Tô Vi cắn răng ngồi trên ghế. Đáy lòng kích động dần biến thành cảm xúc khó nói thành lời.

“Đội hình diễn viên trong phim lần này của Tưởng Dịch rất đáng gờm. Hầu thị tuy là đối thủ cạnh tranh của công ty chúng ta, nhưng không thể không thừa nhận thế lực của bên đó. Có tin đồn đây sẽ là vai diễn cuối cùng của Triệu Dĩ Văn, nhưng đây cũng chỉ là mánh khóe để kéo fan mua vé xem phim mà thôi. Vốn Triệu Dĩ Văn vẫn luôn là nữ minh tinh nổi bật của Hầu thị, tuy rằng năm đó bị tung ảnh nóng, còn bị công chúng chửi bới không ít. Anh nghĩ, nếu em muốn được như Triệu Dĩ Văn thì hiện giờ phải biết nắm chắc cơ hội thử vai lần này. Chỉ có thể thành công, không được thất bại.”

“Anh yên tâm. Diễn xuất của em cũng không tệ mà.” Tô Vi ngẩng đầu, trong mắt xuất hiện sự tự tin bị mất đi dạo gần đây. Cô nghiêng đầu cười quyến rũ, nâng tay vén tóc dài, nhét kịch bản vào trong tay người đại diện, “Sau này đừng nhận cho em mấy vai tiểu bạch ngọt ngào nữa.”

Vương Văn nhìn nghệ sĩ nhà mình như vậy, chợt cảm thấy như được an ủi phần nào. Hắn nhận quyển kịch bản rồi đưa quạt máy cho Tô Vi, “Anh sẽ bảo cấp trên chuyện này.”

Thật lòng mà nói, Vương Văn có thể coi là người có thâm niên trong công ty. Mới đầu lúc tiếp nhận Tô Vi, hắn cực kỳ không tình nguyện. Vì tiểu cô nương này dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên. Nghệ sĩ bình hoa không chịu được thách thức, hơn nữa nổi cũng không được lâu, chỉ dựa vào nhan sắc, căn bản không qua được mấy năm, nhất là trong thời đại không thiếu mỹ nhân như ngày nay. Nhưng diễn xuất của cô lại khiến hắn phải thay đổi suy nghĩ. Cô đang dần mạnh mẽ hơn, cho nên hắn cũng phải tự xốc lại tinh thần.

Tô Vi cảnh giác nhìn bốn phía, hơi thở trầm xuống. Hơn người đã quen, đột nhiên bị người hơn lại, trong lòng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Buổi thử quay hôm nay làm giới paparazzi(*) dậy sóng không nhỏ, đứng chen chúc ngoài cửa muốn lấy tin tức, cuối cùng biết được tên 3 diễn viên đã nhận vai chính thức từ một nhân viên trong đoàn phim.

(*) Nguyên văn là 狗仔队 (cẩu tử đội) Đội chó (săn), ám chỉ cánh săn ảnh, săn tin, paparazzi.

Vì thế cánh nhà báo bắt đầu sững sờ. Hồ Loạn rốt cuộc là nhân vật thế nào mà lại được ấn định vai diễn cùng thời điểm với Trịnh Thế Bân và Triệu Dĩ Văn?

———–

Muốn làm nghệ sĩ phải chuẩn bị sẵn tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhắc đến tên.

Hồ Loạn phấn khởi đi siêu thị mua một đống đồ ăn tự khao chính mình. Trên đường về, bỗng di động rung lên liên tục. Cậu vẫn còn đang nghĩ thời tiết quá nóng, làm hỏng hết cả tâm trạng vui vẻ rồi. Đến khi xem điện thoại, Hồ Loạn lập tức mắt chữ A miệng chữ O.

Lượng người theo dõi không tăng nhưng người tag tên cậu thì nhiều vô kể.

[Bối cảnh của người mới vô danh đã nhận vai diễn cùng thời điểm với ảnh đế]

Hồ Loạn xem bình luận dưới bài viết mới nhất trên weibo, nhận ra có hai phe, một phe là fan của cậu, phe còn lại là fan của nguyên tác truyện.

Cũng đúng. [Mê thành] là phim cải biên từ tiểu thuyết, tác giả hành văn lão luyện, tình tiết bất ngờ gay cấn. Tưởng Dịch là muốn thử sức với thể loại phim võ hiệp nên mới mua bản quyền. Y giả Tử Âm lại là vai diễn rất đặc biệt.

Y là một người xinh đẹp, thích hát hí khúc, thích làm nghề y, nhưng luôn nhớ lời sư môn dạy bảo, cả đời tuyệt đối không được chữa bệnh cho người Thục Sơn.

Có điều chiếu theo thông lệ quốc tế, đoạn kết của phim nhất định sẽ bị sửa đổi. Nam-nữ chính sau cùng hoặc là sẽ có tình cảm thắm thiết, hoặc là sẽ lưu lạc chốn giang hồ không hẹn ngày gặp lại. Cậu nhớ hồi mình còn học sơ trung, khi ấy bố cậu vẫn còn sống, điện thoại cũng không được đầy đủ chức năng như bây giờ, cậu mượn điện thoại của bố tải từng trang truyện, hơn hai nghìn chương cậu đọc xong trong vòng gần một tháng.

Vài năm trở lại đây xuất hiện game [Mê thành]. Cậu cũng là fan của game này. Trên trang chủ weibo chính thức thường phát mấy phần cosplay của người chơi. Vậy nên cậu biết, trong lòng độc giả và người chơi, hình tượng Tư Âm chính là phiêu nhiên dục tiên, đa số những người chơi chọn nhân vật này đều là giới nữ và gay.

[Ảnh trên weibo ít quá. Không thể tưởng tượng ra Tư Âm nhà mị rốt cuộc có tạo hình như thế nào.]

Hầu hết mọi người đều hoài nghi Hồ Loạn, vì cậu là diễn viên mới, không biết có diễn nổi vai này không.

Biết trước trên mạng sẽ xuất hiện phản ứng này nên Hồ Loạn cũng không bất ngờ. Đọc một lượt các bình luận, Hồ Loạn thấy không ít fan không ngừng nói đỡ cho mình, bèn gửi tin nhắn “Xin cảm ơn!” vào hòm thư riêng cho họ. Buổi tối trở về, cậu tự làm một đống thức ăn, chụp ảnh rồi up lên weibo với caption: “Ngủ ngon~”

—————-

Còn hai tháng nữa là khai máy

Trong hai tháng này, vì Hồ Loạn đã nhận vai nên cậu không nhận diễn những vai phụ khác nữa mà ở nhà chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, thậm chí còn lôi cả tiểu thuyết [Mê thành] cẩn thận đọc lại lần hai. Trên trang blog đăng thông báo, đồng thời cũng công bố tạo hình dàn diễn viên. Của Hồ Loạn chính là tấm ảnh hôm đó Tưởng Dịch có chút vừa lòng nhưng vẫn ngại lực tác động không đủ. Không ít người trước kia từng xin đạo diễn đổi diễn viên đóng vai Tư Âm giờ đều im bặt.

Còn nói được gì nữa nào?! Nhìn người trong ảnh mỉm cười, chân ngang nhiên đặt lên trên ghế, ánh mắt hờ hững. Dưới sức mạnh của quạt gió, vạt áo bay bay, tóc lất phất, vô tình lại tạo ra mỹ cảm, còn cả nụ cười tà nghịch ngợm chạm được vào trái tim các fan nữa.

Vì thế weibo của Hồ Loạn bùng nổ.

Một số fan lúc trước vẫn luôn bảo cậu là [Nhân sinh như mộng ], giờ chỉ hận không thể chiếm đóng toàn bộ phần bình luận trên weibo của cậu: [Cmn, đứa nào dám nói Cà Rốt nhà bà diễn không tốt vai Tư Âm thì biết tay với bà!]

Cậu không quan tâm lắm đến tranh luận trên mạng. Tắm rửa, thay quần áo ngủ, đứng trước gương, bàn tay thon dài trắng nõn hết sờ trán rồi sờ cằm. Nhìn một lúc liền bật cười. Thật vi diệu, tựa như người vợ sau nhiều năm cuối cùng đã được lên chức “mẹ”, tiếng cười vang dài trong phòng tắm nhỏ hẹp.

Trước khi ngủ, cậu mở lịch ra xem, tính toán về nhà một chuyến. Trong nhà chắc cũng chẳng ai nghênh đón, nhưng ở đó lại có người mẹ đã qua đời của cậu…

—————–

Hồ Loạn không nhớ từ lúc nào Trương Thục trở thành mẹ kế của mình. Nghe mấy bà hàng xóm kể, lúc mẹ cậu chết vì khó sinh thì bố và bà ta đã ở bên nhau rồi. Trương Thục đặt bừa cho cậu cái tên “Hồ Loạn”.

Hồ ngôn loạn ngữ, loạn thất bát tao.

Ngày 18 tháng 9, Hồ Loạn bắt xe về Thẩm Quyến, cậu đeo khẩu trang để phòng có người nhận ra mình. Đám phóng viên thật quá khủng bố. Ngay đến cái hôm cậu bí mật đi siêu thị mua thức ăn mà cũng chụp ảnh được. Trước kia bọn họ cũng phát tán ảnh chụp phòng làm việc của Trịnh Thế Bân lên weibo, may mà không đăng ảnh gì linh tinh, nếu không hậu quả sẽ khôn lường.

Sau khi xuống nhà ga cậu về thẳng nhà. Cậu mang theo rất nhiều mỹ phẩm. Còn chưa đẩy cửa vào nhà đã nghe thấy tiếng đánh mạt chược ồn ào nhốn nháo từ trong truyền ra.

“Phát tài rồi!”

“Ầy, cái này của tôi đấy nhé!”

Từ sau khi bố mất, hành động của Trương Thục càng lúc càng nghiêm trọng. Hồ Loạn ổn định tâm trạng rồi đẩy cửa bước vào, “Mẹ, con về rồi.”

Phòng khách nồng nặc khói thuốc, bốn người đang ngồi bàn đánh mạt chược thất thần. Vẫn là Trương Thục phản ứng lại nhanh nhất, bà ta đẩy bàn, the thé giọng, “Con trai về rồi. Không chơi nữa, không chơi nữa.”

Ba người khác cười cười, cất tiền vào trong túi, “Bà lại chuẩn bị được hưởng phúc rồi.”

Đợi ba người đi về, Trương Thục đóng cửa lại, “Sao đã về rồi? Ở bên ngoài kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Ngày mai là ngày giỗ của mẹ con. Con về tảo mộ.” Hồ Loạn bình tĩnh, vươn tay gạt toàn bộ rác trên bàn xuống, đặt túi mỹ phẩm lên bàn.

Trương Thục nhìn người đang đứng thẳng lưng ở giữa nhà, tức đến nỗi vung mạt chược lên. Bà ta tiến lên, nâng bàn tay sơn móng đỏ, định như trước kia mà dí vào trán cậu. Có điều bây giờ cậu đã trưởng thành, vóc dáng cao lớn hơn bà ta hẳn một cái đầu, “Mày muốn làm tang cho người sống đấy hả?”

Hồ Loạn quay đầu, bắt được bàn tay đã không còn được trẻ trung, thong thả nói, “Con biết bây giờ mẹ là mẹ con, nhưng con vẫn luôn nhớ rõ ai mới là người sinh ra con.”

Trương Thục nghẹn họng. Bà ta xoa xoa miệng lầm bầm mấy câu. Mắt chuyển sang đống đồ đang để trên bàn, “Tao thấy mày trên tivi rồi. Mày diễn cũng không tồi, lại còn kiếm được tiền mua mấy thứ này cho tao nữa cơ đấy.”

“Đều là đồ nên mua.” Hồ Loạn xắn tay áo, bắt đầu quét dọn nhà.

Cơm tối đương nhiên cũng là cậu làm. “Đồ còn sót lại của con mẹ đều để trong phòng chứa đồ đúng không?”

Trương Thục hiếm khi lại tự mình gắp thịt cho đứa con riêng. Bà ta hừ lạnh chỉ chỉ đũa lên vị trí phòng chứa đồ trên tầng, “Đều cất trong đấy cả. Nhanh dọn dẹp đi. Đúng là thứ xui xẻo!”

Hồ Loạn ăn qua loa rồi buông đũa đi lên tầng. Lên đến nơi mà vẫn nghe thấy tiếng ăn cơm ngấu nghiến của người dưới tầng. Cậu mở cửa phòng chứa đồ, bên trong tối om. Bật đèn nhỏ lên, tìm trong góc một chiếc hộp bằng bìa các tông phủ đầy bụi, trong đó đều là đồ của mẹ cậu. Cậu nhớ bố từng kể, hồi mẹ cậu còn đang mang thai rất thích viết nhật ký. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong thời gian mười tháng có bầu đều được ghi lại trong nhật ký.

Trước đây cậu từng đọc một lần, bị Trương Thục phát hiện rồi ném quyển sổ vào phòng chứa đồ.

Tùy tiện phủi qua sàn rồi ngồi xuống. Phần đầu nhật ký cũng không có gì đặc biệt, hầu như ngày nào mẹ cũng viết vài chữ.

[Hi vọng con đầu lòng là con trai. Sau này lớn lên sẽ có bộ dáng khôi ngô tuấn tú, được nhiều bạn nữ thích.]

Cậu nhìn ra được, lúc viết những dòng trẻ con này mẹ cậu còn đang rất trẻ. Dần dần ngữ điệu trở nên âu lo hơn, mẹ sợ con có vấn đề gì. Hồ Loạn hơi nhíu mày, đang định giở sang trang thứ hai thì tay dừng lại.

[Hồ Lăng]

Mẹ đã sớm nghĩ xong tên cho cậu rồi chăng?

Hồ Loạn cẩn thận đọc lại mới biết vốn dĩ tên cậu còn có thêm chữ “Đức”, nhưng vì mẹ lo thêm chữ “Đức” thì tên sẽ mang nghĩa xấu. Chỉ là mọi chuyện đều vô dụng. Hai chữ “Hồ Lăng” còn chưa kịp nói cho chồng biết thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Xung quanh trang nhật ký là mấy chữ viết tên nháp của mẹ. Hồ Loạn dừng một chút, thấp giọng lặp lại hai chữ: Hồ Lăng.

———

“Về sau con bận rồi sẽ không thường xuyên về nhà nữa. Đồ của mẹ con, con đã dọn hết để mang đi. Ở nhà có chuyện gì thì mẹ cứ gọi điện cho con.”

Trương Thục lúc này đang hung hăng nhìn vào màn hình tivi. Hồ Loạn liếc qua tivi, quả nhiên là đang chiếu phần phỏng vấn của một thương nhân. Mỗi lần Trương Thục nhìn thấy người đó, ánh mắt sẽ trở nên dữ tợn.

Hồ Loạn nhìn người đang chìm đắm trong thế giới của mình, không nhịn được bèn đi qua ngồi xổm xuống, “Có việc nhớ gọi điện cho con nhé.”

Trương Thục thốt lên, “Vô lại!” Dứt lời liền ném chén nước trong tay xuống đất.