"Mới nhắc tới chuyện thăm dò thì đã bị đáp lễ."

***

Bốn bề lặng yên, Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi lần lượt quay lại từ cách đó hơn năm mươi bước.

Nhác thấy người đến, Thuấn Âm lập tức dịch ra nửa bước, xoay người đứng gần lều vải.

Vạt áo trước phe phẩy, Mục Trường Châu hất qua một bên rồi cũng lùi về sau.

"Bẩm Quân tư, đã sắp xếp xong xuôi." Trương Quân Phụng báo cáo, "Tới nửa đêm sẽ cho thay phiên, đảm bảo tất cả đều được nghỉ ngơi." Nói xong, hắn đánh mắt nhìn lui ngó tới hai người, phát hiện khoảng cách giữa bọn họ rất gần nhưng chẳng một ai lên tiếng, không biết đã có chuyện gì xảy ra trong lúc hắn và Hồ Bột nhi rời đi.

Thuấn Âm cảm thấy sẽ không ai để ý chuyện ban nãy, nàng né tránh cái nhìn dò hỏi, vén vải vào lều.

Mục Trường Châu nghiêng đầu, thấy nàng đã che chắn cửa lều thì mới quay sang gật đầu với Trương Quân Phụng, ngụ ý đã biết, sau đó cầm cung bước ra hai bước, vén bào ngồi xuống.

Tuy không nhóm lửa nhưng vầng trăng trên cao sáng vằng vặc, soi rõ tứ bề.

Sợ gây chú ý tới binh mã tuần tra nên mọi người hạn chế trao đổi, khiến xung quanh chìm trong tĩnh lặng.

Hồ Bột nhi tựa vào gốc cây gần đó nghỉ ngơi, Trương Quân Phụng chiếm một đầu khác. Gã nhìn Mục Trường Châu vẫn ngồi gần lều vải như đang phòng hộ, tà tâm tái phát, nhích lại gần, hạ giọng nói: "Hay quân tư vào lều nghỉ ngơi đi, xung quanh có việc gì đâu, đã có chúng tôi rồi." Gã cảm thấy vừa dẫn phu nhân theo lại còn cấm thuộc hạ bép xép, chứng tỏ Quân tư rất quyến luyến mỹ nhân, vậy còn né tránh làm gì, gã và Trương Quân Phụng cũng là tâm phúc chứ nào phải người ngoài.

Mục Trường Châu lườm gã một cái, nhắm hai mắt lại.

Hồ Bột nhi bị lườm thì thức thời khép miệng, im lặng dời đi.

Thuấn Âm ngủ một giấc đến khi trời sáng choang.

Tai mất thính lực cũng có cái hay, dù ăn ngủ trong hoàn cảnh này nhưng chỉ cần che tai phải đi là nàng vẫn có thể ngủ ngon.

Nàng mặc nguyên quần áo hôm qua đi ngủ, vừa tỉnh dậy đã vén cửa lều nhìn ra ngoài, thấy Mục Trường Châu đang ngồi trên khúc gỗ mục gần đó, tay cầm cung không thả, hình như đã thức từ lâu.

Như có cảm giác, chàng ngoái đầu nhìn sang, thấy nàng đã tỉnh thì chống cung đứng dậy: "Bọn họ đã tránh mặt rồi, nàng chuẩn bị đi còn tranh thủ lên đường." Nói đoạn, chàng cầm cung đi ra xa.

Thuấn Âm nhìn quanh một vòng, quả thực chẳng có ai ở đây, nàng thả mành vải xuống, nhanh chóng sửa soạn.

Hồ Bột nhi dẫn theo hai cung vệ kiểm tra tình hình xung quanh, dẫu gì nơi đây cũng là đất Hà Tây, quy tắc tuần tra cũng tương tự Lương Châu, có khi còn không nghiêm ngặt bằng, và cũng vì biết rõ điều đó nên mới có thể nhân lúc này để kiểm tra, sau đó lên đường là vừa đẹp.

Đội ngũ dắt ngựa xếp thành hàng, chỉ đợi khởi hành.

Mục Trường Châu bước tới, chàng đã rửa mặt ở gần đó – trên mặt còn đọng nước, nhảy lên ngựa chờ.

Nhìn cũng biết đang đợi ai, Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi nhìn nhau, chuyến đi lần này đâu phải du sơn ngoạn thủy, cớ gì cứ một hai dẫn phu nhân theo, bọn họ cảm thấy thực không cần thiết, trái lại còn phiền toái. Bây giờ còn phải chờ nàng ta, trai gái khác biệt làm gì cũng cần né tránh, không biết phải trễ nải tới khi nào đây...

Đương miên man thì Thuấn Âm đã đi ra, nàng nhanh chóng lên ngựa, không chút trễ nải.

Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi im lặng, nghiêng đầu khoát tay lệnh cung vệ thu dọn lều vải.

Thấy Thuấn Âm nhanh nhẹn như thế, Mục Trường Châu mím môi cười, đoạn phất cương đi đầu.

Thuấn Âm bắt được ánh mắt chàng, gạt mành sa vắt trên nón xuống, ruổi ngựa đuổi theo.

Tuyến đường lần này khá ngoằn ngoèo, phía xa là những đỉnh núi kéo dài đến vô tận, hình như bọn họ đang đi men theo dãy núi ấy.

Thuấn Âm đang ngó nhìn phương hướng đằng kia, đột nhiên bên phải vang lên giọng của Mục Trường Châu: "Đó là núi Kỳ Liên."

Nàng nhìn chàng: "Hồi trước ta có dịp xem qua bản đồ Hà Tây trong thư phòng của phụ thân, hình như chỗ này nằm gần địa giới Cam Châu." Nếu đi đường cái như bình thường thì không biết mất mấy ngày mới tới được đây, ai mà ngờ đường tắt này lại đi nhanh đến vậy.

Mục Trường Châu nói: "Đó là hồi trước, hiện Trường An còn chưa có được bản đồ mới nhất của Hà Tây."

Thuấn Âm không khỏi nhìn chàng, chắc chắn rồi, bây giờ mười bốn châu Hà Tây vạch rõ thành lũy với Trung Nguyên, chỉ sợ ngay cả Thánh thượng trong cung cũng chưa chắc đã thấy được bản đồ mới nhất của Hà Tây.

"Nên có Âm nương ở đây, nhất định Trường An sẽ rất mừng." Mục Trường Châu chợt nhấn nhá ám chỉ.

Thuấn Âm mím môi, cố tình khiêu khích nàng cũng được thôi, nhưng chàng ta dám lấy nguyên văn lời trong thư của Phong Vô Tật để công kích. Nàng dứt khoát xoay mặt đi, cưỡi ngựa ra xa.

Hiện tại ngựa đang đi xuống dốc, băng qua nương rẫy, lội xuống sông xanh.

Con ngựa của Thuấn Âm hoảng loạn bước trật, nàng vội vã siết chặt dây cương, bấy giờ mới để ý nước tuy không sâu nhưng chảy rất xiết, trong nước nhiều sỏi đá, hố trũng khó đi.

Bỗng cây trường cung xuất hiện trước ngực, nàng quay sang, Mục Trường Châu cầm cương điều khiển ngựa bằng một tay, tay còn lại cầm một đầu cây cung, chìa đầu kia về phía nàng: "Nắm lấy."

Tính làm ngơ nhưng ngựa cứ chao đảo, nàng không nghĩ nhiều nữa, vội bắt lấy một đầu cây cung, tay trái kéo cương, giữ cho con ngựa ổn định.

Mục Trường Châu dùng cung dẫn đường, đi lên trước về phía bên phải.

Thuấn Âm giữ cung, lắm lúc ngả nghiêng, mấy lần phải dồn hết sức vào cây cung để chống đỡ, thế mà chẳng thấy tay chàng dao động, từ đầu chí cuối trường cung vẫn là điểm trụ cho nàng.

Cho tới khi lội qua con sông, vó ngựa dẫm lên bờ, lực cản của nước biến mất, ngựa lại phi nhanh.

Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng đi sau cũng dẫn cung vệ lần lượt lên bờ, kinh nghiệm quá thừa.

Thuấn Âm thở hắt một hơi, buông cây cung ra, liếc Mục Trường Châu: "Mục Nhị ca đúng là đi đường gấp gáp thật, đường trắc trở như thế mà vẫn phải đi."

Mục Trường Châu thu cung về, nhìn nàng nói: "Âm nương chỉ vừa bắt đầu đồng hành với ta thôi, thế này là còn đỡ đấy."

Thuấn Âm nhìn chàng thúc ngựa đi lên trước, cảm giác lời chàng ta nói luôn ẩn chứa hàm ý nào đó, nhưng xung quanh còn có người nhìn, nàng đành nuốt bao lời vào bụng, đánh ngựa đuổi theo.

Quãng đường phía sau dễ đi hơn nhiều.

May thay thời tiết đương đẹp, trời không oi bức thích hợp xuất hành, mọi người nhân đấy tăng tốc độ.

Phi ngựa đi đường tắt mấy canh giờ liền, chẳng mấy chốc, hình dáng của tòa thành không to không nhỏ đập vào mắt.

Mục Trường Châu đi chậm lại, cao giọng hạ lệnh: "Để lộ thân phận, vào dịch quán trong thành nghỉ ngơi dưỡng sức."

Tất cả tuân lệnh.

Thuấn Âm im lặng làm theo sắp xếp của chàng.

Dịch quán trong thành vắng như chùa bà đanh, chợt tiếng vó ngựa rầm rập phi tới xé toạc bầu không khí im lìm ấy, người dẫn đầu với bộ râu quai nón hét to: "Hành quân tư mã xuất hành, còn không nhanh nghênh đón!"

Lính trạm tất bật ra đón, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc, tốp dắt ngựa tốp chuẩn bị nước nóng thức ăn.

Mục Trường Châu xuống ngựa, cầm cung bước vào sân dịch quán, vừa đi vừa nói: "Chuẩn bị phòng thượng hạng cho phu nhân, chọn người hầu hạ rửa ráy thay xiêm y."

Thuấn Âm xuống ngựa vào theo, thấy một lính trạm chạy ù đi chuẩn bị, ngay sau đó có một người khác nhanh chân dẫn đường, mời nàng đến phòng thượng hạng.

Nàng vừa đi vào nghĩ bụng, có vẻ cố tình đi đường tắt để tránh tai mắt đối phương, đợi tới địa phận Cam Châu mới đột ngột để lộ thân phận.

Mục Trường Châu muốn xài chiêu đánh úp.

Dịch quán được đà bận rộn không ngơi, một lát sau có hai tì nữ tới hầu hạ Thuấn Âm rửa ráy thay đồ, vẽ mặt chỉnh trang.

Vừa xong xuôi thì cung vệ cũng đến báo, không rõ có phải đã được Mục Trường Châu dặn không mà oang oang nói lớn: "Phu nhân, Quân tư mời người ạ!"

Hẳn có ai đó tới đây, Thuấn Âm nghĩ vậy. Nàng không đội nón che mặt, mở cửa đi vào sân, mặt trời nhô cao, Mục Trường Châu đang đứng đợi, chiếc bóng đổ dài xuống mặt đất.

Chàng cũng đã nghỉ ngơi và rửa ráy sơ qua, thay sang áo bào màu đen tay bó, tháo hoành đao đeo bên hông ra, giao cả nó lẫn trường cung cho cung vệ cầm, thoạt trông như quan viên bình thường xuất hành.

Những người khác cũng chỉnh trang đâu vào đấy, Trương Quân Phụng mặc quan bào màu xanh, Hồ Bột nhi thay sang võ phục, thậm chí cũng đổi cả khăn vấn đầu.

Thuấn Âm bước tới, đứng bên trái Mục Trường Châu.

Chàng nghiêng đầu, nhìn lướt qua chiếc váy chẽn nàng vừa thay, lại nhìn khuôn mặt đã được trang điểm, nói: "Đô đốc Cam Châu An Khâm Quý đang ở trong thành, chúng ta vừa tiết lộ thân phận, kiểu gì ông ta cũng sẽ cử người đến."

Bấy giờ Thuấn Âm mới hiểu vì sao lại đến thẳng tòa thành nhỏ này, hóa ra Đô đốc Cam Châu không ở thành Cam Châu mà lại đang ở đây, mà nơi này lại cách Lương Châu khá gần. Sau đó lại nhớ ra, chẳng trách binh mã Cam Châu đến Lương Châu gây sự nhanh như thế, rất có thể là được điều động từ đây.

Ngựa chiến đã đến trước ngoại viện, một toán binh mã cấp tốc chạy tới, người xuống ngựa vội vã bước vào, tướng lĩnh dẫn đầu liên tục chắp tay tạ lỗi với Mục Trường Châu: "Mong Quân tư thứ tội, mong Quân tư thứ tội, không biết Quân tư đột ngột ghé thăm, quả thực đáng chết, xe ngựa đã được chuẩn bị, mời Quân tư dời bước đến hành quán trong thành."

Mục Trường Châu hỏi: "An Đô đốc đang ở đâu?"

Vị tướng lĩnh nói: "Đang chờ trong hành quán ạ."

Mục Trường Châu gật đầu: "Phụng lệnh Tổng quản, ta theo lệ dẫn quan viên Lương Châu đến kiểm tra tình hình quân sự, mời Đô đốc Cam Châu dẫn đường, ngay lập tức vào thành."

Tướng lĩnh lại chần chừ, cung kính hỏi: "Quân tư có muốn vào hành quán nghỉ ngơi trước rồi hẵng kiểm tra không ạ?"

Mục Trường Châu nói: "Ta chờ Đô đốc ở đây, chỉ một khắc."

Tướng lĩnh nơm nớp nhìn mặt chàng, không dám nói thêm câu nào, lập tức ra ngoài nhảy lên ngựa quay về bẩm báo.

Thấy bọn họ đã đi, xung quanh không còn người ngoài, lúc này Trương Quân Phụng mới nói: "Hôm nay Quân tư đến khéo khiến chúng không kịp ứng phó, kiểu gì cũng có kịch cần diễn." Vừa nói hắn vừa nhìn Thuấn Âm, vẫn cảm thấy không nên dẫn nàng theo.

Mục Trường Châu nói: "Tùy cơ ứng biến đi." Chàng ngoái nhìn Thuấn Âm, ánh mắt như đang ám chỉ.

Thuấn Âm im lặng, chàng ta đang nhắc nhở chuyện đã "thương lượng" trước đó, muốn nàng dốc sức phối hợp.

Chưa quá một khắc, bên ngoài vang lên tiếng ngựa xa.

Thuấn Âm ngước nhìn, là một nhóm người tới, vừa dừng ngựa đã hớt hải đi vào dịch quán, dẫn đầu là một võ tướng phốp pháp tuổi chừng bốn mươi, mặt tròn râu ngắn, gấm bào sang trọng, hẳn là Đô đốc Cam Châu An Khâm Quý rồi.

"Quân tư đi đường xa vất vả, tại hạ lại không đón tiếp kịp thời, thất kính thất kính." An Khâm Quý hành lễ với Mục Trường Châu, thoạt trông khách khí nhưng cái chắp tay còn chẳng thèm có, chỉ quay đầu bảo tướng lĩnh đằng sau lên thi lễ.

Theo sau ông ta là một võ tướng ngoài ba mươi, nước da và màu tóc nhạt hơn mọi người, có lẽ là người Hồ, thấy Mục Trường Châu nhưng vẻ mặt không mặn mà thiện cảm, cũng không hề giơ tay chào.

Mục Trường Châu chỉ liếc đối phương rồi nói với An Khâm Quý: "An Đô đốc cần gì khách khí, tuân lệnh Tổng quản, lần này ta đến đây chỉ để kiểm tra tình hình quân sự, kiểm tra xong sẽ trở về ngay." Vừa nói vừa nhìn Thuấn Âm, "Ta dẫn phu nhân đi cùng, không có ý định lần lữa."

Thuấn Âm đứng bên cúi đầu, ai nhìn cũng sẽ tưởng nàng xấu hổ e thẹn – cực kỳ phối hợp.

Lúc này An Khâm Quý mới nhìn Thuấn Âm, cười bảo: "Có hay tin Quân tư đã cưới quý nữ Trường An, xem ra rất tình đầu ý hợp. Nếu đã vậy thì đi kiểm tra thôi, Quân tư là người nói một không hai trước mặt Tổng quản, nào dám bất tuân." Đoạn, ông ta phất tay với thuộc hạ, "Chuẩn bị đi, làm theo lệnh của Quân tư, lập tức lên đường tuần tra doanh trại lân cận."

Bên ngoài tức khắc lu bù chộn rộn, Trương Quân Phụng cũng ra lệnh cung vệ dắt ngựa tới.

Xung quanh nhốn nháo, Thuấn Âm dời bước ra xa. Hai tì nữ trong đoàn của Đô đốc Cam Châu bước tới, hành lễ với nàng: "Mời Quân tư phu nhân đến hành quán nghỉ ngơi."

Mục Trường Châu đứng một bên, nghe vậy bèn gật đầu.

Thuấn Âm nhìn chàng, không biết chàng đang tính toán gì, nhưng có vẻ không cần mình đi cùng trong lần kiểm tra doanh trại hôm nay, thế là nàng theo hai tì nữ rời đi.

Xe ngựa ở bên ngoài đã sẵn sàng, lúc Thuấn Âm ngồi vào trong, vài cung vệ bước đến bám theo sau cỗ xe.

Nàng vén rèm cửa sổ nhìn ra, bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong, Mục Trường Châu nhảy lên lưng ngựa.

Chàng thúc ngựa cùng lúc khi xe lăn bánh, nhưng lại ngược chiều với cỗ xe ngựa chở nàng, phái đoàn hùng dũng tiến về doanh trại.

Thuấn Âm trầm ngâm, đến tận bây giờ vẫn chưa biết mục đích của việc chàng tới đây, và cũng không tiết lộ rốt cuộc dẫn theo nàng làm gì.

Xe chạy trên đường cái vào thành, đường được quét dọn sạch sẽ, lính Cam Châu cầm cờ dẫn trước, quả thực đủ lễ. Nàng vén rèm, quan sát nhà cửa ven đường, rõ ràng đang là ban ngày nhưng chẳng mấy ai qua lại, thậm chí còn có nhiều nhà cài then khóa cửa, lạ thật.

Thành quách khá nhỏ, băng qua vài phố là đã thấy được tường thành. Xe ngựa rẽ hướng, Thuấn Âm thấy trên đầu tường xa xa treo cờ màu vàng, nàng ngẫm nghĩ rồi ghi nhớ trong lòng.

Nàng cứ mãi quan sát dọc đường, cho đến khi cỗ xe dừng bánh.

Tì nữ cung kính vén mành mời nàng xuống xe.

Thuấn Âm bước xuống, trước mặt chính là hành quán trong thành, vừa bước qua ngưỡng cửa thì tì nữ đã dẫn thẳng đến phòng cho khách ở hậu viện.

Nàng vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, cho tới lúc vào phòng.

"Mời phu nhân nghỉ ngơi." Tì nữ mời nàng vào, trên bàn đã chuẩn bị trà nóng cùng mấy hộp cơm.

Thuấn Âm gật đầu, nhấc chân đi vào, tì nữ lui ra còn không quên khép cửa giúp nàng.

Nàng ngoái đầu nhìn cửa phòng, bỗng cau mày, chắc chắn là Mục Trường Châu cố tình. Để nàng đến hành quán nhân tiện quan sát thành, còn bản thân đi kiểm tra doanh trại, mà nàng vì theo thói quen nên đúng là đã quan sát khắp thành thật.

Sắp thành mật thám của chàng ta rồi... Nàng làu bàu, quay đầu ngồi xuống tràng kỷ, thôi không nghĩ nhiều.

Hành quán lặng yên cả một ngày trời.

Đến tận chiều tối mới xôn xao tiếng nói.

Thuấn Âm không đi nằm nghỉ, dù không nghe rõ giọng ai nhưng giọng Hồ Bột nhi là lớn nhất, loáng thoáng bắt được âm thanh, biết rằng bọn họ đã kiểm tra xong.

Đang định ra ngoài thì cửa phòng bật mở, tì nữ tới mời: "Mời phu nhân đến sảnh trước dự tiệc."

Giọng quá nhỏ, Thuấn Âm phải nhìn khẩu hình của cô ta mới hiểu.

Sảnh trước đã châm lửa treo đèn vô cùng huyên náo, vừa tới gần đã có thể nhìn thấy bóng người bên trong.

Thuấn Âm bước vào, thấy Mục Trường Châu ngồi sau bàn chủ ở bên trái. Nàng vừa tới, chàng lập tức nhìn sang.

Bên cạnh có hai chiếc bàn nhỏ, lần lượt là vị trí của Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi. Đối diện là An Khâm Quý cùng các tướng lĩnh thuộc hạ, mà đối diện Mục Trường Châu chính là võ tướng người Hồ đã gặp lúc trước.

An Khâm Quý ngồi chính giữa bên trên, thấy Thuấn Âm vào lập tức phất tay với xung quanh: "Tất cả ra ngoài ra ngoài!" Rồi quay sang nói với Thuấn Âm, "Bọn hầu sắp xếp thiếu sót quá, quả thực thất lễ, mong phu nhân không trách."

Thuấn Âm nhìn trong sảnh, bấy giờ mới phát hiện xung quanh là ca cơ vũ nữ ăn mặc hở hang, bị ông ta quát thì lần lượt lui xuống. Nàng nhìn Mục Trường Châu, rõ ràng sự có mặt của những cô nàng ấy là vì chàng. Nàng quay sang nhún người hành lễ với An Khâm Quý, nói: "Đô đốc đừng để ý, ta từ Trường An tới nên thích xem múa nghe nhạc, có các cô ấy ta còn vui nữa là."

Mục Trường Châu nhìn nàng, bên môi thấp thoáng nụ cười nửa có nửa không, tay trái gõ nhẹ vào chỗ bên cạnh.

Thuấn Âm đi đến, lại nghe Trương Quân Phụng nói như trêu: "An Đô đốc quả là khách khí, từ trước đến nay Quân tư đâu thích những thứ ấy, ở Hà Tây ai ai cũng biết, sắp xếp như thế đúng là thừa thãi, huống hồ còn dẫn theo phu nhân."

An Khâm Quý cười ha hả: "Tá sử nói phải, do bọn hạ nhân tùy tiện quá, cũng may Quân tư phu nhân không trách." Ông ta lấp li3m lời cho qua, lại mời mọi người cầm đũa.

Nghe Trương Quân Phụng nói thế, Thuấn Âm cũng đoán được là An Khâm Quý cố tình, nàng thong thả ngồi xuống bên trái Mục Trường Châu.

Vì Cam Châu từng gây sự giá họa cho Trung Nguyên mấy lần nên nàng rất bực, đến nơi này lại càng không vui. Đô đốc Cam Châu tưởng rằng nàng và Mục Trường Châu đang trong thời kỳ tân hôn, thấy chuyện lúc nãy nên đâm giận dỗi, chỉ muốn thúc giục Mục Trường Châu nhanh rời tiệc.

Bóng dáng bên tay phải nhúc nhích, Mục Trường Châu nghiêng đầu, hạ giọng nói nhanh vào tai phải nàng: "Vừa rồi Âm nương nói không sai."

"..." Thuấn Âm lườm chàng, nhưng chàng đã quay đi nói chuyện với An Khâm Quý, như thể người vừa nói chẳng phải là chàng.

An Khâm Quý nâng rượu kính: "Không biết hôm nay Quân tư kiểm tra doanh trại cảm thấy thế nào?"

Mục Trường Châu đáp: "An Đô đốc dẫn quân rất tốt, nếu ngày mai không có việc gì khác, phỏng chừng có thể trở về Lương Châu báo cáo với Tổng quản."

An Khâm Quý cười cảm tạ, nâng tay kính rượu với chàng, lại gọi võ tướng đến mời rượu.

Chén tạc chén thù, chủ khách cởi mở, không khí thân thiết.

Bỗng ở đối diện có ánh mắt chằm chằm, Thuấn Âm nhìn sang, ra là võ tướng người Hồ kia.

Không phải hắn nhìn mình mà nhìn Mục Trường Châu. Hai tướng lĩnh khác ở đối diện đã nâng cốc, chỉ có hắn mảy may ngồi yên, nhanh chóng dời mắt đi, nhưng biểu cảm vẫn lạnh tanh.

"Hừ." Hồ Bột nhi bỗng hừ một tiếng thật lớn.

Thuấn Âm liếc gã, phát hiện gã đang nhìn võ tướng người Hồ, có lẽ bất mãn trước thái độ của hắn ta.

Bữa tiệc toàn lời khách sáo qua lại, cũng không kéo dài lâu.

Màn đêm bao phủ bốn phía, An Khâm Quý tuyên bố tửu lượng có hạn, mời mọi người vào sảnh bên uống trà.

Ông ta vừa đi, tướng lĩnh thuộc hạ cũng đứng dậy rời bàn, mà người đầu tiên chính là võ tướng người Hồ.

Nhân khi người đã đi, Thuấn Âm quay sang hỏi nhỏ: "Kia là ai thế?"

Mục Trường Châu nhìn theo ánh mắt nàng, hạ giọng đáp: "Phó Đô đốc Cam Châu, Lệnh Hồ Thác."

Thuấn Âm nói: "Hắn ta có vẻ gai mắt Mục Nhị ca nhỉ."

Mục Trường Châu nhếch mép: "Người gai mắt ta nhiều lắm, hắn chỉ là kẻ không che giấu thôi." Rồi chàng đứng dậy bước ra ngoài, không biết từ lúc nào trong sảnh chỉ còn lại hai người.

Thuấn Âm không hiểu ý chàng, nhìn mấy lần mới đứng dậy đi theo.

Ra bên ngoài, mọi người đã ghé sảnh bên, chắc cũng chỉ nói mấy lời khách sáo.

Thuấn Âm bèn quay về phòng trước.

Hơi nước lơ lửng bốc lên từ sau bình phong, các tì nữ đã chuẩn bị nước nóng khăn lau, thấy nàng về thì đóng cửa lui ra.

Trước đó đi đường vội vã, đến lúc này Thuấn Âm mới cảm thấy thấm mệt, nàng vòng ra sau bình phong, trút bỏ áo ngoài tắm rửa sạch sẽ.

Đến lúc khoác lại áo choàng đi ra từ bình phong, nàng vẫn suy nghĩ về mục đích của Mục Trường Châu, vừa đi vừa cúi đầu thắt vạt áo, chợt nhác thấy bên trái có bóng người, Thuấn Âm ngẩng phắt đầu lên, Mục Trường Châu vào phòng từ lúc nào mà nàng chẳng hề hay biết, đang đứng bên trái nàng.

Mới vừa vào phòng, Mục Trường Châu nhìn quanh một lượt, không phát ra tiếng động, thấy nàng bước ra từ sau bình phong thì nhìn sang

Thuấn Âm vô thức nhìn xuống người, vội khép áo choàng lại, nhưng sau đó lại nhận ra đây không phải Lương Châu, trong mắt người ngoài bọn họ là vợ chồng, tất sẽ được thu xếp ngủ chung phòng. Nàng im lặng quay gót vào trong.

Sau lưng như có tiếng bước chân, Mục Trường Châu đi tới, vươn tay ôm lấy vai nàng.

Thuấn Âm bị chàng dùng sức nắm lấy, tiến lên mấy bước theo chàng, ngay sau đó cơ thể căng lên, chàng đến gần, một tay ôm lấy eo nàng, ngực áp vào vai nàng.

Động tác quá nhanh khiến nàng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn chàng.

Mục Thường Châu nhìn chân nến đặt trên bàn rồi liếc về phía cửa sổ.

Thuấn Âm nhìn theo ánh mắt chàng, hóa ra ngọn nến đã hắt bóng hai người lên giấy dán ô cửa, hai chiếc bóng chồng lên nhau tạo cảm giác như đang vuốt v e. Nàng chớp mắt, xoay người lại.

Mục Trường Châu ghé vào tai phải nàng, nói nhỏ: "Bên ngoài có động tĩnh, hẳn có kẻ đang nghe lén."

Thuấn Âm bất động, mà muốn nhúc nhích cũng chẳng được, bị chàng ôm chặt thế mà, từ bờ vai cho đến sau eo đều tỏa nhiệt, hơi thở chàng phả vào khiến tai phải nóng lên. Tầm mắt nàng dừng ở vạt áo chàng, nhẹ nhàng nói: "Các huynh kiểm tra doanh trại có vấn đề gì không?"

"Thoạt nhìn thì không, nhưng trinh sát không thể lẻn vào, chỉ có ta để lộ thân phận mới được vào, chứng tỏ có chuyện. Cho nên An Khâm Quý mới theo dõi chòng chọc, sợ ta che giấu gì đó." Bỗng Mục Trường Châu hỏi, "Hôm nay Âm nương đã điều tra được gì cho ta rồi?"

Mí mắt Thuấn Âm giật giật, quả nhiên là muốn mình điều tra hộ, nàng cố tình nói: "Không được gì hết, ta đâu biết Mục Nhị ca dẫn ta theo làm gì."

Mục Trường Châu càng lại gần bên tai phải nàng, giọng hạ thấp: "Đương nhiên là thăm dò tình hình quân sự cho ta rồi, ta muốn nhổ cái gai Cam Châu này."

Thuấn Âm lập tức quay sang nhìn chàng, chạm vào mắt chàng.

Mục Trường Châu đối diện với nàng, chợt phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần. Chàng dời mắt đi xuống, thấy áo khoác của nàng thắt hờ, vừa bị chàng vịn lại nên đã tuột ra, để lộ bờ vai nhỏ trắng như tuyết, dội thẳng vào mắt chàng. Đồng tử dao động, hình như chàng có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên tóc nàng, bàn tay đặt bên eo nàng không hề nhúc nhích.

Thuấn Âm bối rối không nói thêm, chỉ dời mắt đi mà hỏi: "Người bên ngoài còn không?"

Lúc này Mục Trường Châu mới thôi nhìn, dỏng tai lắng nghe: "Hẳn là đi rồi."

Bàn tay đặt bên eo nàng bị gạt ra, chàng cúi đầu xuống.

Thuấn Âm gạt tay chàng, lùi mấy bước đến mép giường, ngồi xuống giường túm lấy màn trướng, nhìn chàng nói: "Mục Nhị ca có thính lực tốt, vậy phiền huynh ngủ ở tràng kỷ, đề phòng có kẻ nghe lén." Nói đoạn, nàng lập tức buông rèm.

Mục Trường Châu nhìn chằm chằm tấm rèm, mới nhắc tới chuyện thăm dò thì đã bị đáp lễ, chàng quay đầu đi, khóe môi nhướng lên chẳng rõ lý do.