Sáng sớm, bên tai tựa hồ có tiếng nước chảy. 

Thanh âm ‘rào rào’ thanh thúy làm cho Hàn đại thiếu thoải mái mà mở mắt, trong mũi đã ngửi thấy hương trúc ấm lòng người, làm cho người còn đang tuột huyết áp mơ màng thoáng chốc đã thanh tỉnh rất nhiều. 

Long mâu khẽ mở, đại não còn nghĩ đến sự ấm áp cùng thoải mái đêm qua ở bên Hoắc Mẫn Lăng, khóe miệng giơ lên một cái tươi cười mê người, nửa mộng khộng chịu tỉnh đem thân thể hướng về giữa dịch dịch tới, muốn ôm thân mình phát ra hương trúc kia. 

Bạc thần cong lên, cũng thuận tiện muốn bổ nhào vào khuôn mặt nhỏ nhắn mà hôn cho đủ. 

Ân…… Tiểu Tứ mắt…… Cho ta hôn chút…… 

Trải qua đêm qua, Hàn đại thiếu tựa hồ cũng càng bạo gan hơn, hắn sẽ không bao giờ sợ nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng đối với hắn lạnh như băng nữa. 

Hắc hắc…… Vừa nghĩ đến đây a, trong lòng Hàn Kì cũng không ngăn được muốn cười cười. 

A…… Bất quá hôm nay hương vị trên người Tiểu Tứ mắt sao là lạ a? 

Không có hương trúc nga…… 

Nhưng mà hương vị này cũng quá quen thuộc …… Sẽ không phải…… 

Buồn bực mà xanh mét mở mắt ra, như hắn sở liệu, trước mắt xuất hiện không phải thụy nhan đáng yêu yên tĩnh của Hoắc Mẫn Lăng, mà là gương mặt xinh đẹp đang chuyển tỉnh gần như cùng lúc với hắn…… Khi đôi phượng nhãn lãnh trá (lạnh lùng mà lại gian xảo) kia nhìn đến hắn, bỗng nhiên bắn ra một đạo hàn quang…… 

“A ──────!!!” 

Một tiếng thét chói tai…… 

“ Tên Phương Vu Hi x ngươi, cư nhiên giả dạng thành Tiểu Tứ mắt lừa gạt bổn thiếu gia ôm hôn nồng nhiệt?!” 

“= =!! Họ Hàn ngươi nói cái gì? Rõ ràng là ngươi tự mình mò đến……… Hoàn hảo ta tỉnh nhanh…… Nếu không……” 

“Cái gì?! Ta đi ôm ngươi?!” 

Tiếng hấp khí…… 

Tiếp theo là liên tiếp tiếng nôn mửa…… 

Mới sáng sớm, hai vị thiếu gia liền vác theo một đôi mắt đen thui, tinh thần suy kiệt ở trong ‘Trúc ốc’ lắc lư. 

Thật sự là xui a…… Sáng sớm …… 

Vừa nghĩ đến mình bị cái tên họ Hàn kia ôm, Phương Vu Hi liền nhịn không được toàn thân một trận gà da dựng lên. 

Ghê tởm chết hắn …… Thật sự là ác mộng ác mộng…… Nhất định là ác mộng… 

Trên gương mặt xinh đẹp lại là một trận trắng. 

“Xảy ra chuyện gì? Ngủ không quen sao?” Nguyên di nhìn hai người uể oải không phấn chấn, còn tưởng rằng là phòng ở đơn sơ làm cho hai người trụ không quen, lo lắng hỏi. 

“A, không phải, ngủ rất khá…… Tối hôm qua là ở chỗ Mẫn Lăng ngủ ……” Phương Vu Hi lễ phép cười cười. 

Thời tiết ở tiểu hương trấn tựa hồ cùng mùa đông hiện tại thực không tương xứng, dương quang xinh đẹp mang theo nhiệt khí ấm áp lan tỏa khắp trúc ốc. 

Cho nên nhị thiếu đều là phủ một thân T-Shirt đơn giản, cùng một kiện quần short rộng thùng thình. 

Mái tóc đen bay bay, tựa hồ sau khi rời xa thành thị, Phương Vu Hi cười đến càng nhiều, trên mặt cũng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện nét ngượng ngùng cùng đáng yêu của thiếu niên. 

Đại khái ở thành thị có quá nhiều trách nhiệm nặng nề áp lên hắn, làm cho hắn quá mệt mỏi…… 

Bất quá hiện tại, đã muốn tốt lắm…… 

Phượng nhãn nhíu lại, trên mặt Phương Vu Hi nổi lên một cái tươi cười có chút ngây ngốc, có chút hạnh phúc, cũng có chút ngọt ngào. 

Từ sau khi gặp Hoắc Mẫn Lăng…… 

Ngón tay vuốt kéo một dúm tóc, Phương Vu Hi không biết nhớ tới cái gì, trên gương mặt trái xoan thường thường nhảy lên ý cười ngọt ngào không thể ẩn nhẫn. 

Sao bằng hữu tiểu Lăng mang về đều là lạ? 

Nguyên di nhìn Phương Vu Hi cùng Hàn Kì, một người thì đang ngây ngô cười, một người thì đang may, này…… Bọn họ thật sự không có vấn đề sao? (bệnh não, chữa không khỏi) 

Trên gương mặt ôn hòa xuất hiện nghi hoặc. 

Bất quá quên đi, dù sao tiểu Lăng nhà mình cũng thật kỳ quái…… 

[= =|| Nguyên di, ngươi sao có thể nói như vậy……] 

“A, đúng rồi, Nguyên di…… Cái kia…… Mẫn Lăng sáng sớm sao lại không thấy a? Hắn không phải có chuyện gì?” Bỗng nhiên nhớ tới ‘Thủ phạm’ làm cho hắn sáng nay cùng Hàn Kì ôm nhau, Phương Vu Hi liều mạng xua đi hình ảnh khủng bố trong đầu, lo lắng hỏi. 

Sớm như thế, Mẫn Lăng có thể đi đâu? Hay là bỏ rơi bọn họ lại đi rồi a…… 

Trong lòng không ngăn được miên man suy nghĩứ, Phương Vu Hi lần đầu tiên cảm thấy chính mình cần một người như vậy…… 

“Úc, thế nào, ân…… Nói vậy các ngươi đều biết tiểu Lăng có công phu …… Hắn mỗi sớm đều phải đi luyện công, ta nghĩ, hắn hiện tại hẳn là đang luyện a……” Nguyên di vừa nghe, mỉm cười xê dịch thân mình, mềm nhẹ trả lời vấn đề. 

Khi nhìn thấy hai người trên mặt kiềm chế không được muốn đi ra ngoài nhìn, ánh mắt khẽ loan, cười nói:“Có phải muốn tìm hắn hay không a?” 

“Ân.” Gật gật đầu, Phương Vu Hi cùng Hàn Kì không có phủ nhận. 

“Ha ha, bất quá, tiểu Lăng luyện công không thể chịu người quấy rầy, cho nên chỉ có thể đợi lát nữa đi.” Nguyên di mỉm cười lắc lắc đầu, nhìn thấy vẻ mặt hai người thất vọng đến cực điểm, nàng cũng là có chút bất đắc dĩ. 

Ai kêu…… Đây là quy củ lão gia tử định a….. 

“Kia, Nguyên di, đại khái còn phải chờ bao lâu?” Phương Vu Hi ngồi ở trên bậc thềm trúc, một bên hỏi, phượng nhãn một bên hướng bốn phía vội vàng nhìn lại, nhìn xem có phát hiện thấy bóng dáng quen thuộc kia không. 

“Ân, đại khái còn phải một giờ đi……” Nguyên di nhìn về phía đồng hồ trên tường, nói nhỏ. 

“Ai……” Cúi đầu thở dài, thân hình thẳng tắp của Phương Vu Hi thoáng chốc gục xuống dưới, trên gương mặt xinh đẹp cau mày trói chặt, vô biểu tình. 

“Ai ──” Tiếng Hàn Kì thở dài thoáng đè nặng hắn, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú cũng đồng dạng không có thần sắc. 

Nguyên di nhẹ nhàng cười, nhưng cũng không biết nên làm sao an ủi hai người kia, nàng không nghĩ tới…… ba người bọn họ cảm tình lại tốt như thế…… Tiểu Lăng có thể giao cho bằng hữu như vậy thật sự là thực không sai a……[= =|| thực chất hình như không phải……] 

Cúi đầu, thỏa mãn cười cười, lại chuyên tâm làm thứ ở trong lòng mình. 

Bất quá, dường như ông trời luôn ‘Quyến luyến’ nhị thiếu, thấy bọn hắn bộ dáng rảnh rỗi nhàm chán như thế, cho nên liền vứt cho bọn họ một cái…… siêu cấp bom hẹn giờ…… 

Ba mươi phút sau…… 

Phương Vu Hi là người đầu tiên phát hiện, lúc ấy hắn vừa lật qua một trang sách, không hề có tâm tư, buồn bực nâng lên mắt, muốn nhìn xem kỳ tích có thể phát sinh hay không…… Tỷ như…… Hoắc Mẫn Lăng không cần luyện công, lập tức liền xuất hiện ở trước mắt mình, rồi mới cùng hắn trò chuyện. 

Ai biết, lúc mở mắt ra, ánh vào mi mắt không phải Hoắc Mẫn Lăng, mà là một gã lão giả uy vũ lạnh như băng…… (bom hẹn giờ là đây =]]]]) 

A! 

Trong lòng kinh hách nhưng không biết có bao nhiêu nghiêm trọng, Phương Vu Hi thiếu chút nữa từ phía trên nhảy dựng lên, hắn làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, sẽ ở lúc này nhìn thấy một người làm cho hắn lại kính lại sợ…… vị gia gia lợi hại của Hoắc Mẫn Lăng…… 

“Hoắc gia gia buổi sáng tốt lành.” Vững vàng bình ổn tâm thần, Phương Vu Hi vội vàng đứng lên, cung kính cúi người, trong giọng nói không dám chậm trễ. 

Nhận thấy được người bên cạnh có động tĩnh kỳ quái, Hàn Kì cũng hiếu kì nhìn qua, không nhìn thì hoàn hảo, vừa nhìn liền sợ tới mức hắn lập tức từ phía trên ngồi dậy, học theo Phương Vu Hi, kinh hồn táng đảm loan hạ thắt lưng:“Hoắc gia gia buổi sáng tốt lành.” 

Hoắc Chấn Nguyên không nói gì, chỉ là lạnh lùng liếc mắt hai người một cái, liền lập tức đi đến bên cạnh Nguyên hoa, ngồi xuống. 

─ ─||| xong rồi…… sẽ không phải là ông muốn ngồi ở chỗ này đi? 

Nhị thiếu nhìn thấy hành động này của Hoắc Chấn Nguyên, tâm nguyên bản bối rối lại tăng thêm áp lực treo cao a cao!! 

Trời ạ, bọn họ nên đối phó làm sao?! 

Không biết vì cái gì, nhị thiếu đối với lão giả chỉ gặp mặt một lần từ đáy lòng cảm thấy thật tâm kính ý cùng úy ý (sợ), chỉ cần Hoắc Chấn Nguyên vừa xuất hiện, bọn họ sẽ không minh bạch thấy một trận áp lực phô thiên cái địa (che trời lấp đất) hướng bọn họ đánh úp lại, kéo căn mỗi sợi thần kinh trên người!! 

Chẳng lẽ…… Đây là phản ứng giữa thiên địch sao? 

Trong lòng chợt lạnh, từ‘Thiên địch’ này làm cho nhị thiếu cảm thấy trầm trọng…… 

Đoan chính ngồi xuống, lễ phép mà cung kính, không có làm ra vẻ đại thiếu gia, Phương Vu Hi cùng Hàn Kì đồng thời cảm giác thấy ‘Cùng là người thiên nhai lưu lạc’, chỉ cảm thấy…… Bọn họ hiện tại là người cùng trên một cái thuyền châu chấu …… 

“Các ngươi chính là bạn học tiểu Lăng mang về đi?” Vừa mới ngồi xuống chợt nghe thấy một giọng nam hùng hậu, tuổi già mà không mất phong độ, khí phách nghiêm nghị, làm cho hai người áp lực nặng thêm một thầng. 

“Ân, đúng vậy, chúng ta là bạn cùng phòng. Ta gọi là Phương Vu Hi……” Tận lực thay biểu tình bình tĩnh, tao nhã cười, Phương Vu Hi không ngừng ám chỉ mình phải trấn định thần nhàn. 

“Ta gọi là Hàn Kì.” Hàn Kì rất nhanh tiếp lời, nhưng thật ra hắn có vẻ co quắp bất an nhất. 

“ Thấy bộ dáng các ngươi, hẳn là đại thiếu gia đi?” Hoắc Chấn Nguyên đột nhiên hỏi, một câu hỏi mạc danh kỳ diệu này không khỏi làm hai người đề cao cảnh giác, chẳng lẽ…… là đang điều tra bọn họ? 

Nhìn đôi mắt kia sáng ngời nhìn thẳng bọn họ, suy tư một lúc, Phương Vu Hi cảm thấy vẫn là thành thực có vẻ tốt hơn, hơn nữa, cho dù là đại thiếu gia…… hắn cũng sẽ không hoa tâm (lăng nhăng), cũng sẽ không vô tình, hắn sẽ hảo hảo với Mẫn Lăng …… Nhất định…… sẽ! 

“Đúng vậy, sản nghiệp bên ngoài của gia phụ là kinh doanh, cho nên trong nhà khá dư dả.” Thản nhiên đáp, Phương Vu Hi khiêm tốn mà khéo léo để lại một ít tin tức khác, tỷ như…… Phương gia không chỉ là khá dư dả, mà là phi thường có tiền! 

“Ân…… Nhà của ta…… Cùng tình huống của Vu Hi không sai biệt lắm……” Khó đọc, thực khó đọc,= =|| cư nhiên phải thân mật kêu tên cái kẻ họ Phương kia như vậy…… Hàn Kì tuy rằng trực giác da gà đã nổi mảnh lớn, nhưng châm chước một hồi, cảm thấy ở trước mặt Hoắc Chấn Nguyên vẫn là biểu hiện lễ phép một chút có vẻ tốt hơn…… 

“Nếu là công tử có tiền, ta đây cũng sẽ không nói nhảm nhiều. Tóm lại, các ngươi ở nơi này sẽ phải trả tiền, phí dừng chân cùng phí thức ăn…… Các ngươi cũng biết, chúng ta là người cùng khổ, không có nhiều tiền có thể nuôi thêm ăn ở hai người.” Hoắc Chấn Nguyên nói một cách bình thản, uy nghiêm trên mặt vẫn như trước không có biểu tình, nhưng ánh mắt sắc bén mà khí thế bức nhân này làm cho hai người tức khắc biết, đó là một nhân vật phiền toái không hảo ứng phó…… 

“Lão gia tử!! Ngươi sao lại……” Nguyên Hoa ở một bên tựa hồ lắp bắp kinh hãi, trên mặt ôn hòa biến đổi, kinh ngạc nhìn Hoắc Chấn Nguyên bên người. 

Nhưng lời nói phía sau lại bị một ánh mắt lạnh lùng nén trở xuống. 

“Ân, đã biết. Chúng ta sẽ đem tiền giao hảo.” Mặt mang tươi cười, Phương Vu Hi nói không nhanh không chậm, dường như cũng không có bởi vậy mà sinh khí hoặc là tức giận. 

“Không biết phải giao bao nhiêu a?” Hàn Kì lại rõ ràng, tĩnh mắt nghiêm túc hỏi. 

“Cái này các ngươi hỏi a Nguyên đi, nói vậy nàng sẽ cho các ngươi một cái đáp án.” Hoắc Chấn Nguyên mặt không đổi sắc, bất quá thoạt nhìn nhất định là chuyên môn đến làm khó dễ hai người …… 

“Ân, đã hiểu.” Khẽ cười, Phương Vu Hi ôn hòa hướng Nguyên Hoa đang ở một bên kinh ngạc vô cùng gật gật đầu, ý bảo hắn sẽ đến chỗ nàng giao tiền. 

“ Được rồi…… Lão gia tử, ngươi đang làm cái gì…… Sao có thể như vậy……” ‘Đối đãi bạn học tiểu Lăng’, lời phía sau không biết là làm sao cũng không nói ra được, nghẹn lại ở giữa yết hầu, Nguyên Hoa nhìn nhìn ba người, chợt phát giác không khí không đúng, vội vàng kéo Hoắc Chấn Nguyên, đối hai người nói:“Thời gian sắp đến, các ngươi đi tìm tiểu Lăng đi, hắn ở ngay ngọn núi sau hậu viện, thuận theo dòng suối của hậu viện hướng lên trên là có thể tìm được hắn. Mau đi đi.” 

Ngữ khí cơ hồ là thúc giục, nhìn Nguyên Hoa vẻ mặt lo lắng cùng ánh mắt ám chỉ, hai người nghĩ nghĩ, cuối cùng đứng lên nghe lời cáo từ. 

“Chúng ta đi trước. Gặp Hoắc gia gia sau, gặp Nguyên di sau.” 

“Gặp Hoắc gia gia sau, gặp Nguyên di sau.” 

Kéo cánh cửa trúc, hai người một trước một sau lui đi ra ngoài. 

“Lão gia tử ngươi sao có thể như vậy!!?” Vừa thấy hai người rời đi, Nguyên Hoa liền buồn bực nhìn Hoắc Chấn Nguyên, vội vàng trách cứ. 

Trời ạ, lão gia tử lại còn nói ra loại lời này? Vậy tiểu Lăng sau này nên làm sao đối mặt với bạn nó a?!! 

“Sách, nữ nhân may vá, biết chuyện gì…..” Hoắc Chấn Nguyên vẫn nhìn cánh cửa khép lại, tuy rằng trên mặt vô sự, nhưng trong hai mắt mơ hồ nhìn thấy một mảnh tâm sự lo lắng…… 

“Cái gì?” Nguyên Hoa sửng sốt, nhìn Hoắc Chấn Nguyên biểu tình ngưng trọng, lại nhìn phương hướng hai người rời đi, cũng theo lâm vào trong trầm tư…… 

Lão gia tử có phải phát hiện cái gì hay không a?