Sắp tới sinh nhật mẹ Lương, bà không làm to, chỉ gọi con cháu thân quen về ăn một bữa cơm thôi, Lương Chấn cũng đưa Tống Đình về nhà cũ.

Tống Đình từng tới đây chơi rất nhiều lần, sau đó lại ở đây nửa năm dưỡng thương. Có lần, Lương Chấn đè cậu phía sau cửa hôn say sưa, bị mẹ Lương phát hiện, thế là hắn cây ngay không sợ chết đứng, dứt khoát đưa cậu rời khỏi nhà cũ.

Gần đây Lương Chấn rất bận, về nhà rồi vẫn liên tục bị người nào đó gọi điện ra ngoài làm việc. Hai người về nhà cũ trước sinh nhật mẹ Lương một ngày, ngủ qua đêm ở đó rồi hôm sau tổ chức sinh nhật luôn.

Năm giờ về đến nhà cũ, gần sáu giờ Lương Đạc và thư ký lại gọi điện liên tục nhắc hắn đi làm, Lương Chấn không còn cách nào khác đành rời đi.

Tống Đình ngồi trên giường, Lương Chấn nói hắn phải đến công ty, cậu không phản ứng gì. Lương Chấn nâng cằm cậu lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp cổ cho cậu: “Em ngồi xe mệt à?”

Tống Đình ngửa cổ ra sau, không cho hắn sờ. Lương Chấn cũng thuận theo quỳ xuống giường, cúi đầu mát xa eo cho cậu: “Anh ra ngoài một lát, nhà bếp làm cơm tối cho em rồi, nhớ ăn ngoan, có được không?”

Tống Đình nói: “Không muốn ăn.”

Lương Chấn không dừng tay, cũng không lên tiếng, một lát sau, Tống Đình quay đầu nhìn hắn, thấy hắn không có biểu tình gì, đành nói: “Được rồi.”

“Em sợ cái gì?” – Lương Chấn bất đắc dĩ hỏi: “Anh làm em sợ?”

Tống Đình không đáp, chỉ rũ mắt lùi về sau. Giường ở đây nhỏ hơn ở nhà, Lương Chấn sợ cậu ngã, vội vã đưa tay định kéo cậu lại. Hắn vừa vươn tay ra, Tống Đình khẽ run một cái, nhắm nghiền mắt, vai rụt lại, cứ như một giây sau hắn sẽ đánh cậu.

Lương Chấn thu tay về, xuống giường, cầm một chiếc gối đặt sau lưng cậu: “Cẩn thận kẻo ngã.”

Cửa sổ phòng ngủ mở cho thông gió, dây thường xuân trên tường nhiều đến mức sắp thành tinh ăn thịt người, từng bị cắt sửa một lần mới đỡ hơn một chút, nhưng chúng nó vẫn dáo dác nằm nhoài trên bệ cửa sổ. Mấy năm rồi hắn không về, mặc dù người làm thường xuyên quét dọn nhưng vẫn không có chút nhân khí nào, đám dây leo vẫn lớn khỏe vô cùng. Lương Chấn sợ đám sâu bọ, côn trùng nào đó chui vào phòng cắn Tống Đình, đóng cửa lại.

Lúc hắn xoay người lại thì Tống Đình đã ôm chiếc gối kia trong ngực, đưa lưng về phía hắn, cậu cuộn tròn người, yên lặng, chỉ có bả vai thỉnh thoảng chập chùng một chút.

Trong phòng có mùi long não thoang thoảng, lại bị mùi chăn gối mới đàn áp không ít. Đầu thu, ban ngày nhiệt độ không thấp, nhưng đến gần tối gió sẽ chuyển lạnh, cuốn theo mùi thơm của hoa cỏ bên ngoài nhà cũ.

Đột nhiên hắn không nỡ đi, đứng dựa vào cửa sổ, một tay chống bên bệ cửa sổ. Trong mắt hắn lúc này đều là bóng hình Tống Đình, khẽ chuyển tầm mắt sẽ thấy dây thường xuân sum suê ngoài cửa sổ.

Năm ấy Tống Đình được tìm thấy đã trong tình trạng nguy kịch, thương tổn do tai nạn quá nặng nề, kéo dài mãi không khá lên. Sau đó, không biết cậu nhìn thấy gì, nghe thấy gì, bỗng nhiên biến thành một người vô hồn, một chữ cũng không nghe lọt, một giọt nước cũng không uống nổi, tính mạng cậu khi ấy thực sự là ngàn cân treo sợi tóc.

Lương Chấn vốn là người theo chủ nghĩa duy vật, khi ấy ngoài dựa vào đông y tây y, hắn còn nhờ mối quan hệ tìm thầy cúng giỏi, tìm liền mấy người có khả năng mở Thiên nhãn đến xem Tống Đình. Người cuối cùng nói y như những người đến trước, nhưng ông lại nói phải làm lễ tại nhà họ Lương, bởi Tống Đình bị thoát hồn, gọi hồn về là được.

Hôm đó hắn nghe theo thầy cúng răm rắp, tối muộn mới tiễn thầy cũng đi. Tống Đình vẫn như vậy, yếu ớt nằm trên giường như đèn sắp cạn dầu. Bác sĩ nói cậu đã lâu không ăn đồ ăn bình thường, nếu bây giờ đột nhiên ăn uống, dạ dày chắc chắn sẽ bị tổn thương. Lương Chấn trông cậu đến nửa đêm, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cậu, đột nhiên rất hận cậu. Hắn hận cậu không biết mình yêu cậu, hắn hận cậu có thể dễ dàng chết như vậy, trái tim hắn như bị ai bóp chặt, nhỏ từng giọt máu nóng ấm đau khổ. Hắn sợ. Hắn sợ rằng trên đời này sẽ không còn một người tên Tống Đình nữa.

Lại một đêm lâu sau đó, có hai người đàn ông đưa Tống Đình đi. Lương Chấn đột ngột xuất hiện phía sau, họ ném Tống Đình xuống đất. Tống Đình vừa ngã xuống, Lương Chấn nhanh như cắt đạp hai tên đó ngã xuống đất. Một tên bị hắn đạp vỡ đầu, óc nát như đậu phụ và máu đỏ tươi bắn lên mặt hắn. Tên còn lại bị hắn đạp đến chết, từng cước, từng cước đạp lên ngực gã, máu đỏ thấm ướt giày da và ống quần hắn, khi gã bị kéo ra ngoài, nửa người trên đã huyết nhục mơ hồ, giữa ngực thủng một lỗ lớn.

Ngày hôm sau, Tống Đình không nhớ rằng có người muốn giết cậu, cũng không nhớ rằng Lương Chấn đã dùng cách thức vô cùng tàn bạo giết chết họ. Nhưng cậu lại sợ Lương Chấn.