Tác Giả: Tà Lão Ma
Về đến nhà, ngó thấy Đồ Tử còn đang luyện thể, Đoạn Tam nhanh trí đóng kín cửa lại, chạy lên giường rồi lấy thủy tinh ngọc trong ngực ra.
Sau đó hắn nhắm mắt đưa thủy tinh ngọc lên trán bắt đầu vận chuyển hồn lực thẩm thấu vào.
………….
Một canh giờ sau,
“phù…hóa ra là vậy, muốn luyện thành “Lôi Giáp Công” bắt buộc phải để thân thể thích ứng và tiếp xúc với lôi điện, phải chịu trong tải của lôi công tác dụng vào người, khi đó mới có thể kích thích toàn bộ các chi bắt đầu làm quen lôi công rồi từ từ hình thành lôi giáp ở các chi”
“ngoài ra còn một phương pháp nữa là hấp thụ Bán Lôi Thảo, hiệu quả tương tự để lôi công tiếp xác với thân thể. Nhưng mà Bán Lôi Thảo toàn sinh trưởng bên trong “Lôi Đình Sơn”, ở đó chỉ có cao thủ Ngoại Cảnh Luyện Tạng mới được tiến nhập, Ngoại Cảnh Luyện Da như ta vào là phanh thây liền a!”
“thứ ba là phương pháp nhờ một võ giả Lôi hệ hành hạ Đồ Tử, hiệu quả như trên luôn”
Sau một hồi dày công nghiên cứu phương pháp giúp Đồ Tử luyện “Lôi Giáp Công”, hắn mớingả ngửa ra phía sau, lưng tựa gối, mắt lim dim nghĩ:
“Hôm nay, đến ngoại phủ cũng chẳng có gì làm. Vốn dự định đột phá lên Ngoại cảnh Luyện Da đại thành rồi mới đi thực chiến một phen, nhưng lo cho chuyện của Đồ Tử nên làm chậm tiến độ tu luyện. Lần này nhất đinh phải vào núi săn yêu thú, hái thuốc, bổ sung thêm cho đủ điểm cống hiến lên Tàng Thư Các lựa điển tịch!”
Hắn luồn tay lấy ra Cống Hiến tạp, Đoạn Tam lặng lẽ nhìn mấy chữ số hiện diện ở phía trên rồi than:
“Hiện tại, ta mới có 85 điểm,còn thiếu những 25 điểm nữa mới đủ 100 để vào Tàng Thư Các. Cứ như thế, lần này nhất định phải kiếm cho bằng được 25 điểm cống hiến kia, không kiếm được quyết khong về…"
“Cơ mà, ta đâu còn ở Luyện Da tiểu thành nữa, tính toán xem ra cũng có thể bắt đầu xông về nội lĩnh của Yêu Nguyên Sâm Lâm rồi a!...hẳn tốc độ kiếm điểm cống hiến hẳn cũng sẽ tăng lên đôi chút.”
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch không khỏi thấp giọng thở dài một hơi, yên lặng thầm nghĩ.
“Tích tụ bao lâu nay cuối cùng cũng đợi được tới ngày hôm nay, nhất định phải “đại công cáo thành”!”
Đoạn Tam dặn lòng.
Nghĩ đến ngày mà một lần nữa bước chân vào Tàng Thư Các thôi, hắn thở thôi cũng đã trở nên gấp gáp, hồi hộp.
Phải biết rằng thời gian không đợi ai cả, thế nên Đoạn Tam ngay lập tức viết một bức thư thông báo cho chuyến đi của bản thân rồi không hề do dự rời nhà, một mạch chạy về phía nam của thành.
Yên lặng hòa vào dòng người, đôi lúc Đoạn Tam có dừng lại mau một chút lương khô, vài cái bánh căn, mấy cái bánh tổ, mấy cái màn thầu,…ăn cho no căn cái bụng rồi hắn mới lê bước hướng về phía Bao Tài Quầy của Bao lão.
Nhìn thấy Đoạn Túc mới đây rời đi bây giờ lại đến, đón được ý định Đoạn Tam tới lão không khỏi cười, xa xa liền quắc quắc cái tay hướng Đoạn Tam, kêu:
“Đoạn tiểu tử, mới đây giờ lại đến nữa à… tới mua thuốc hay gì? Lần này là đến lấy cái gì đây?, thuốc giảm đau, cùng giải độc, hay thuốc độc?”
Đoạn Tam cũng chẳng vội vàng, từ từ đi vè phía Bao lão, hiển nhiên hắn cũng phải tỏ ra ta đây một chút cho có phong thái của một bậc anh hào. Sở dĩ bởi thuốc thang và đồ ăn là không dùng giới thạch để tính toán mà thay vào đó là sẽ dùng giới tệ để chi trả.
Hắn đưa tay từ trong lòng lấy ra mười tám đồng giới tệ đặt lên quầy, rồi mới đồng ý nói:
“Giỏi đấy Bao lão, thuốc giảm đau, thuốc giải độc, độc tán đồng dạng mỗi thứ hai phần.”
Lão giả nhìn hắn, hơi lo lắng hỏi:
“Tính chơi lớn hay sao mà cần mỗi loại những hai phần nhiều như vậy?”
Đoạn Tam chỉ cười cười rồi gật gật vài cái.
Không để tốn thời gian, Bao lão nhanh chóng đem thuốc gói lại thật thành từng than rồi một lúc giao cho hắn. ngay khi nhận thuốc xong, Đoạn Tam đưa mấy than thuốc này bỏ vào trong bao vãi,. trước khi đi Bao lão có hơi lưu luyến thốt:
“Đừng có mà chôn xương trong đó a, ngươi mà chết thì không còn ai đàm đạo, tám chuyện với lão phu đâu!”
Đoạn Tam cười xúc động vâng vâng dạ dạ rồi từ biết Bao lão, bước chân rời khỏi Bao Tài Quầy
Không chút suy nghĩ, Đoạn Tam quả quyết đi về hướng cửa Bắc của Thanh Sơn Thành.
Quả thực mọi thứ đã nằm trong tính toán của hắn hết rồi, hắn dự định sẽ đi một ít địa phương xa hơn, nguy hiểm hơn mấy lần trước. Mà mấy cái địa phương tiếp giáp với Thanh Sơn Thành, hắn đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay, Đông, Nam là tiếp giáp với hai địa phương không tồi, nhưng lại thể phong phú bằng dược liệu, yêu thú ở phía Tây và Bắc.
Bởi là vì phía Tây giáp mặt với Lôi Đình Sơn tuy nhiên nơi đó Đoạn vẫn chưa đủ thực lực để có thể vào, thứ hai là phía Bắc có Yêu Nguyên Sâm Lâm tồn tại, nơi mà hắn bấy lâu nay hay đến nhất vì vậy hắn cũng cảm thấy an toàn hơn và Đoạn Tam cũng muốn thử vào phía nội của Sâm Lâm thủ ra sao cho biết.
Cộng với việc nghe nói phía nội sâm lâm có nhiều dược liệu phong phú, song yêu cũng phong phú đủ loại theo luôn. Mặc dù tính toán là có nguy hiểm như mà cũng nhiều tài bảo sẽ giúp cho việc kiếm điểm cống hiến nhanh hơn.
Vả lại hắn nghĩ rằng, nơi nào càng nguy hiểm thì càng giúp cho kĩ năng thực chiến của hắn được đảm bảo và tăng tiến hơn đạt được nhiều thành tựu lợi ích cho sau này.
Đoạn Tam lại bắt đầu hòa vào dòng người qua lại đi trên đường rồi ra khỏi thành. Sau khi đã nhận ra hướng đi quen thuộc bấy lâu hay đi Đoạn Tam bước đi càng nhanh hơn, hướng về phía khu rừng rậm nguyên sinh theo cách nới ở trái đất.
Nơi ấy rừng núi rộng lớn mấy chuch ngàn dặm, cổ thụ chọc trời, nhìn mà cứ như mình là người tí hon không bằng. Vẫn cứ theo tốc độ bình bình dần dần điểm đầu của Sâm Lâm cũng sớm hiện ra trước mắt hắn.
Không có gì sai nữa, nơi đó chính là điểm đến quan trọng và mục đích của Đoạn Tam hôm nay, Yêu Nguyên Sâm Lâm.