Cố Diệu Dương vui vẻ, cầm cái cốc về phòng.

Lâm Duật Ngôn nghe được tiếng đóng cửa mới lộ hai con mắt ra, vốn định tắt tivi đi ngủ, nhưng phim còn một đoạn ngắn, cậu muốn xem hết, lại sợ Cố Diệu Dương đột nhiên đi ra cười nhạo cậu, đành phải một bên che đầu, một bên đề phòng, cho đến khi bài hát kết thúc vang lên.

Phim vẫn rất hay.

Nhưng quần lót… đúng là hơi rộng quá.

Trong lòng Lâm Duật Ngôn ghen tị, nhưng ngẫm lại mình mới mười bảy tuổi, vẫn có không gian trưởng thành. Lại tràn đầy hy vọng với cuộc sống.

Cậu mở điện thoại, lật bản ghi nhớ vừa chỉnh sửa tối qua, bản ghi nhớ không có tên, trên đó ghi lại chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay.

Thật ra thay đổi cái nhìn về một người, thông qua một hai chuyện là đủ rồi, mặc dù cậu vẫn cứ không hiểu, tại sao Cố Diệu Dương luôn trêu mình đùa giỡn, nhưng ít ra biết được, hắn cũng không phải là một tên lưu manh đầu đường chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp.

Hắn biết vẽ, xem hiểu phim gốc không có phụ đề phiên dịch, sống một mình, vệ sinh trong nhà lại giữ rất sạch. Chắc là đi làm tại quán bar, bởi vì bản lĩnh lợi hại, cho nên hỗ trợ duy trì trật tự nhân viên làm việc ở chợ đen? Lúc trêu cậu sẽ cười, lúc không muốn nói chuyện, trong con ngươi thâm trầm, không có một chút ánh sáng.

Trong lòng hắn giấu chuyện, cũng không muốn nói cho bất kỳ ai.

Lâm Duật Ngôn không đoán nữa, đặt điện thoại xuống, lại nghĩ đến hình ảnh Cố Diệu Dương ngồi trên cây băng bó vết thương giúp mèo con. Cậu không do dự, đứng lên khỏi ghế sofa, túm chặt cái quần lót che dưới áo sơ mi, ngồi trước bàn vẽ giản dị.

Trong lòng nghĩ, cố gắng chút nữa đi, dù sao mới mười bảy tuổi, nếu như không trở thành họa sĩ lớn, vậy coi như là một họa sĩ nhỏ.

Cậu vẽ một buổi tối, cho đến khi rạng sáng mới nằm xuống ngủ, trên giấy vẽ đã phác thảo ra hình dáng, trời xanh cây xanh, còn có thiếu niên ôm mèo trên cây.

Lần này vẽ cũng không tệ lắm, vốn muốn cho Cố Diệu Dương nhìn xem, tiện thể khoe khoang một chút, nhưng suy nghĩ một lát, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, lại giấu bức tranh đi.

Thôi bỏ đi, vẫn là đừng để hắn nhìn thấy.

Quan hệ hai người lại không tốt, lén lút vẽ hắn, rất ngượng ngùng.

Ngày hôm sau, Lâm Duật Ngôn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, còn tưởng là ngủ ở nhà, lẩm bẩm trở mình, “bịch” một tiếng rơi xuống đất, đau tới nỗi cậu lập tức tỉnh ngủ. Kết nối điện thoại không vui nói: “Mày làm gì vậy, mới sáng sớm.”

Là Trác Hàng gọi điện thoại tới, kéo giọng rống: “Còn sớm? Mười một giờ rồi!”

Lâm Duật Ngôn “À” một tiếng, nửa người trên xiêu vẹo trên sofa.

Trác Hàng hỏi: “Mày đi đâu?”

“Ừ?”

“Ừ cái gì hả? Tao hỏi mày đi đâu sống bụi đời rồi.”

Lâm Duật Ngôn ngồi thẳng, lắp bắp nói: “Gì, gì mà kêu sống bụi đời.”

“Hừ hừ.” Giọng điệu của Trác Hàng đừng giấu giếm, tao biết cả đấy nói, “Hôm qua tao gọi điện cho mày, là dì nhà mày nghe.”

Trong lúc nghỉ hè bọn họ thường dùng điện thoại nhà để liên lạc, vẫn duy trì thói quen hồi bé.

Lâm Duật Ngôn chớp chớp mắt, nghĩ thầm tiêu rồi.

Mấy ngày nay cậu không về, nói dối với dì, nói là đến nhà Trác Hàng, nhưng chú ý đầu không chú ý đuôi, quên tìm Trác Hàng báo cho cậu ta biết, cậu vội vàng hỏi: “Vậy, vậy mày nói thế nào?”

“Tao chưa nói chuyện, dì ấy mở miệng đã hỏi có phải mày thiếu đồ không, có cần tài xế đưa tới cho không.” Trác Hàng có tình nghĩa: “Tao là ai chứ, lập tức phát hiện bất thường, gánh chịu giúp mày.”

Lâm Duật Ngôn nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, đến nhà bạn ngủ đêm hẳn là không có vấn đề gì, nhưng nếu để ba mẹ cậu biết cậu ở chỗ của Cố Diệu Dương, sẽ hơi khó xử lý.

Mẹ còn tốt, trong chuyện cậu kết bạn, ba luôn luôn vô cùng nghiêm khắc.

Cậu nói cảm ơn với Trác Hàng.

Trác Hàng lại hỏi: “Mau nói cho tao biết, rốt cuộc đi đâu?’

Lâm Duật Ngôn vừa định nói, nhưng lại nghĩ tới Trác Hàng cũng không thích Cố Diệu Dương, mập mờ một lát, cuối cùng chỉ nói câu bạn bè.

Trác Hàng rõ ràng không tin: “Mày có người bạn nào mà tao không biết?” Lại thần bí cười lên: “Lâm Duật Ngôn.”

“A?”

“Có phải mày yêu đương rồi không?”

“Sao có thể, mày đừng đoán bậy.” Lâm Duật Ngôn thở dài một hơi, đi ra ban công lấy quần áo của mình.

Trác Hàng chắc chắn: “Khẳng định đúng! Nếu không thì mày đi đâu? Chẳng lẽ không phải ở trong nhà bạn gái?”

“Tất nhiên không phải.” Lâm Duật Ngôn hơi xấu hổ: “Tao, tao còn chưa lên đại học đâu, sao, sao lại yêu đương.”

Hai tai Trác Hàng không nghe thấy, nhận định cậu có người yêu, lời nói thấm thía bảo cậu làm tốt biện pháp phòng hộ, trước khi cúp máy còn nói một câu, đáng ghét, ba năm trước cậu ta tích trữ áo mưa, đến bây giờ vẫn chưa dùng tới.

Lần này Lâm Duật Ngôn hoàn toàn rửa không sạch, thay quần áo, ngã vào sofa ngẩn ngơ một lát, lại nghe phòng bếp có tiếng động, ghé vào cửa nhìn một chút.

Cố Diệu Dương đang nấu cơm, cũng tiến hành theo sách dạy nấu ăn, nhưng hương vị thơm nức đã bay ra.

Cậu nuốt một ngụm nước miếng, còn chưa nhận được lời mời, đã chủ động chạy vào, giúp đỡ bưng chén đĩa.

Nửa tiếng sau, đồ ăn lên bàn, một mặn một chay, còn có cơm cứng mềm vừa phải thơm ngào ngạt.

Hai người không nói gì, Lâm Duật Ngôn ngẫm nghĩ, nói ra chuyện Trác Hàng hiểu lầm cậu, lại hầm hừ tức giận mà bất bình vì mình: “Tôi căn bản không yêu đương, tôi vẫn chưa từng thích ai đâu.”

Nói đến cũng kỳ lạ, người Trác Hàng thích đã bắt đầu xếp hàng từ nhà trẻ rồi, hôm nay thích Tiểu Mỹ bàn bên, ngày mai thích Tiểu Oánh bàn trước. Lâm Duật Ngôn ngoại trừ thích vẽ tranh, có vẻ như không có hứng thú với tất cả con gái, mặc dù mấy cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nhưng nhiều nhất, cũng chỉ có thể làm bạn bè bình thường.

Nhiều năm như vậy cậu kết bạn đều rất bị động, bởi vì ba quản rất nghiêm, quan hệ tốt cũng chỉ có Trác Hàng, và mấy người Trác Hàng quen biết, đều có ít hợp tác với gia đình, chạy không ra một vòng.

Lần đầu tiên muốn giấu ba chủ động kết bạn, chính là Cố Diệu Dương.

Kết quả hắn còn là đồ tồi, luôn bắt nạt người.

Lâm Duật Ngôn lén lút bĩu môi, gắp một miếng thịt kho tàu nếm thử, mắt cũng sáng lên, lại gắp miếng nữa, trong lòng khen ngon, tò mò hỏi: “Cậu đã từng yêu đương chưa?”

Cố Diệu Dương ngồi đối diện cậu, chỉ ăn vài miếng rau xanh, hắn tựa như không thích ăn thịt, thuận miệng nói: “Chưa.”

Lâm Duật Ngôn cân bằng, thì ra mọi người đều như thế, lại hỏi: “Vậy cậu có thích ai không?”

Cố Diệu Dương nghe cậu nói xong để đũa xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cậu.

Ánh mắt sâu xa này… rõ ràng là có!

Lâm Duật Ngôn có phần chờ mong, mặc dù có khả năng cậu không quen biết người Cố Diệu Dương thích là ai, nhưng không ngăn được cậu tò mò!

“Thích cậu.”

“Hả?”

Cố Diệu Dương thản nhiên nói: “Tôi thích cậu.”

...

Thời gian có khoảnh khắc như thế là đứng tim.

Lâm Duật Ngôn giật mình, một đống cơm trên đầu đũa rơi vào bát.

“Cậu…” Dường như là cậu tin, sững sờ đối mắt với Cố Diệu Dương, một câu cũng không nói nên lời.

Hai người đồng thời im lặng, cho đến khi ngón tay Cố Diệu Dương hơi nhúc nhích. Lâm Duật Ngôn mới đột nhiên nhếch môi, học hắn hất cằm lên, nhẹ nhàng nói: “Cậu tưởng rằng tôi sẽ mắc lừa ư?!”

Nói xong lại “ha ha” cười rộ lên, dáng vẻ ngốc nghếch, giống như cuối cùng bắt được một cơ hội, xoay người làm chủ.

Cố Diệu Dương đợi cậu vui vẻ xong mới đứng lên, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nói câu: “Đồ ngốc.”

Đi ra ngoài.