Hắn biến đâu suốt mấy ngày trời.
Phan đi làm trở lại. Còn cô, công việc sướng như tiên.
Cô chỉ việc mặc áo dài đứng cửa niềm nở chào khách vào khách ra, đôi lúc tiện thể làm một vài công việc của bồi bàn. Chỉ có thế mà lương được trả gấp năm lần việc cũ, nhiều lúc cô cứ ngỡ như mơ… mình thật là may mắn! Đáng lẽ phải rất vui nhưng cô lại chưa thể hưởng được niềm vui ấy. Bởi vì, Phúc đang mất tích.
Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi.
Phúc đi đâu? Mấy thằng bạn tìm loạn hết cả. Cô cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Cô ghét hắn thế, nhưng giờ bụng dạ cũng cồn cào lên vì hắn.
-Thảo, em phải làm thế nào đi chứ! Khi em biến mất, anh đã phải khốn khổ cùng với nó để tìm em. Bây giờ em trở lại rồi, thì lại đến lượt nó biến mất! Hai người có chuyện gì? Không biết cách giải quyết hay sao mà cứ phải trốn trốn tìm tìm như thế? Mệt với hai người quá! – Nam tới chỗ Thảo làm tỏ thái độ bức xúc sau hai ngày cùng mấy thằng bạn đi tìm Phúc khắp mọi nơi mọi chốn.
-Bắt đền em! – Đại tuyên bố – Nó chưa bao giờ thế này cả! Em khai ngay, em làm gì thằng bạn anh mà nó phải mất tăm mất tích thế?
-Em… em không biết.
-Em ra đây chắc chắn nó phải gặp em rồi. Ngay sau đó nó biến mất, em còn nói là không biết à? – Nam nghiêm mặt.
-Em không biết gì hết. - Cô lảng bước đi, Sơn chặn lại.
-Em có dám thề là trước khi nó mất tích, em với nó không hề gặp nhau không? – Sơn ranh mãnh.
-Em có gặp, nhưng đó là tại anh ấy, đừng hỏi em cái gì nữa! – Cô nói rồi ù chạy vào trong. Cô đang có một nỗi sợ, cái mặt hắn bị sưng như thế, chắc là đang dưỡng thương ở đâu rồi.
Vậy mà hôm nay đã tới ngày thứ năm, vết thương ấy phải hết rồi, mà sao hắn vẫn chưa xuất hiện?
Hay là đã có sự cố? Hắn bị nhiễm trùng? Bị ốm? bị tai nạn? hay bị… bắt cóc? Cô đau hết cả đầu, cả ngày nay cô nghĩ về hắn. Cầu trời đừng có chuyện gì hết.
-Bọn anh đã tìm hết mọi chỗ nó có thể đến. Nhà hàng, quán xá, các điểm vui chơi, kể cả chỗ mấy em cũ, đều không thấy nó. Thảo, em hãy chuẩn bị tinh thần nhé. Bố mẹ nó đã nhờ đến công an. Bọn anh sắp phải khai em ra đấy. – Sơn nói.
-Em... em làm gì mà bị... – Thảo đớ ra và bắt đầu run lập cập, có thể nào chuyện lại nghiêm trọng đến thế.
-Bọn anh còn bị hỏi nữa là.
***
Thảo lóc cóc xách cặp lồng thức ăn đi xuống cầu thang. Đã hơn mười giờ đêm, đèn cầu thang đã tắt. Cô bước gọn gàng trên lối đi quen thuộc. Bóng tối hôm nay không làm cô sợ, bởi vì hôm nay cô còn có nỗi sợ lớn hơn thế nhiều. Phúc mất tích liên quan đến cô và Phan. Đồ xui xẻo, từ khi biết anh là tôi toàn gặp xui xẻo. Cô tự than thầm. Không đánh anh tôi cũng chết, mà đánh anh xong tôi cũng toi mạng thế này.
Xuống đến tầng ba, bỗng một cái bóng xuất hiện chặn cô ngay khúc quanh hành lang. Vừa đứng tim vì nó thì lập tức cô nhận ra ngay cái bóng dáng cao lớn ấy là ai. Trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, hắn đã ôm cô vào lòng, cô chỉ biết sững sờ nhìn hắn. Trong bóng tối, tuy không nhìn rõ được gì nhưng không hiểu sao cô vẫn biết hắn đang vô cùng tàn tạ. Mùi cơ thể hắn lại bao trùm, cái thứ mùi đã lưu vào đầu cô từ trận mưa hôn lần trước. Cô đơ ra trong tay hắn.
-Anh xin lỗi – Phúc thì thào sát tai cô – Hãy nhận của anh lời xin lỗi. Anh xin lỗi vì tất cả đã gây ra cho em.
-Anh… Những ngày qua anh đã đi đâu thế? – Cô hỏi ngay vấn đề đang lo nghĩ – Bao nhiêu người đã tìm anh, anh có biết không?
-Anh biết. Nhưng anh không dám gặp ai hết. Anh là một thằng hèn hạ, một thằng ngu dốt. Anh không ngờ mình lại là hạng người như thế. Không hiểu sao anh lại có thể ra sức hành hạ và gây bao oan ức cho em trong suốt một thời gian dài. Trên đời này, chắc chỉ có một mình anh như thế. Giờ anh thấy nhục, thấy ân hận quá Thảo ơi! – Phúc nghẹn ngào bên tai Thảo.
- Thôi anh… mọi chuyện đã qua rồi. Anh về đi không mọi người mong. Mà… anh buông em ra!
Phúc vẫn ôm ghì Thảo.
-Em đã nói với anh hết cả. Buông em ra, đừng như vậy nữa. – Thảo cố cục cựa – Như thế này chẳng giải quyết được gì đâu. Hãy về nhà đi!
-Anh không muốn gặp ai hết cả.
-Sao thế được. Bố mẹ anh đã báo công an rồi. Anh không về, thì anh Phan rắc rối to.
-Lại là nó? – Phúc bực mình – Nó thì có chuyện gì?
-Anh ấy đánh anh, chắc sẽ bị công an hỏi.
-Vậy ra em chỉ lo cho nó?
Thảo gật. Phúc đẩy Thảo ra. Thảo bị đẩy bất ngờ nên cái cặp lồng trên tay cô lắc mạnh. Nước trong đó trào ra, cùng với mùi gà tần thơm phức.
-Anh làm cái gì thế! – Cô sốt ruột cằn nhằn – Nhẹ tay một chút không được sao. Từ nãy đến giờ tôi đã phải đứng yên không nhúc nhích. Thế mà cũng không được với anh! Anh làm đổ hết đồ ăn của anh ấy rồi đấy!
-Cái gì? Đây là đồ ăn của nó sao? Giờ này mà em còn mang đồ ăn cho nó sao?
-Phải, anh ấy còn làm việc cả đêm đấy thì sao? Tôi mang đồ ăn cho anh ấy ăn để lấy sức mà làm việc giúp anh đấy! – Cô cáu kỉnh vì bị nước canh đổ cả vào chân – Sếp kiểu gì mà như anh chứ. Không chịu đi làm, rồi bắt nhân viên làm thay.
-Em xót nó hả. Vậy em thử đi hỏi nó xem, có phải chính nó muốn thế không. Chưa biết chừng nó còn muốn tôi nghỉ luôn cả tháng ấy. Giờ là lúc nó có dịp thể hiện với các sếp bự, em muốn tôi đi làm coi chừng nó biết nó trách em.
-Nếu như anh ấy muốn thế thì xin anh càng sớm đi làm giúp. Anh ấy không thể chịu lâu được nữa đâu. Anh ấy mà ốm là tôi sợ lắm.
Phúc yên lặng nhìn Thảo. Trong bóng tối, vẫn nhìn rõ cái cặp lồng được nắm chắc trong tay cô, vì cái này mà ban nãy cô chịu ngoan ngoãn để cho anh có được một cái ôm trọn vẹn. Anh đã không chút nghi ngờ sự kỳ lạ đó, lại cảm thấy như một sự đồng cảm, đã hạnh phúc và đã cảm động muốn khóc…
Bây giờ thì rõ rồi. Anh đang là một kẻ thứ ba ngớ ngẩn, vô duyên và ngu ngốc. Cô ấy không có một cái gì cho anh cả. Một chút cảm tình, một chút suy nghĩ cũng không. Tất cả mọi hành vi tư tưởng của cô ấy đều chỉ vì một người đàn ông đã ở trong lòng duy nhất. Anh nỡ lòng nào phá hoại tình yêu của cô ấy sao?
Phúc lảo đảo bước qua mặt Thảo. Tiếng bước chân buồn bã phát ra trên từng bậc thang. Thảo nhìn xuống đường, cái bóng dáng oai hùng hôm nào giờ không thấy. Chỉ thấy cái dáng của một gã chán đời, bệ rạc, lẻ loi…
***