Chứng kiến một màn này ngay cả Nghiêm Thục cũng bất ngờ.

Anh vốn tính sẽ ra tay nhưng vào giây phút ấy đã bị Như Ân giữ tay lại.

Sự linh hoạt của Như Ân không hề kém bất kì một đặc vụ chuyên nghiệp nào.

- Đỉnh nha.

Nghiêm Thục giơ ngón tay cái lên hướng về phía Như Ân, cô chỉ cười nhẹ khi thấy biểu cảm ngỡ ngàng đó của anh.

- Nhỏ tiếng thôi.

Nghiêm Thục cũng ra tín hiệu ‘ok’ với cô.

Khi nhìn những động tác thuần thục ấy anh đã được khai sáng đầu óc.

Với Nghiêm Thục anh không hề rõ về tổ chức của cô, anh chỉ mới tìm hiểu khi quen cô mà thôi.

Thì ra Như Ân cũng chuyên nghiệp đến như vậy.

Như Ân mặc kệ Nghiêm Thục đằng sau, cô vén váy lấy ra một loạt các thiết bị nhỏ nhỏ.

Có một thiết bị trông như một con bọ rất vô dụng nhưng khi đặt nó trên bề mặt bước tường bên cạnh, nó bỗng xòa các chân bám như sợi tơ mỏng để bám vững vào mặt tường.

Con robot nhỏ loại này có khả năng phát ra các sóng với những tần số khác nhau, từ đó mà nó cảm nhận được cả sự thay đổi về nhiệt để phân biệt các điểm khác lạ.

Chưa đầy một phút mà tín hiệu đã hiện lên trên mặt đồng hồ của Như Ân.

Nghiêm Thục thì chú ý động tĩnh xung quanh, anh thấy những công nghệ tiên tiến từ người Như Ân, đầu tiên anh cũng khá là tò mò nhưng sau đó Fon đã chỉ ra nhược điểm của mấy sản phẩm này nên sự tò mò cũng chỉ là trêu cô mà thôi.

Vốn thì tất cả các thiệt bị này đều là hàng giới hạn, thậm chí chỉ dùng được một lần với thời gian rất ngắn.

Nhưng lại có các thông tin vô cùng chính xác với sai số vô cùng thấp.

- Tài năng của bên em có cần đất trổ tài nữa không?

Như Ân vẫn tiếp xúc dò tìm tín hiệu mà đi theo thông báo từ đồng hồ.

- Nếu anh muốn thì cũng được nhưng phía anh chắc chắn sẽ không mời được cậu ta đâu.

Nghiêm Thục cười như không cười, anh vẫn chăm chú nhìn người con gái với vẻ ngoài không có chút liên hệ nào với việc cô đang làm.

- Chưa thử sao biết được.

Nghe vậy thì Như Ân cũng chẳng cố gắng tiếp chuyện anh làm gì.

Cô chỉ chú ý đến sự khác lạ về nhiệt độ của bức tường làm bằng kim loại có nhiệt độ cao hơn bên tay trái mình.

Nghiêm Thục có chút mất mát khi nhiều lúc cô không chuyên chú lắng nghe mình nói chuyện.

Thấy Như Ân đang muốn đẩy bước tường ra, Nghiêm Thục tò mò cúi đầu ghé sát vào tai cô hỏi nhỏ.

- Tại sao mà em lại không đi đến cuối đường hầm này đi.

Như Ân huých nhẹ một cái vào cánh tay của anh.

- Đừng khiến tôi thấy hối hận khi đi cùng anh, IQ của anh kém vậy sao.

Nghiêm Thục bĩu môi đi lên phía trước sờ sờ một lúc trên tấm kim loại dày vài chục centimet.

- Muốn anh giúp thì cũng hãy nói hoa mĩ nhẹ nhàng tí chứ.

Sao em cứ chê anh vậy?

Như Ân quỳ một nửa xuống nhìn bề mặt sàn của đường hầm này.

- Anh ngớ ngẩn đến mức nghĩ chỗ tên phục vụ đi vào là cứ đi thẳng sẽ tới chỗ cần đến sao? Đó chỉ là một quầy để hàng hóa mà thôi.

Sở dĩ tôi lừa hắn vào đây là để đi tìm mấy lối đi khác đó, hiểu không?

Nghiêm Thục cũng cùng lúc mò đến chỗ dưới sàn nhà, anh đang chuẩn bị đẩy bức tường này ra thì Như Ân lại ấn trán anh một cái.

Cái cảm giác mát lạnh từ ngón tay cô khiến anh thẫn thờ một chút nhưng rồi anh cũng tập trung lại công việc cô nhờ anh.

- Ngón tay em bẩn lắm đấy, mặt tôi lên mụn em có chịu trách nhiệm không?

Như Ân phụ Nghiêm Thục đẩy bức tường mà đồ cả mồ hôi trán.

- Mặt anh mỏng à? Không phải lo tôi sẽ giúp anh có thêm mấy cái mụn nữa.

Nghe câu nói của Như Ân như khẳng định chắc chắn cô sẽ thừa cơ làm anh có thêm mấy cái mụn vậy.

Nghiêm Thục trong lòng như nở hoa, vậy là anh sẽ được cô sờ lên mặt nhiều hơn rồi.

Mọc cả một rừng mụn Nghiêm Thục cũng thấy mãn nguyện..