Không quan tâm đến cái xác con Zombie nữa, tôi quay lại chỗ chiếc xe ô tô mà Hồng Đăng đang cố mở khóa, nhìn cậu ta đang chật vật với chùm chìa khóa kia mà tôi có chút buồn cười. Đứng nhìn cũng không thể giúp được gì nên tôi lại đi loanh quanh xem có đồ gì tốt có thể sử dụng được không.

Đối với mấy dụng cụ sửa chữa tôi không biết nhiều lắm, nhưng cơ bản sẽ phải dùng đến mấy cái lốp xe nhỉ? tôi gôm hết các loại lốp xe lớn nhỏ còn mới toanh được đặt ở trên kệ, đi thêm một lúc thì tôi thấy được mấy chiếc đèn pin lớn nhỏ được để ở trên bàn, tôi đi đến và mở thử.

Trong năm cái đèn pin thì hai cái vẫn còn sáng đền, thế này cũng là may rồi, tôi mang theo đèn pin và lốp xe đi đến chỗ Hồng Đăng, bỏ đồ xuống bên cạnh chiếc hộp dụng cụ khi nãy tôi lại tiếp tục đi xung quanh tìm thêm đồ.

Lúc tôi lấy thêm được các loại dầu nhớt các loại thì Hồng Đăng đã mở được chiếc ô tô, cậu ta thở phào một hơi: "Đánh Zombie còn không mệt bằng cái này."

Tôi cười cười: "Tranh thủ chuyển đồ vào ô tô đi, lâu quá mọi người sẽ lo."

Hồng Đăng gật đầu: "Ừm."

Hồng Đăng mở cốp xe phía sau lên tôi bỏ mấy thứ đồ tìm được vào, sau đó tôi phụ cậu ta mang bốn cái bánh xe dự phòng vào trông cốp xe, bánh xe khá lớn, cả cốp xe rộng thênh thang kia điều bị nó chiếm hết diện tích.

Hồng Đăng đối với mấy dụng cụ này rõ hơn tôi, cho nên cậu ta lướt qua một lượt thì lấy đủ những thứ cần thiết, tôi chỉ cần phụ mang lên, ngoài mấy đồ dùng cho xe tải và ô tô ra chúng tôi còn tìm được một ít đồ dùng trong bếp như mấy cái nồi, rồi mấy cái chén nữa, hình như là của mấy người nhân viên ở đây dùng để nấu ăn.

Ngoài ra Hồng Đăng còn lôi từ trong góc ra một cuộn lưới sắt, thêm mấy cuộn dây thép, cậu ta bảo cứ lấy biết đâu cần dùng đến.

Cuối cùng sau khi chuyển đồ lên xong, tôi ngồi vào vị trí lái, còn Hồng Đăng đi đến chỗ cửa xếp, ở bên góc trái là công tắc điện để đống và mở cửa, bên cạnh đó cũng là một cái trục xoay đóng cửa bằng tay, cậu ta dùng sức để mở cửa lên, âm thanh mở cửa khá lớn, tôi hơi lo sợ vì bọn Zombie có thể sẽ bất ngờ ập đến bất cứ lúc nào.

Cửa xếp khá nặng nên Hồng Đăng chật vật mãi mới có thể kéo lên, đến khi cửa xếp được mở cao một chút thì tôi có thể nhìn thấy được bên ngoài, ngoài kia mấy con Zombie nghe được tiếp động đã tập tễnh bước đến, tiếng động càng lớn bọn chúng càng hăng hái đi đến.

"Zombie đang đến!" tôi nói với Hồng Đăng.

Hồng Đăng vẫn đang cố gắng kéo cái cử xếp thêm một chút, đến khi chiếc ô tô có thể ra được thì cậu ta lập tức nhảy vào trong xe, ngay lúc đấy bọn Zombie cũng đã đến trước đầu ô tô, tôi không chần chừ mà đạp ga và tông thẳng vào bọn chúng, khi ô tô cán qua người bọn chúng âm thanh răng rắc của xương gãy vang lên, bọn chúng điều đã nằm yên trên mặt đường.

Trâm Anh và Trường đỗ xe cũng không xa lắm, vừa lái xe ra là đã thấy được bọn họ, bọn tôi cũng không có xuống xe mà trực tiếp ra hiệu di chuyển luôn. Nhìn sắc trời cũng đã dần chuyển tối, trước tiên bọn tôi phải đi ra khỏi mấy khu nhà đông đúc này.

Đi tầm hai mươi phút thì chúng tôi tìm được đường gần công viên, cũng không thấy nhiều Zombie qua lại nên chúng tôi quyết định tối nay sẽ nghỉ tại đây.

Mọi người tập chung bên xe tải để ăn tối, và phân chia chỗ ngủ, chị Thắm vẫn ngủ trên xe tải, bây giờ thức ăn để trên đây rất nhiều nên khoảng trống chỉ còn đủ cho ba người nằm ngủ, tính thêm hai đứa trẻ thì chỉ đủ cho một người nữa thôi, nhìn thấy Trâm Anh có vẻ mệt mỏi nhiều hơn nên thống nhất cho cô ấy ngủ trên đây, Trường và Hồng Đăng thì mỗi người chia nhau ra xe bồn và xe tải, còn tôi và Hữu Khôi sẽ ngủ ở xe ô tô.

Sau khi ăn xuống xong hết bọn tôi điều trở về vị trí đã sắp xếp mà nghỉ ngơi, nhìn vào một mảng đen ở bên ngoài chẳng thể biết được mấy giờ, tôi buồn chán gõ gõ mấy cái vào cái vô lăng xe.

Được một lúc thì nhìn qua Hữu Khôi, anh ta đang chăm chú nhào nặng cái vỏ kẹo mút, không biết là làm gì nữa. Hình như phát giác được là tôi đang nhìn nên anh ta xoay người qua nhìn tôi, bất giác anh ta nở một nụ cười ngô nghê với tôi.

Tôi cũng mỉm cười rồi hỏi: "Làm gì đấy?"

Hữu Khôi gãi gãi đầu rồi đưa cái vỏ kẹo mút qua cho tôi, nói: "Làm giống như Lam... xếp hoa cho chị."

Tôi nhìn vỏ kẹo trong tay mà thấy buồn cười, cái này giống hoa gì chứ, chắc là anh ta học theo nhóc Lam xếp đồ chơi đây mà, còn làm đồ tặng cho tôi nữa chứ.

"Rất đẹp, cám ơn nhé!" tôi nói.

Hữu Khôi nghe tôi nói cám ơn thì vẻ mặt rất thích thú, bộ dạng cứ như vừa được uống nước ngọt hay ăn một cây kẹo vậy, giống như trẻ con vẫn thích được khen, niềm vui thật đơn giản.

Cùng nói mấy chuyện linh tinh với Hữu Khôi thêm một chút thì tôi bảo anh ta đi ngủ, tôi cũng giúp anh ta kéo cái ghế phụ nghiên về phía sau để dễ nằm, anh ta vẫn không chịu nằm xuống, tôi định mở miệng hỏi thì anh ta đã nói trước.

"Chị ngủ trước rồi đến em." Hữu Khôi nói.

Tôi hiểu lời của anh ta nói, là muốn tôi ngủ trước để anh ta canh chừng nửa đêm sẽ đến lượt tôi canh, giống như trước đây chúng tôi vẫn đi nhóm hai người. Tôi không nghĩ là anh ta vẫn nhớ chuyện này, lúc gia nhập nhóm, vì anh ta là người đặc biệt nên được mọi người ưu ái, đối xử giống như hai đứa nhóc kia.

Thấy ánh mắt của anh ta có chút mong chờ, còn có mấy phần phấn khích, là lâu rồi mới được trực đêm nên phấn khởi sao? Tự suy nghĩ tôi lại tự thấy buồn cười. Mặc kệ Hữu Khôi là có ý gì, việc trực đêm này đối với anh ta cũng phải là lần đầu, đối với việc này tôi rất tin tưởng vào khả năng của anh ta.

"Được, tôi ngủ trước, lúc canh chừng nếu có phát hiện gì nhớ gọi tôi dậy." tôi nói.

Hữu Khôi ngoan ngoãn gật đầu, tôi cũng không câu nệ nữa, chỉnh ghế ngã về phía sau và bắt đầu nằm xuống, hôm nay khá mệt nên rất nhanh tôi liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Chẳng biết là tôi đã ngủ được bao lâu nữa, lúc tôi bị giật mình bởi một tiếng 'bụp' vang lên bên cạnh, tôi ngồi dậy dụi mắt nhìn xung quanh thì phát hiện tiếng động kia là do Hữu Khôi tạo ra. Anh ta quá buồn ngủ nên đã ngã nhào về phía trước, tiếng động lớn như vậy nhất định rất đau, nhưng anh ta vẫn không có phản ứng gì do quá buồn ngủ.

Tôi kéo người anh ta lên và để anh ta thoải mái nằm xuống ghế, còn bản thân thì vặn người và vỗ nhẹ vào mặt để đánh tan sự buồn ngủ, bên ngoài vẫn là ban đêm, vì không có đồng hồ nên không biết được đã bao nhiêu giờ rồi, sau này đi tìm vật tư nhất định phải tìm một cái đồng hồ đeo tay mới được, không biết được thời gian thật phiền phức.

Công việc canh chừng này rất nhàm chán, cộng thêm không gian im lặng xung quanh làm tôi chìm vào những suy nghĩ, đầu tiên là nhớ lại những chuyện trước đây, rồi đến việc của ba, đến tận bây giờ mọi hy vọng điều đã tắt hết, nhưng tôi vẫn mong muốn sẽ có một chút kỳ tích xảy ra.

Tính kỹ thì từ lúc gia nhập vào nhóm của anh Cung cũng gần một tháng rồi, từ lúc nhóm rất nhiều người bây giờ chỉ còn vỏn vẹn tám người, còn hành trình đi đến thành phố F kia không biết bao giờ mới đến nơi đây. Căn cứ tại thành phố kia có thật sự như lời đồn, chỉ mong rằng mọi thứ điều tốt, thế giới trở nên như thế này chỉ mong muốn có một chỗ an toàn mà sống, bôn ba bên ngoài, đánh nhau với những con Zombie tôi cảm thấy có chút chán nản rồi.

Đang mãi suy nghĩ thì đột nhiên tôi thấy được một vệt sáng từ đàng phía xa xa, nhìn kích thước kia hình như không phải ô tô mà là đèn pin, ánh đèn kia càng ngày càng rõ, đếm số ánh đèn thì xác định được đó là một nhóm người, tôi căng thẳng theo dõi bọn người đó, tôi lo sợ bọn họ là bọn cướp, so với Zombie thì bọn cướp này nguy hiểm hơn gấp mười lần.

Những ánh đèn kia đột nhiên chuyển hướng, sau một lúc thì không thấy nữa, tôi từ từ mở cửa xe ra đi đến phía đầu xe tải, gõ nhẹ hai cái vào cửa kính, ngay sau đó Hồng Đăng đã mở cửa xe ra, tôi nhanh chân trèo vào trong.

"Khi nãy tôi thấy một nhóm người, bây giờ bọn họ đã di chuyển theo hướng sau toà nhà kia." tôi chỉ tay về phía toà nhà lớn đằng trước.

Hồng Đăng gật đầu, thấy cậu ta không ngạc nhiên lắm, chắc là cậu ta cũng đã thấy.

Tôi hơi sốt ruột, hỏi: "Bây giờ làm sau đây? không biết được đối phương là tốt hay xấu, chỉ sợ lát nữa bọn họ sẽ đi đến đây."

Hồng Đăng suy nghĩ một lát thì nói: "Tốt nhất là mình chủ động trước, nhóm của mình không có lợi thế nên tránh được cứ tránh."

"Vậy tôi xuống gọi Trường dậy và bắt đầu di chuyển nơi khác, bây giờ trời tối khó nhìn đường, đợi sáng rồi tìm đường đi đúng lộ trình." tôi nói.

Hồng Đăng gật đầu đồng ý, sau đó tôi mở cửa xe bước xuống, đi đến chỗ xe bồn mà gọi Trường dậy, nói nhanh cho cậu ta hiểu tình hình rồi nhanh chóng khởi động xe. Hữu Khôi nghe tiếng xe liền mơ màng tỉnh dậy, tôi trấn an anh ta vài câu rồi bảo anh ta tiếp tục ngủ.

Lái xe được một đoạn khá xa, tìm một nơi thích hợp thì dừng lại, chờ trời sáng, từ lúc đỗ xe lần thứ hai này cả tôi và Hồng Đăng điều thức để canh chừng, đến khi trời dần sáng tôi mới thở phào.

Mọi người trên xe tải cũng đã thức giấc, có lẽ do nửa đêm qua có động tỉnh nên mọi người không thể ngủ sâu được. Tôi bước xuống đi đến xe tải nhờ chị Thắm lấy giúp một ít nước cùng với thức ăn để chia cho mấy người kia, tôi có chút khẩn trương vì sợ đụng độ với đám người lúc tối kia.

"Ăn đi." Tôi đưa thức ăn qua cho Hữu Khôi.

Anh ta nhận lấy rồi bắt đầu ăn, tôi thì không từ tốn như anh ta, cắn một miếng lớn rồi nhai vài cái và trực tiếp nuốt xuống, rất nhanh đã ăn xong bữa sáng.

Sau khi uống một ngụm nước, tôi nhìn sang Trường và Hồng Đăng, bọn họ vẫn đang ăn, nên phải đợi thêm một chút nữa. Nhưng tôi lại rất sốt ruột, cứ có cảm giác lo lắng.

Khi bọn họ ăn xong tôi liền khởi động xe lái đi, xe vừa đi được tầm vài trăm mét thì đụng phải đoàn xe khác đi hướng ngược lại, tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi.

Tôi phanh xe lại, sau đó chuyển số xe rồi cho xe lùi về phía sau, hiện tại ba chiếc xe của chúng tôi đang chạy thành ba hàng ngang nên rất khó quay đầu lại, xe ô tô so với hai xe kia dễ di chuyển hơn, sau khi lùi lại tôi xoay một vòng vô lăng để quay đầu xe lại.

Hồng Đăng cùng trường thì hơi khó khăn một chút, chưa kịp quay lại thì đoàn xe kia đã đến, thấy đã không kịp tồi liền quay đầu xe lại, chuẩn bị tinh thần đối mặt với đám người kia.

Một đoàn xe kia có hai chiếc xe tải và một chiếc xe ô tô, lúc nhìn kỹ thì hai chiếc xe tải kia không giống với bình thường, mà là loại nhà xe di dộng, là loại dùng để đi du lịch. Nếu dùng loại xe này thì khả năng không phải là bọn cướp, nhưng vẫn không thể chắc chắn là người tốt.

Xe dừng lại, có bốn người đàn ông từ trên ô tô bước xuống, bọn họ mặc quần áo có chút giống với quân đội, trên tay mỗi người điều có súng. Tôi bắt đầu hoảng sợ, bọn họ có súng, chúng tôi lấy gì đấu lại đây?

Bọn họ bước đến, vẻ mặt người nào người nấy rất hình sự, Hồng Đăng bên xe tải ngay lập tức mở cửa xe bước xuống, cậu ta nhìn sang phía tôi và ra hiệu đừng bước ra.

Ngồi bên trong tôi vẫn nghe được bọn họ nói chuyện, Hồng Đăng hỏi bọn họ: "Các anh là ai? Muốn gì?"

Một người đàn ông tầm bốn mươi, trông có vẻ là người lớn nhất trong đám người đó, có khả năng là nhóm trưởng, anh ta nở một nụ cười thân thiện với Hồng Đăng: "Bình tĩnh đi chú em, bọn này không phải bọn cướp, chúng tôi cũng giống chú em thôi điều là những kẻ may mắn sống sót và lưu lạc thôi."

Tuy bọn họ nói vậy nhưng mỗi người mang một cây súng thế kia giống như muốn áp đảo đối phương, so với tôi Hồng Đăng còn căng thẳng hơn, "Nếu bọn anh không phải là kẻ xấu thì mong các anh có thể cho chúng tôi qua, bọn tôi có thể đưa cho các anh một ít thức ăn, các anh cũng biết sống sót ở thời điểm này cũng không dễ dàng, mong các anh có thể hiểu cho." Hồng Đăng ra lời đề nghị.

Người đàn ông kia nghe xong liền bật cười và nói: "Haha, chú em đã bảo chúng tôi không phải là cướp rồi, không cần phải như thế chỉ là vô tình gặp được người sống sót nên mới muốn chào hỏi thôi."

"Có phải các người là nhóm người đêm qua dừng ở gần công viên không?" một người phía sau đột nhiên hỏi.

Hồng Đăng nghe xong liền đơ vài giây, sau đó thận trọng gật đầu, tôi ngồi bên trong mà tim đập thình thịch, căng thẳng nhìn đám người bọn họ.

Người nhóm trưởng kia lấy khẩu súng treo lại bên hông, "Đêm qua bọn tôi đi tìm vật tư, bị tiếng xe của nhóm các cậu dọa một trận, còn tưởng là bọn cướp dở chứng hành đồng vào ban đêm ấy chứ." nói xong người này quay lại bảo với ba người kia: "Cất súng hết đi, làm mấy người bạn này sợ hết rồi kìa."

Ba người kia nghe xong thì lập tức lấy súng chuyển về bên hông, xem ra bọn họ thật sự không có ý xấu, sự căng thẳng của tôi cũng buông lỏng được một chút.

"Nơi này không thể ở lâu được, chú em mau theo chúng tôi đi đến chỗ an toàn rồi nói chuyện sau, nếu còn chần chừ thì gặp phải cướp thật sự đấy!" Người đàn ông kia nói.

Hồng Đăng có vẻ phân vân không biết nên làm thế nào, tôi thì quan sát về hướng hai chiếc xe kia, thấy thấp thoáng có một người phụ nữ đang nhìn ra bên ngoài, còn chiếc xe còn lại vừa vặn thấy một người phụ nữ trẻ đang bế một đứa bé sơ sinh trên tay.

Bọn họ không có lừa chúng tôi, bọn họ không phải cướp nhưng có là người tốt không thì chưa chắc chắn. Nhưng nhắc đến bọn cướp là tôi rất lo sợ, ba ngày qua bọn tôi ở thành phố này không gặp bọn chúng, vừa rồi những người này có nhắc đến, chắc chắn là bọn cướp có mặt ở đây rồi.

Tôi hạ kính xe ô tô xuống, nói với Hồng Đăng: "Tôi thấy các anh đây trông không phải là kẻ xấu, trước tiên cứ đến chỗ an toàn trước rồi tính sau."

Nghe vậy Hồng Đăng đồng ý với bọn họ, trước là rời đi trước để tránh gặp bọn cướp, nhóm của bọn họ chạy xe đi trước, còn chúng tôi đi theo sau, tuy tạm tin bọn họ nhưng tôi vẫn nâng cao cảnh giác, thấy bọn họ có điều khác thường là lập tức rời đi ngay, bây giờ bọn họ đi trước khả năng chạy đi thành công sẽ cao hơn.