"Ta nhớ hình như ngươi họ Tiêu?"

"Hân hạnh được Lão gia nhớ tên! Tiểu nhân họ Tiêu!"

"Tiêu Băng Chi, Tiêu Băng Chí, Tiểu Bính Tử, Tiểu Bính Tử..."

"Lão gia, đừng có đặt tên lung tung cho người khác!"

Tiểu Lâm không thể chết được, không thể chết được...

Ngụy đại ca, ta sẽ không chết...

[Ngụy đại ca...Lão gia...]

"Mơ thấy ác mộng à?"

Ác mộng... Không phải ác mộng... Chưa bao giờ nghĩ tới Lão gia lại khóc nức nở như vậy, nam nhi đỉnh thiên lập địa lại khóc đến nước mũi ròng ròng...

"Ngươi thật kì quái! Lúc khóc lúc cười!" Nam tử buông chén thuốc, sờ sờ lên trán Tiểu Lâm, "Nóng quá hỏng mất đầu óc rồi à?"

Tiểu Lâm vội vàng quay đầu, thân thể lui về phía sau một chút. Hắn cảm nhận được nam tử kia không có ác ý, chỉ là hắn không thích đụng chạm với người lạ. [Ngươi rốt cuộc là ai?]

"Không hiểu ngươi nói gì! Viết ra được không?"

Nam tử đưa giấy bút cho Tiểu Lâm, hắn liền vội vã viết xuống ba chữ [Ngươi là ai?]

[Ngươi là người Ô Hoàn Tộc?]

Nam tử hơi sửng sốt, chớp mắt một cái, khóe miệng nở nụ cười, gương mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền thật sâu, "Xem như ngươi nói đúng! Tại hạ người Nam Lương, tên gọi A Tương... " Biết Tiểu Lâm không thể nói chuyện, A Tương áy náy cười cười.

Mấy ngày nay người duy nhất Tiểu Lâm gặp qua là A Tương. A Tương bước chân vững vàng, hai tay hữu lực, nhất định là người luyện võ. Tuy có võ công nhưng cơ thể không thô, lúc nói chuyện luôn luôn hiện ra hai lúm đồng tiền. Hắn ăn mặc trường bào của người Trung Nguyên, nhưng trên vai lại mang giáp trụ của Ô Hoàn Tộc.

"Ở đây chỉ có một mình ta! Ngươi có thể an tâm dưỡng thương!"

Không phải. Ở đây không phải chỉ có một mình hắn, vừa rồi nghe được trên tay hắn không có mùi thuốc, chắc chắc là có người khác sắc thuốc cho.

"Muốn biết thế nào lại cứu ngươi? Đi ngang qua thấy người gặp nạn thì cứu! Không thể thấy chết không cứu được!"

Hôm ấy trên sông không có thuyền bè, trừ phi có người tận lực cứu hắn [Người cứu ta không phải ngươi!]

"Thế nào không phải ta! Hôm ấy phải mất rất nhiều sức mới mang ngươi lên. Nhìn ngươi gầy gò như vậy không ngờ cũng rất nặng..."

[Thả ta ra!] Nếu là người kia...

"Ái chà!" A Tương vỗ vỗ tay tán thưởng, "Lục chủ tử đúng là không đơn giản! Không cần sốt ruột...Tướng quân sẽ đến ngay... Tướng quân!"

Y phục tử sắc, bím tóc chấm đất, quả nhiên là Hải Đàm, con người đã trăm phương nghìn kế muốn đẩy Lão gia vào chỗ chết. Không thể lùi bước! Tiểu Lâm trong lòng tự nhủ, nhưng cơ thể bất giác không thể kiềm chế lui ra phía sau, mãi đến khi lưng chạm vào tường.

"Dược Vương Lâm Tề..." Hắn đã thay đổi, trong đôi mắt so với lúc trước càng có nhiều đề phòng.

A Tương mang ghế đặt trước mặt Hải Đàm, sau đó cung kính đứng hầu một bên. Hải Đàm kéo bím tóc ra phía trước rồi mới ngồi xuống.

"Chúng ta làm một giao dịch được không?"

Giao dịch? Hắn muốn làm gì?

"Ngươi viết một phong thư cho Ngụy Vô Song, nói với hắn kẻ đã hại ngươi là Ngọa Long Cốc Sở Ngự Cửu, không, là Sở Ngự Cửu cùng Nghiêm Thanh Nhẫm. Một tháng sau ta sẽ thả ngươi đi!"

Tiểu Lâm lẳng lặng nhìn hai người trước mặt, một lúc lâu, cầm bút viết [Dữ hổ mưu bì!]*

Không nghĩ sẽ bị cự tuyệt, Hải Đàm nhíu nhíu lông mày, "Ngươi hình như không biết rõ tình cảnh của mình hiện tại!"

A Tương bước lên một bước nói, "Thuốc này chỉ có thể tạm ngừng đau đớn. Nếu trong vòng năm ngày không thoa Đoạn Tục Cao thì chân sẽ phế đi. Dĩ nhiên Đoạn Tục Cao không thể làm khó Dược Vương, bất quá ở Trung Nguyên có một câu nói "Không bột đố gột nên hồ", cho nên ở đây Lục chủ tử có bao nhiêu thần thông cũng vô dụng." 

Đi qua thêm hai bước, hắn tiếp tục nói, "Tần lục chử tử đã bị câm điếc, nếu chân cũng không đi được thì rất thảm a!" Nhìn khuôn mặt trắng xanh của Tiểu Lâm, hắn thỏa mãn cười, "Ta nghĩ dù chân ngươi có bị phế đi đối với Tần lão gia cũng không vấn đề gì. Thế nhưng, nếu ngươi chết thì lại là chuyện khác. Ai, cũng không thể nói như vậy, dù sao vẫn có sáu người còn lại không phải sao, bảy người bớt đi một người Tần lão gia hẳn là sẽ không..."

"Cút ra ngoài!"

Tay vịn ghế bị đánh nát, vụn gỗ bắn vào trán A Tương, máu đỏ nhanh chóng tuôn ra, "Thuộc hạ biết tội! Tướng quân bớt giận!" A Tương quỳ xuống dập đầu, sau đó đứng lên ra khỏi phòng.

Hải Đàm không giết A Tương, người này chắc chắn là trợ thủ đắc lực của hắn. Tiểu Lâm kéo chăn bước xuống giường, [Ta đáp ứng ngươi!] Hắn không thể chết được, nếu hắn chết Lão gia sẽ thương tâm lẫn tự trách, còn có thể làm ra những chuyện không suy nghĩ.

"Lập tức viết..."

"Tướng quân!" A Tương chạy vào, khuôn mặt có một chút kinh hoảng.

Hải Đàm nhíu mày hỏi, A Tương quay lưng về phía Tiểu Lâm, không cho hắn nhìn mình nói chuyện.

"Bọn chúng không chờ được sao?" Hải Đàm lạnh lùng nói, "Dẫn hắn ra ngoài!"

"Tướng quân phải cẩn thận! Bọn chúng có mang Chấn Thiên Lôi!"

Hải Đàm khó chịu nhìn chằm chằm Tiểu Lâm, "Có người đến cứu ngươi!"

- ---------

Người đến không phải Tần Chính, mà là Ngọa Long Cốc Chủ Sở Ngự Cửu cùng Đào Hoa Ổ Chủ Nghiêm Thanh Nhẫm.

"Thất vọng lắm à?"

Tiểu Lâm lắc đầu, hắn đã sớm biết không phải Lão gia, Lão gia sẽ không để thời gian cho A Tương chạy vào cấp báo.

Sở Ngự Cửu nhìn Tiểu Lâm sắc mặt hơi quái lạ, như là không ngờ tới nhưng cũng đã biết rõ, "Lục chủ tử là ân nhân cứu mạng của tại hạ, thỉnh Hải tướng quân nể mặt, để tại hạ hoàn lại ân tình!" 

"Muốn trả ơn cũng phải có năng lực!" A Tương phất tay, một đám cung thủ lập tức bao vây.

"Làm Lục chủ tử bị thương thì không hay!" Nghiêm Thanh Nhẫm vừa nói vừa bảo thuộc hạ chuẩn bị Chấn Thiên Lôi. Hai rương đầy, đủ để san bằng tất cả trong vòng một dặm. Hơn nữa Chấn Thiên Lôi của Đào Hoa Ổ khi nổ sẽ tỏa ra khói độc.

A Tương âm trầm hộ bên cạnh Hải Đàm, trong mắt không che giấu được vẻ hoảng loạn. Tuy nói mấy năm gần đây quan hệ của Trung Nguyên và Nam Lương không còn căng thẳng như trước, rất ít xảy ra phân tranh, nhưng "Trấn Bắc Vương" của Nam Lương dẫn theo hàng ngàn binh sĩ tiến nhập Trung Nguyên dĩ nhiên sẽ khiến triều đình kiêng kị, cho nên trước đó bọn họ cũng đã xin phép hoàng đế Thiên Triều được tiến nhập Trung Nguyên.

Thế nhưng bọn họ đã đánh giá thấp đám người triều đình Trung Nguyên gian trá vô tín, không thể công khai khởi binh tiêu diệt Trấn Bắc Vương liền mượn lực lượng của Ngọa Long Cốc cùng Đào Hoa Ô diệt trừ họa lớn, cho nên Sở Ngụ Cửu cùng Nghiêm Thanh Nhẫm mới không cần kiêng nể chạy đến đòi người. Chỉ cần có Chấn Thiên Lôi... hàng ngàn binh sĩ không là gì cả. 

"Tướng quân, thuộc hạ vô năng, không ngờ tới bọn họ..."

Hải Đàm cười giễu, "Ngươi nghĩ bọn họ sẽ giết được ta?" Đẩy A Tương ra, cởi xuống những thứ trang sức bên tay phải, lòng bàn tay xuất hiện một đám khói tím. [Trở về nói cho hắn, chuyện ta làm thì ta sẽ nhận, những chuyện ta không làm, đừng có đến tìm ta!] Đôi môi động đậy, nhưng không có thanh âm.

Đứng lâu bằng một chân, Tiểu Lâm lảo đảo suýt ngã xuống đất. Cơn sốt càng ngày càng cao, nhưng hắn không hồ đồ, những người này không phải đến để cứu hắn, thậm chí đến để giết hắn.

Đám người của Ngọa Long Cốc cùng Đào Hoa Ổ đồng loạt ăn thuốc giải, ngầm ý Hải Đàm phải giao ra Tiểu Lâm, nếu không, Chấn Thiên Lôi chắc chắn sẽ nổ.

Không hổ là dũng sĩ Nam Lương, cho dù thịt nát xương tan cũng sẽ không lùi nửa bước.

"Dẫn hắn đi!" 

"Thứ lỗi thuộc hạ khó có thể tòng mệnh!" A Tương là phó tướng đắc lực nhất của Hải Đàm., thiết lệnh như núi, hắn biết rõ làm trái quân lệnh sẽ có hậu quả thế nào.

"Lục chủ tử, đắc tội!" Sở Ngự Cửu giơ cao cánh tay, thủ hạ bắt đầu châm đuốc, cánh tay hạ xuống...

Một cái bóng tím vụt qua, Sở Ngự Cửu bị đánh văng ra ngoài một trượng, vừa rơi xuống đất đã bị Ngũ Độc Chưởng liên tục phóng tới, hắn mất lực chống đỡ, ngực bị trúng một chưởng...nhưng lại nở nụ cười...

"Ngũ Độc Chưởng của Hải tướng quân quả thật lợi hại!" Lập tức lắc đầu "Phải gọi Trấn Bắc Vương mới đúng!"

Hải Đàm thu lại khí huyết đang cuồn cuộn, vuốt ve bím tóc phía sau lưng. Có thể dùng nội lực chống lại Ngũ Độc Chưởng cho đến bây giờ chỉ có một người, nhưng cũng chỉ có hắn của bốn năm trước mới làm được. "Nội công tâm pháp của ngươi là ai truyền thụ?"

"Không phải trong lòng Tướng quân đã biết rõ rồi sao?"

"Không thể nào!"

"Không tin? Thử lại một lần thì biết!"

Tiểu Lâm nhìn chung quanh chỉ thấy rất nhiều bóng người, nhưng không có cảm giác sợ hãi. Sở Ngự Cửu không phải kẻ thù của Hải Đàm, công lực lại không bằng Hải Đàm, Hải Đàm không cần giết hắn, nhưng Sở Ngự Cửu thì nhất định phải giết được Hải Đàm.

A Tương không thể làm gì khác, nếu lỗ mãng hành động, Nghiêm Thanh Nhẫm sẽ đốt Chấn Thiên Lôi. "Ngươi có thể cứu Tướng quân không?"

Cứu? Hắn còn có thể cứu ai bây giờ?

"Lục chủ tử có cách nào không? Những người ở trên thuyền đều do ngươi giết không phải à?"

[Ngươi bảo ta giết tất cả những người này...?]

A Tương nhìn không hiểu thần ngữ của Tiểu Lâm, nhưng biết Tiểu Lâm nhất định sẽ có cách, "Ngươi biết rõ nếu như ngươi chết ở đây sẽ có hậu quả thế nào, đến lúc đó sẽ không chỉ có bao nhiêu đây người chết!"

Tiểu Lâm nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ ngập ngừng.

"Không có thời gian đâu! Sinh tử tất cả đều nằm trong tay ngươi!"

Chết... chết cũng muốn gặp lại Lão gia.