảng thời gian dài, sau đó không uống được rượu nữa, dù chỉ là nếm một chút cũng không được. Tuy không đến mức lưỡi vừa động rượu đã phun ra ngay lập tức, nhưng vẫn khiến mọi người hết sức ngạc nhiên.

Hồ Loạn quay đầu nhìn thì thấy đám fan nữ đang chạy về phía này. Cảm giác đây không phải là những fan có hành xử đúng mực nên liền leo nhanh lên xe, nhấn ga phóng đi luôn. Qua gương chiếu hậu lại thấy đám người phía sau cũng lên xe bánh mì đuổi theo, cậu nhíu mày lại.

“Là cơm tư sinh.” Trịnh Thế Bân phun ra bốn chữ, một tay vỗ đầu. (Xem chú thích chương 2)

Hồ Loạn nhẹ liếc ảnh đế, mở cửa sổ xe xuống để không khí trong xe thoáng hơn một chút, “Anh Trịnh, nhà anh ở đâu?”

“Tòa nhà số 8 ở Phú Giang Uyển.”

Hồ Loạn bật chế độ dẫn đường. Phú Giang Uyển là khu nhà nổi tiếng đắt đỏ trong giới, rất nhiều minh tinh đều mua nhà ở đó.

Nhìn ảnh đế có vẻ thật sự khó chịu, cậu duỗi tay ra định thử kiểm tra nhiệt độ trên trán của anh, đột nhiên đối phương mở to mắt, lạnh giọng nói, “Làm gì đấy?”

Tay như bị bỏng, “Nhìn anh có vẻ rất khó chịu, nên em nghĩ…anh bị ốm.”

“Không ốm.” Trịnh Thế Bân co quắp trên ghế ngồi.

Hồ Loạn lại nhìn đằng sau, vẫn bị đám người kia bám đuôi. Đúng là càng nổi thì “cơm tư sinh” lại càng lắm. Thật giống mấy ngôi sao bên Hàn Quốc, paparazzi tuy không nhiều nhưng “cơm tư sinh” thì không bao giờ thiếu. Ngôi sao ăn uống hay làm gì fan đều biết hết, không có lấy một chút riêng tư nào.

Bị bám đuôi rất bất tiện. Hồ Loạn nhìn ảnh đế đang nhắm nghiền hai mắt, mày nhíu chặt, tay ôm bụng, nhất định là đang khó chịu lắm đây. Phía trước có một cột đèn giao thông, cậu bỗng nảy ra một ý.

Xe bánh mì vẫn luôn giữ khoảng cách hai mươi mét với xe của cậu. Cậu ước chừng thời gian, giảm tốc lại, đến khi thấy đèn xanh còn 6 giây thì đạp ga phóng nhanh lên trước. Cuối cùng cũng vượt được đèn giao thông trước một giây cuối cùng. Xe bánh mì bị bỏ lại đằng sau, Hồ Loạn cười khẩy.

Không ngờ đi chưa được bao xa thì bị cảnh sát giao thông cản lại, nguyên nhân: chạy xe quá tốc độ.

Lúc này Hồ Loạn mới nhớ ra có luật phạt tiền đối với chuyện này. Cảnh sát giao thông ngửi được mùi rượu bèn gọi Hồ Loạn xuống kiểm tra.

“Tôi xuống ngay đây.” Nói là vậy, nhưng tay Hồ Loạn lại nhanh chóng sờ ra phía sau xe, tóm được một cái áo khoác mới mua của Tô Vi chùm đầu ảnh đế. Xuống xe, cậu thành thành thật thật thở vào dụng cụ hà hơi, tiện thể liếc mắt về phía sau, thấy không có xe nào đuổi theo bèn thở phào một hơi.

Kết quả kiểm tra bình thường, Hồ Loạn nghe xong vài câu quở mắng, nhanh chóng cầm hóa đơn phạt tiền nhìn qua một lượt.

Tiếp đó chầm chậm lái xe tới tòa nhà số 8 ở Phú Giang Uyển. Bảo vệ vừa thấy xe liền cho đi qua luôn.

Hồ Loạn đoán ảnh đế không nói cho cậu biết số nhà là vì muốn tự mình đi lên.

“Anh Trịnh.” Cậu mở cửa xe, vỗ nhẹ lên má ảnh đế, không dám xuống tay quá nặng.

Trịnh Thế Bân che mắt lại, thở hắt, “Tôi đang ở đâu đây?”

“Đã ở dưới nhà anh rồi.” Hồ Loạn nhẹ đáp, định đỡ người đi ra.

“A…Tránh ra đã.” Đẩy người trước mặt qua một bên, cúi người xuống nôn ra. Nôn xong cảm thấy ổn hơn nhiều, đến khi ngẩng đầu thì thấy quần áo Hồ Loạn bị dính ít chưởng rồi. Người kia vẫn ngơ ngác đứng đó, Trịnh Thế Bân thầm nghĩ đúng là uống rượu vào là làm loạn, bèn xoa xoa mi tâm nói, “Lên nhà tôi thay quần áo đã.”

Hồ Loạn không nói gì, chỉ đi sau ảnh đế, đề phòng ảnh đế đột nhiên ngã xuống.

Nhà ảnh đế rốt cuộc có bộ dạng như thế nào?

Cậu mở to mắt nhìn căn nhà không nhiễm một hạt bụi, tự trả lời thắc mắc của mình: nhà của ảnh đế cực-kỳ-sạch-sẽ. Sạch đến mức độ nào ấy hả? Chính là ngay lúc này đây, đứng trước cửa nhà mà cậu cũng không dám bước vào trong, chỉ sợ sẽ làm bẩn sàn nhà trắng tinh.

“Vào thay quần áo đã.” Trịnh Thế Bân ôm đầu đi vào phòng ngủ, mang ra một bộ quần áo ngắn cho cậu. Hồ Loạn nhận lấy, ngơ ngác gật đầu. Ảnh đế cầm áo tắm, có vẻ đang muốn đi tắm. Cậu cũng không biết dây thần kinh nào của mình có vấn đề nữa, bất chợt mở mồm hỏi một câu, “Anh Trịnh, bụng của anh khó chịu đúng không?”

“Vẫn ổn.” Trịnh Thế Bân vừa bước vào phòng tắm vừa xoa bụng. Bụng đã rỗng lại còn uống rượu, ổn thế nào được. Nhưng anh vẫn cố giữ đầu óc tỉnh táo, quay lại nhẹ nói, “Hôm nay cảm ơn cậu nhé.”

Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là truyền thống từ xưa nay của người Trung Hoa, nào cần hai chữ “cảm ơn”.

“Không có gì. Em cũng là vừa khéo gặp được thôi.” Hồ Loạn liếm hai cái răng nanh nhỏ, trung thực trả lời. Vò đầu thấy phòng bếp nhà ảnh đế quá sạch sẽ, không biết có từng nấu nướng gì hay không.

Trịnh Thế Bân cảm thấy nếu bây giờ mình mà không lập tức đi vệ sinh thì nhất định sẽ giải quyết ngay tại chỗ mất. Trịnh Thế Bân mặt xanh mét đóng cửa lại. Ngâm mình trong phòng tắm một lúc lâu mới chịu đi ra.

Vừa mới mở cửa phòng tắm liền ngửi thấy mùi thơm.

Trên bàn là hộp cháo mua ở trước cửa tòa nhà. Dưới hộp cháo còn kẹp một tờ giấy, không giống giấy viết lời nhắn lắm.

Trịnh Thế Bân đi qua, nước vương trên cổ chảy xuống, biến mất ở bên trong áo tắm. Cầm tờ giấy lên mới nhận ra đây là hóa đơn phạt tiền, thời gian là vào lúc mình đang say rượu.

————-

Lúc này Hồ Loạn đã sớm chạy ra khỏi tòa nhà. Quần áo ảnh đế có hơi to hơn so với cậu, còn tỏa ra mùi nước giặt thanh nhẹ tươi mát.

Trộm nâng tay áo lên ngửi ngửi. Cậu bỗng cảm thấy mình có chút biến thái, bèn lắc lắc đầu, trở về trạng thái người bình thường.

“Xin chào. Đây là túi đồ của chủ nhà số 405 tòa nhà số 3, cô ấy bảo tôi gửi đồ ở đây. Phiền anh cầm giúp.”

Bảo vệ gật đầu bảo, “Tôi vẫn chưa thấy cô ấy về.”

Hồ Loạn nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi. Thử nhắn tin nhưng cũng không thấy Tô Vi trả lời, Hồ Loạn  mím môi rồi chào tạm biệt bảo vệ.

Hôm sau, tin tức động trời liên quan đến Tô Vi bị đưa lên làm tiêu đề bài báo. Ai cũng hiểu quy tắc ngầm là như thế nào. Chỉ cần bị lộ ra thì bất luận là sự nghiệp hay hình tượng của minh tinh đều chịu ảnh hưởng không hề nhỏ, chưa kể Tô Vi chỉ mới là minh tinh vừa mới khởi nghiệp.

“Không ngờ lại là loại người như thế. Trước đây tớ cũng thích cô ấy. Mẹ tớ ở nhà cũng khen cô ấy diễn tốt.” Người đang nói là một em gái đang ngồi phía trước Hồ Loạn.

Hồ Loạn chỉ trong vòng một phút nhìn điện thoại không dưới mười lần. Vẫn chưa thấy Tô Vi nhắn tin lại. Lần này ngay cả người đại diện của cô cũng không lên tiếng. Ảnh chụp đã quá rõ ràng, giải thích cũng chỉ là biện bạch vô ích.

Buổi tối trời lạnh dần. Hồ Loạn ngồi theo dõi weibo của Tô Vi, lượng fan chỉ trong vòng nửa ngày đã giảm mất mười vạn người, lượt bình luận lên đến 500,000. Trước đây Tô Vi đi lên cũng là dựa vào một người đã có vợ trong tổ sản xuất phim. Cánh săn ảnh còn chụp được ảnh cô đang bí mật sống chung với một Phú Nhị Đại (*).

(*) 富二代 /fu’er dai/: nghĩa là thế hệ giàu có thứ hai, ý chỉ con cái của các quan chức chính phủ cao cấp hoặc doanh nhân giàu có.

Phú Nhị Đại này là trùm dầu mỏ, có vẻ cũng chỉ là người thích chơi bời với các tiểu minh tinh mà thôi. Mới buổi chiều còn xuất hiện ảnh gã đó cặp kè với một cô em khác, điều này vô hình trung phủi sạch quan hệ của gã với Tô Vi, trong nháy mắt cô biến thành đối tượng bị mọi người chỉ trích.

Vẻ mặt của Hồ Loạn mờ mịt. Cậu và Tô Vi…sao lại càng lúc càng xa lạ như thế này.

Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây. Ngày hôm sau giới báo chí lại tung một tin gây sốt, Tưởng Dịch và nhà sản xuất phim [Mê Thành] đã xác nhận sẽ tuyển lại diễn viên cho nhân vật nữ phụ thứ ba. Diễn viên Tô Vi bị xóa tên, đạo diễn không hi vọng sẽ bị hỏi thêm bất cứ chuyện gì về quan hệ của các nghệ sĩ trong các bài phỏng vấn sắp tới.

Chỉ sau vài ngày, cái tên “Tô Vi” như bị bốc hơi khỏi trái đất.

——–

Hồ Loạn thu thập quần áo, vội vàng chạy ra sân bay. Tổ phim đã tìm thầy dạy hí kịch cho cậu, đồng thời cũng bảo cậu không cần nghĩ ngợi những chuyện khác.

Ngày đầu lên lớp, thầy giáo dạy cậu tập luyện Lan Hoa Chỉ (*). Từ xưa Lan Hoa Chỉ chính là động tác tay của các nam nghệ sĩ, chẳng qua theo năm tháng, đến nay cả nữ giới cũng dùng được động tác này.

(*) 兰花指 ( Lan Hoa Chỉ)

Lan Hoa Chỉ dùng để luyện chỉ pháp. Hồ Loạn là người trưởng thành nên xương khớp ngón tay rất cứng nhắc, khi cong ngón tay lên nhìn không đẹp một chút nào. Lúc tập luyện gặp rất nhiều khó khăn. Phim điện ảnh của Tưởng Dịch có thể nổi tiếng cũng là do ông có nghệ thuật thị giác đặc biệt, lại là người cực kỳ chi tiết.

“Tút…tút…Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Đến lần thứ tư nghe được giọng nói máy móc vang lên, Hồ Loạn chỉ sợ Tô Vi không vượt qua được vụ lần này. Trong ấn tượng của cậu, Tô Vi vốn luôn là người mạnh mẽ, khát vọng của cô là trở nên thật nổi bật.

“Cậu ấy à, về nhà mà không có việc gì làm thì tập bẻ ngón tay đi.” Thầy giáo làm mẫu động tác cho cậu xem.

“Bẻ ấy ạ?” Hồ Loạn khiếp sợ, từ này thật đúng là dọa người.

“Ở nhà, cậu tập bẻ ngón tay về đằng trước, sau đó tự uốn cong ra phía sau. Mới đầu sẽ thấy hơi khó khăn, dù sao cậu cũng lớn rồi mà.” Thầy giáo nắm một ngón tay của Hồ Loạn, híp mắt lại, ngón cái dùng sức ấn khớp ngón tay của cậu, “Ngón tay cậu thon dài, xương khớp cũng không cứng đến độ không chữa được, cứ tập dần là khắc được.”

Chưa nói tới mức độ chuyên nghiệp hay nghiệp dư, trong phim điện ảnh thì độ chân thật và mỹ cảm mới là điều quan trọng hơn cả.

Hồ Loạn thu tay về, chú ý thật kỹ ngón tay cứng ngắc của mình.

Thầy giáo phất tay áo lên, ánh mắt đầy thâm tình lại có chút ngượng ngùng hiện ra phía sau tay áo màu trong suốt. Động tác Nhan Hoa Chỉ phong tình, thầy giáo nhập vào vai diễn của Hồ Loạn, xướng vài câu trong《Tây Sương Ký》, Hồ Loạn nhìn đến ngây cả người.

Thực ra ý của Tưởng Dịch là nếu Hồ Loạn vẫn không tự mình làm được động tác này, đến khi quay thật có thể tìm người đóng thế cũng được.

Thế nhưng một thầy giáo đã qua 60 tuổi lại có thể làm ra một cái nhăn mày, một nụ cười mỉm một cách mềm mại và tinh tế đến thế, làm cậu cảm thấy rất hiếu kỳ với hí khúc.

“Thầy ơi, ánh mắt thầy đẹp quá.” Hồ Loạn mỉm cười.

“Bí ẩn về sự uyên thâm của hí khúc có rất nhiều, trong đó bao gồm biểu cảm đôi mắt: nhìn, soi, liếc, quyến rũ, và tám loại thần thái khác nữa.” Giọng thầy khe khẽ vang lên, “Cậu chỉ cần học qua những cái cơ bản là có thể làm được, nhưng thầy vẫn mong cậu có thể nghiêm túc học.” Nói xong lại cảm thấy mình có phần xa rời hiện thực quá, ông bèn tự chọc mình, “Hồi còn trẻ thầy cũng không thích hát hí khúc cho lắm.”

Đúng là “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”. (*)

Giờ phút này Hồ Loạn cảm thấy thật sự bội phục đạo diễn Tưởng Dịch và người thầy đang đứng trước mặt cậu đây.

(*) 天外有天, 人外有人:  trên trời còn có trời, trên người còn có người, tương đương với câu “Núi cao còn có núi cao hơn”.

Trải qua đợt huấn luyện cô động súc tích, lịch học dày đặc, và hơn một tháng luyện tập vất vả, cuối cùng Hồ Loạn đã có thể làm được động tác Lan Hoa Chỉ, ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ sáng sủa, dưới ánh đèn, hình tượng đã thêm phần chau chuốt.

Dáng người cậu thướt tha, nếu không nghe giọng nói thì người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu là nam đán (*).

(*) 男旦 /nándàn/  nam đán, là người phụ trách hát giọng nam trong hí khúc.

——–

“Lúc ống kính dừng ở đây, cậu phải ngay lập tức đi ra. Trịnh Bân đứng ở cửa nhìn cậu. Sau đó cậu phải biểu hiện được ánh mắt mị hoặc pha lẫn một chút phớt lờ. Cậu là Tư Âm, cậu đã biết rõ đám người Trịnh Bân tới đây là có mục đích gì.” Tưởng Dịch cuộn quyển kịch bản lại, tự mình giảng giải cho Hồ Loạn, thực lòng mà nói thì ông vẫn lo lắng về diễn xuất của người mới.

Phải nói là Tưởng Dịch rất yêu mến ảnh đế, ngay đến tên diễn viên cũng gọi tắt.

Hồ Loạn ổn định dây tua trên đầu, đáp lại, “Vâng, cháu biết rồi.”

——–

Lan khuê thâm tịch mịch, vô kế độ phương xuân.

Liêu đắc hành ngâm đ*o, ứng lân trường thán nhân. (*)

Sắc mặt Trịnh Bân tái nhợt, dựa người vào khung cửa, hé môi nỉ non hai chữ, “Thần y…”

Hồ Loạn xoay người, đồng thời nâng tay áo lên, đầu ngón tay cái áp lên đầu ngón giữa, ngón trỏ hữu lực tạo thành hình giống hoa lan.

Nhai nhất khắc, tự nhất hạ. Nhất kiến hồng nương, tâm loạn như ma.(*)

Giờ khắc này, Hồ Loạn thật ra đúng là tâm loạn như ma.

(*) Giải thích một chút về nghĩa của câu thơ (mọi người có thể không đọc, đây chỉ là chú thích ngoài lề thôi).

1.

兰闺深寂寞, 无计度芳春.

料得行吟者, 应怜长叹人.

Lan khuê là khuê phòng nữ nhân, ý chỉ người con gái.

Phương xuân: ý chỉ tuổi xuân của người con gái.

Đại khái câu này chính là: người con gái trẻ tuổi ngồi trong khuê phòng, cảm thấy tịch mịch cô đơn. Cảm thấy ngày trôi qua thật khó khăn, cô bèn hát vang lên vài câu, có người thương tiếc (hay đồng cảm với) cô nên cũng liền thở dài đáp lại.

(Tham khảo giải thích theo zhidao.baidu)

捱一刻, 似一夏

一见红娘, 心乱如麻.

Đại ý câu này là: Qua một khắc như qua một mùa hè, một lần gặp gỡ, tâm loạn như ma. (hồng nương là chỉ những người mai mối, đầy đủ là một lần gặp mặt hồng nương, tim đập thình thịch như bị ma làm ấy =w=)