Anh trai của Ôn Á Trúc  nhanh hơn so với dự tính của anh, hôm sau anh ta đã đuổi tới.

Nếu Ôn Hạo Nhiên đã đến, Khuất Lam Sơ cũng cần bảo vệ Ôn Á Trúc nữa, vì vậy mấy ngày nay cô thường đến phía đông đại học Á Văn, khu ký túc xá dành cho giáo viên nghỉ ngơi.

Đây là ký túc xá, mỗi căn hộ đều có hai tầng, trước cửa có cái sân nhỏ riêng.

Nhiều hộ trồng thêm nhiều loại hoa màu sắc rực rỡ trong sân, đầy đủ màu sắc.

Trong số đó có căn hộ của Đoạn Khâm Kỳ ở túc xá, anh là Giáo sư Kinh tế học, hơn một tháng trước nhận lời mời của Cam Nhĩ Toàn về đại học Á Văn giảng dạy. Anh đam mê trồng hoa, trừ một số loại hoa cỏ bình thường, trong sân còn trồng them vài chậu hoa lan, bên trong là một chậu hoa Lãnh Hương mà Khuất Lam Sơ rất yêu thích.

Nhìn họ vui vẻ trao đổi bí quyết chăm sóc hoa lan, Cam Nhĩ Toàn ở một bên híp mắt nhìn họ. Bọn họ nói cứ nói, anh cũng không nói chen vào câu nào, bởi vì anh không hiểu trồng lan ra sao, đồng thời cũng không có hứng thú.

Chỉ là, nhìn thấy trước mặt có hai cái đầu dựa vào quá gần, giống như thân mật tựa vào nhau, anh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa lên tiếng.

" Tiểu Lam Lam yêu dấu, chúng ta phải đi rồi."

Khuất Lam Sơ hình như nghe mà lại không nghe, không có chút phản ứng nào, tự mình thao thao kể với cô làm thế nào từ việc nuôi cấy chăm sóc Lãnh Hương đến giờ ra sao.

Vậy mà, bây giờ anh làm như không thấy gì.

Anh đi tới bên cạnh cô nhẹ giọng, ở bên tai cô nói nhỏ, "Nếu em còn không đi, anh lập tức lấy lại lan hoa không tặng em nữa."

Cô ngạc nhiên trừng mắt nhìn anh, la lên: "Đây là hoa lan của tôi."

Cam Nhĩ Toàn nhíu mày, cười dịu dàng nhắc nhở cô, "Ồ, anh chỉ biết đó là hoa anh bỏ ra hai trăm vạn để mua."

"Anh......" Cô nghẹn lời, không có lời nào phản bác lại anh được.

Nhìn vẻ mặt tức giận của cô, anh thản nhiên mở miệng, "Anh còn có chuyện phải làm, nếu như em không bỏ được nó, ngày mai em lại tới."

"Đoàn giáo sư, Lãnh Hương này làm phiền giáo sư chăm sóc, ngày mai tôi lại tới." Mắt lại nhìn Lãnh Hương mấy lần, Khuất Lam Sơ lúc này mới thấp giọng nói.

"Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc nó thật tốt." Đoạn Khâm Kỳ nhẹ nhàng trả lời, như vừa nghĩ ra điều gì liền liếc mắt nhìn Cam Nhĩ Toàn, chợt như phát hiện ra cái gì, vểnh môi cười.

Nhìn nụ cười của anh có vẻ bí mật, cô xoay người không để ý nữa ra ngoài.

"Không phải anh nói có chuyện phải làm sao, sao dẫn tôi tới đây?" Đi theo anh tới quán cà phê, thấy anh tìm nơi gần cửa sổ chỗ ngồi xuống, Khuất Lam Sơ thắc mắc.

Giọng anh không lo lắng đáp, "Bây giờ thời gian uống trà trưa, tới thưởng thức một ly cà phê đi, đây là trong những chuyện rất quan trọng trong ngày."

"Cam Nhĩ Toàn, anh......" Cô tức giận nghiến răng, lôi cô ra khỏi chỗ Đoàn Khâm Kỳ, chỉ vì đi uống cà phê với anh.

Anh nâng cằm mỉm cười nheo mắt nhìn cô.

"Em cũng ngồi xuống đi, haiz, nét mặt không cần căng thẳng như vậy, thả lỏng chút, tranh thủ hưởng thụ thời gian nhàn nhã này đi."

Cô tức giận đến người đi, đang nghĩ muốn bỏ đi để lại cái tên thiếu gia thất thường, sau lưng lại vang lên giọng nói của anh.

" Tiểu Lam Lam thân mến, em quên những việc em đã đồng ý mới anh, tính thất hứa sao?"

Cô nghiêm mặt trả lời: "Tôi chỉ đồng ý thay anh làm mười chuyện, trong đó cũng không bao gồm việc cùng uống cà phê với anh nữa chứ? Trừ khi đây cũng được tính là một trong mười chuyện."

"Dĩ nhiên không phải." Anh nhắc nhở cô, "Chỉ là em chưa quên em đã ký văn kiện kia chứ, đầu tiên phải bảo vệ an toàn của anh."

"Tôi không nhìn ra được giờ phút này anh sẽ gặp phải nguy hiểm gì." Cô nghiến răng tức giận nói.

Anh cười vô hại một tiếng, thưởng thức vẻ mặt tức giận của cô.

"Không phải là em không biết nguy hiểm có thể mai phục ở nơi chúng ta không nhìn thấy chứ? Đã có người bỏ tiền mua sát thủ tới giết anh, nói không chừng sẽ còn có người khác muốn hại anh."

Nghe vậy, Khuất Lam Sơ cảnh giác nhìn quanh bốn phía, lúc này mới miễn cưỡng ngồi vào ghế đối diện với anh.

"Các mối quan hệ của anh xấu vậy sao, kết oán với rất nhiều kẻ thù sao?" Cô không hiểu vì sao khi nghe anh nói như vậy cô lại không kiềm chế được có chút lo lắng cho sự an toàn của anh.

"Em cũng đi theo anh một thời gian, em cảm thấy anh là hạng người như vậy hả?" Anh hỏi ngược lại.

Cũng không giống, cô càng lúc càng nghi ngờ, tại sao nhà họ Khuất kết nhận được ủy thác lại phái cô tới ám sát anh? Là bởi vì đối phương ra giá rất cao sao? Nhưng, ông nội của cô cũng không phải là người tham của.

Càng làm cho cô không rõ chân tướng đó là mấy ngày nay nàng lại không thể liên lạc với người nhà, vì vậy không cách nào hỏi được cuối cùng là người nào tự mình mang Lãnh Hương đến buổi triển lãm.

"Sao vậy?"

Chợt nghe hắn không đầu không đuôi hỏi, Khuất Lam Sơ ngước mắt nhìn anh."Cái gì sao vậy?"

"Có phải em đang lo lắng chuyện gì hay không?" Giọng nói lười biếng lại mơ hồ lộ ra sự quan tâm.

Cô hơi kinh ngạc, lại một lần nữa kinh ngạc vì anh có thể nhận ra được cô đang lo lắng, cô tự nhận là cô đem cảm xúc ẩn giấu rất tốt, tại sao anh có thể phát giác ra?

"Em nói đi, có lẽ anh có thể giúp được." Giọng Cao Nhĩ Toàn trầm thấp dỗ dành cô.

Không nên nói cho anh biết, nhưng cô lại không kiểm soát được nói.

"Mấy ngày nay tôi vẫn không liên lạc được với người nhà."

"Em lo lắng bọn họ xảy ra chuyện gì?"

"Ừ." Chỉ là, chắc là không có chuyện gì đâu, nhà họ Khuất bản lĩnh của mọi người cũng mạnh hơn cô, có rất ít người có thể so với họ.

"Có muốn anh giúp em điều tra một chút hay không?" anh nhiệt tình hỏi.

Cô trầm ngâm  nhìn anh, đi theo anh trong khoảng thời gian này, cô biết anh kết giao bằng bạn bè trắng đen đều có, có khả năng điều tra được, nhưng….

"Không cần, chắc là do tôi quá lo lắng." Nói thế nào đi nữa, anh cũng là mục tiêu ám sát của cô, nhờ anh điều tra, thăm dò tin tức nhà họ Khuất...... Hình như không hợp lý lắm.

Chỉ là, tại sao anh nhiệt tình như vậy? Chẳng lẽ anh không có nghĩ tới chuyện đợi tới lúc cô hoàn thành mười chuyện kia sẽ quay ra giết anh hay sao?

Nếu anh đã biết đến nhà họ Khuất, vậy cũng đã nghe qua nhà họ Khuất nhận được giao trước giờ chưa bao giờ thất bại, anh sẽ không nghĩ là nhà họ Khuất lần này sẽ bỏ qua cho anh chứ?

*********

"Sao vậy?" Thấy Khuất Lam Sơ dừng bước lại, Cam Nhĩ Toàn quay đầu lại hỏi.

"Anh ta lại tới." Khuất Lam Sơ liếc mắt hướng bên trái.

Nhìn theo ánh mắt của cô, anh nhìn người đàn ông trong chòi nghỉ ngơi, cười nói: "Ôn Hạo Nhiên bám Ôn Á Trúc thật chặt."

"Sao anh không cho phép anh ta vào phòng học với Ôn Á Trúc?" Nhìn Ôn Hạo Nhiên trong chòi, không nhúc nhích đang nhìn vào trong phòng Ôn Á Trúc đang học phía trước, cô không nhịn được đồng tình với anh ta.

Anh ta chăm chú nhìn Ôn Á Trúc, làm cho người ta cảm thấy trong mắt của anh ta dường như chỉ nhìn nhìn thấy mỗi Ôn Á Trúc, si tình như vậy làm người ta xúc động, nhưng...... đó là một phần tình cảm của con người.

"Anh đây là đang giúp anh ta, anh ta và Ôn Á Trúc dù sao cũng là anh em, không nên quá mức thân mật."

Khuất Lam Sơ thu hồi ánh mắt, "Anh ta hình như đã hãm sâu, không thể tự kiềm chế."

Cam Nhĩ Toàn thở dài một tiếng."Chuyện tình cảm như vậy bất luận ai cũng khó có thể chen vào, nếu như anh ta không chịu buông tha đoạn cảm tình này, ai cũng không thể kéo anh ta ra khỏi."

Cô im lặng giây lát, nghĩ về ba lúc ông qua đời, mẹ cô vì nhớ nhung ba cô mà qua đời, trong lòng cũng gật đầu đồng ý với lời của anh.

Không sai, nếu như người trong cuộc không muốn để xuống được, thì người khác muốn giúp đi nữa cũng không giúp được.

"Em đang nghĩ cái gì?"

Cô lại kinh ngạc nhìn anh, không hiểu vì sao anh có thể nhạy bén như vậy có thể nhận thấy tâm trạng của cô.

"Em đừng có nhìn anh đắm đuối đưa tình như vậy, như vậy anh sẽ không nhịn được mà hôn em." Anh nửa thật nửa đùa cười nói.

"Anh không cần nói hưu nói vượn!" Cô cau mày trách cứ.

"Anh nói thật." Vẻ mặt anh vô tội giải thích, gương mặt tuấn tú đột nhiên tiến lại gần cô, cô giật mình.

"Anh làm gì đấy?" Cô lùi về phía sau một bước, cách xa anh.

"Không phải anh vừa nói rồi hay sao, anh muốn hôn em." Anh nói một cách nghiêm túc.

Khuất Lam Sơ không phân biệt được trong lời nói anh thật hay giả, cảnh cáo nói: "Anh dám hôn xuống, tôi sẽ xé rách miệng anh."

"Chậc, Lam Lam em thật nhẫn tâm đối với người yêu, em thật sẽ làm chuyện tàn nhẫn như vậy?" Cam Nhĩ Toàn cười nhẹ, bất ngờ lúc cô không kịp đề phòng anh chạm khẽ lên môi cô.

"Anh!" Cô kinh ngạc, muốn mở miệng mắng chửi, nhưng hành động của anh cũng không làm cho cô cảm thấy bỉ ổi, ngược lại có chút khó tả...... vô cùng thân mật, trong lòng chợt rung một cái.

"Thế nào, cảm giác không tệ chứ?" Anh trêu chọc cô.

Cô giận tái mặt, "Cam Nhĩ Toàn, tôi cảnh cáo anh...anh dám vô lễ một lần nữa, tôi liền...... giết anh!"

"Lam Lam, em sờ ngực của anh chút."

Không giải thích được với anh, cô không cần nghĩ liền cự tuyệt, "Không cần."

"Đến đây, sờ một chút."

"Tôi nói không cần......" Còn chưa nói hết lời, tay của cô liền bị anh cầm lên đặt trên ngực trái của anh.

"Nói với cho anh biết em cảm nhận được gì."

"Tôi cảm thấy...... Anh chán sống rồi!" Cô nhanh chóng bắt lấy tay anh, bẻ ra sau lưng. Người này không có đem lời cảnh cáo của cô lọt tai, lần nữa chọc giận cô, muốn tìm chết.

"A, nhẹ một chút, đau." Cam Nhĩ Toàn nhe răng trợn mắt: “ sao rồi, em không hiểu được tiếng lòng của anh đang muốn nói với em sao?"

"Không có, tôi chỉ nghe được miệng anh toàn nói bậy!" trái tim có thể nói chuyện ư? Có quỷ mới tin anh.

"Không ngờ anh lại giống cái tên Ôn Hạo Nhiên đáng thương, tình yêu tràn ngập không cách nào......" Nhạc chuông chợt vang lên, anh ngừng lại nói: "Lam Lam, điện thoại của anh trong túi quần, giúp anh lấy ra."

Chần chừ một lúc, cô buông anh ra, để anh mình nghe điện thoại.

Liếc cô cười một cái, anh lấy điện thoại ra.

"Alo, tôi là Cam Nhĩ Toàn...... trở về? Chị A Nguyệt, mẹ tôi có nói tìm tôi có việc gì hay không? Không có, uhm, tôi biết rồi." Kết thúc cuộc điện thoại, Cam Nhĩ Toàn oán giận.

"Anh có dự cảm xấu, mẹ đột nhiên tìm ba anh em anh về nhà, nhất định không có chuyện tốt."

Vậy cũng không liên quan tới cô, nhưng giờ phút này nhìn biểu tình ai oán của anh, làm cho môi hồng của cô vô tình lộ một nụ cười.

*********

"Rốt cuộc anh đang nhìn cái gì?" Từ khi anh từ biệt thự nhà họ Cam trở lại, ánh mắt cứ quỷ dị như vậy nhìn nàng chằm chằm ít nhất mười phút, cuối cùng Khuất Lam Sơ không thể nhịn được nữa hỏi.

"Em đúng là người đẹp." Tay nâng cằm, Cam Nhĩ Toàn cười mở miệng.

"Vậy thì thế nào?" Không phải là anh đột nhiên phát hiện ra dung mạo của cô cũng không tệ lắm, cho nên si mê đó chứ? Nhưng ánh mắt của anh thế kia, thế nào cũng không thấy giống dáng vẻ si mê trước kia, ngược lại giống như là đang tính toán mưu ma chước quỷ gì vậy.

"Dung mạo em thì xinh đẹp, anh lớn lên rất tuấn tú, anh có chút tò mò muốn biết, đứa trẻ do chúng ta sinh ra sẽ có hình dáng ra sao."

Nghe vậy,cô ngạc nhiên quở trách: "Sao anh lại nghĩ đến chuyện không đâu này, tôi tuyệt đối sẽ không sinh con với anh”

Vuốt vuốt cằm, anh cười gian, "Vậy cũng khó nói."

Mặt cô lạnh đi, nói như đinh đóng cột: "Giữa tôi với anh tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đó được."

"Thật sự em không muốn biết sao?"

"Không muốn!" Ai lại nghĩ chuyện như vậy, rốt cuộc trong đầu người này đang nghĩ gì vậy.

"Thật đáng tiếc." Cam Nhĩ Toàn chậm rãi nói tiếp: "Em có biết buổi chiều mẹ anh gọi anh trở về là vì chuyện gì hay không?"

"Không biết." Cô không muốn biết, cũng không có hứng thú biết.

"Bà muốn ba anh em bọn anh sinh con để bà bồng, nếu không thì bọn anh phải quay về quản lý tập đoàn."

Nói chuyện này với cô làm gì? Cô buồn bực không lên tiếng nhìn anh chằm chằm.

Anh từ từ nói tiếp: "Anh rất hài lòng với những ngày thong dong như bây giờ, tuyệt đối không nghĩ tới việc trở về quản lý tập đoàn, nghĩ cũng biết một khi trở về, cha con bọn họ - mấy cái lão đầu sẽ họp hội với ta tới chết."

"Vậy anh không biết tìm phụ nữ sinh con cho mẹ anh là được." Rốt cuộc  cô đáp lời.

"Cho nên, mới vừa rồi anh đang suy tính chuyện này. Con người của anh thích sạch sẽ, không thích tùy tiện tìm phụ nữ gieo giống."

Khuất Lam Sơ nheo mắt phượng, không phải là anh muốn đem suy nghĩ này áp dụng trên người cô chứ?

"Em còn tám chuyện phải thay anh làm đúng không?" Cam Nhĩ Toàn cười đến dịu dàng.

Vẻ mặt cô lạnh đi, cô căm tức mở miệng, "Nếu như kêu em sinh đứa trẻ cho anh, tôi liền giết anh!"

Anh cười nhẹ, "Lam Lam yêu dấu, không nên động một tí là đem từ giết này treo trên miệng, sẽ làm anh sợ hãi đấy."

Cô nhìn không ra đây là bộ dáng anh bị dọa tới sợ hãi.

"Tôi cảnh cáo anh tốt nhất không nên được voi đòi tiên, nhẫn nại của tôi có giới hạn."