Sát thủ, đúng vậy, người trước mắt chính là sát thủ, chẳng những là sát thủ mà còn là sát thủ hàng đầu Lạc Bích lâu, ta nhanh mắt liếc một cái qua cổ tay Nhâm Hiêu lộ ngoài ngoại y, nơi đó mơ hồ ánh lên hắc sắc, chỉ có trường kỳ ngâm trong độc vật mới có thể như vậy, mà cả U Minh giáo người thường xuyên tiếp xúc với độc vật chỉ có Lạc Bích lâu. Mà người Lạc Bích lâu đều là sát thủ ——

“Đây là y phục của ta, ngươi mặc tạm đi.” Nhâm Hiêu nhìn thoáng qua nội y trên người ta, đem một bộ y phục của mình đưa qua.

Ta cũng cụp mắt nhìn y phục trên người, nhất thời nhăn mày, ra hiêu với y “Có nội y không?” Hôm qua đưa ngoại y cho Bạch Liêm, nội y của ta thành ngoại y, qua một đêm trắc trở, sớm dơ dáy bẩn thỉu không ra gì.

Nhâm Hiêu không nói gì thêm, chỉ quay lại lấy nội y, thấy ta đưa tay muốn cởi y phục, nói: “Ta ra ngoài trước” Nói xong cũng không đợi ta trả lời, đi luôn ra cửa.

Ta nhìn cánh cửa đã khép, lắc đầu, ta còn không có ý kiêng dè thì y kiêng dè cái gì, từ lúc nào trong U Minh giáo ta lại có người thủ lễ khắc pháp như vậy?

Vốn ta cũng chỉ tính cởi y phục, lại mặc y phục, dù sao cũng không thể gặp tình huống nguy hiểm gì được, huống chi bên ngoài còn có một sát thủ Lạc Bích lâu coi chừng dùm, thế nhưng thế sự không có tuyệt đối, ngay khi nội y của ta cởi đến một nửa, nửa dưới tuột đến nửa, một người nổi giận đùng đùng xông vào, đợi người nọ thấy rõ bộ dạng không chỉnh tề của ta lúc này, sắc mặt lập tức biến thành xanh mét.

Người này ta nhận thức, thậm chí còn không phải nhận thức bình thường, từ sau khi y ném ta khỏi thành Lai Châu, ta còn rất tưởng niệm y, chỉ không biết tại sao y lại xuất hiện ở đây? Nhìn thấy hắn ta rất kinh ngạc.

“Hữu sứ ——” Phía sau người nọ nối theo một đám người, lúc này cũng xông vào, nhìn thấy bộ dạng của ta rõ ràng cũng sửng sờ.

“Cút!” Thanh âm trầm thấp ẩn dấu cơn giận cực hạn, người phía sau bị hù lập tức lui ra ngoài, ta nhìn người nọ hai tay không ngừng run rẩy, đang muốn hỏi y vì sao lại ở đây, làm sao phát hiện được ta, chỉ thấy một màn trướng rơi xuống, bao lấy ta.

“Hảo, hảo, hảo” Ba chữ hảo, chữ chữ chầm chậm, chữ sau nặng hơn chữ trước, liền bóp chết nghi vấn của ta từ trong bụng, ta rõ ràng cảm thấy thân người kia thoát ra áp lực cực hạn.

Đang muốn bỏ màn trướng trên người xuống, mặc lại khố tử, chỉ thấy người nọ tùy tay cái bình hoa liền bay tới ta, tiếp theo là tất cả những thứ bên cạnh y, nếu sàn nhà không phải khảm trên mặt đất, ta hoài nghi ngay cả mấy phiến đá ấy y cũng không bỏ qua, vội vội vàng vàng tránh “ám khí” đầy trời, ta hoả tốc chui xuống dưới sàng, nhìn vụn gỗ mảnh sứ chất trên đất, nghe trên đầu thanh âm thùng thùng trầm đục, âm thầm may mắn mình trốn mau, nếu chậm một bước, sợ là đã đầu rơi máu chảy gãy chi gãy cốt.

Ngay khi ta cảm thán y vẫn thích ném đồ vật như trước, bên ngoài đột nhiên không có động tĩnh, nhìn nhìn thăm dò, chỉ thấy một đôi chân đứng cách giường một thước, vạt áo thêu hoa văn, trông rất sống động.

Y bất động, ta cũng không động, y động, ta cũng không động.

“Đi ra”

“Không ra” Ta theo bản năng trả lời, lại đột nhiên nhớ tới mình bây giờ là một người câm, thanh âm ra tới cổ họng không kịp thu hồi phát ra một âm ngắn, như tiếng chuột.

“Ngươi ——” Người nọ hiển nhiên tức khí, thong thả đi lên vài bước, theo đó còn nói ba tiếng hảo, vẫn tiếng sau nặng hơn tiếng trước, có điều lần này lại bỏ thêm nghiến răng nghiến lợi làm nhạc đệm.

Ta càng nghe càng có dự cảm bất hảo, quả nhiên ngay sau đó chợt nghe người nọ cho người tiến vào.

“Đem giường dọn sạch”

Người có võ công làm việc so với người thường hiệu quả cao hơn rất nhiều, ngay sau đó ô dù trên đỉnh đầu cứ như vậy bất đắc dĩ rời bỏ ta, bỏ màn trướng ra, ta đành bò dậy khỏi mặt đất, ngoan ngoãn đứng một bên.

Lập tức lại nghĩ tới ta căn bản cũng không cần phải sợ y, tuổi không bằng ta, vai vế không bằng ta, võ công không bằng ta, thân phận không bằng ta, ta sợ hắn thật sự là không hề có nguyên do, chẳng lẽ chỉ vì ta không cẩn thận áp y mấy lần liền yêu thượng? Thì ra không biết từ khi nào ta đã có bản tính thê nô?

Lúc này mấy bạch y bạch đái nhân đem Nhâm Hiêu bị trói gô đè ép tiến vào, theo sau lại còn có ba người lam đái, mấy người ngoài cửa bên hông đeo thanh đái.

Dựa theo U Minh giáo đại khái phân cấp mà nói, tử đái thông thường là giáo chủ đeo, hắc đái chính là trưởng lão, hồng đái là tả hữu nhị hộ pháp, Ngũ lâu chủ là hoàng đái, hộ pháp là lam đái, đàn chủ là thanh đái, giả đái là Đường chủ các nơi, bạch đái nhiều nhất, chính là giáo chúng bình thường.

Tử Minh vòng quanh Nhâm Hiêu bị đặt tại trên mặt đất hai vòng, sắc mặt vẫn xanh mét, tựa hồ có thể phát giận. Nhận được tin tức y vốn không tin, nhưng một màn trước mặt thì phải giải thích như thế nào? Gian phu, không biết thẹn ——

Tử Minh một chưởng đánh lên cột giường, cái giường to điêu khắc tinh xảo vậy lập tức thành phiến gỗ, ầm ầm đổ trên đất rất đồ sộ, ta nuốt nước miếng, nếu ta còn ở dưới, không chừng cũng thành mấy mảnh nhỏ vậy đi.

“Hữu sứ nguôi giận, người này cẩu đảm nhúng chàm người của giáo chủ, thật sự tội ác tày trời, nên áp giải đến trước mặt giáo chủ, thỉnh giáo chủ hỏi tội.” Một người lam đái nói.

“Việc nhỏ như vậy không nên kinh động giáo chủ, Hữu hộ pháp có thể định đoạt.” Người lam đái khác phản bác nói.

“Khinh Trúc công tử vô luận thế nào cũng là người của giáo chủ, tự mình xử lý chỉ sợ không tốt.”

“Người này không phải Khinh Trúc”

“Người này đúng là Khinh Trúc hay không, tin tưởng giáo chủ tự biết được.”

“Liêu hộ pháp đây là đang nghi ngờ ta sao?”

“Liêu Trọng không dám, chỉ là Hữu hộ pháp nếu tự mình xử lý, chỉ sợ là vượt quyền —— “

“Ngươi thật to gan, thân phận hữu sứ đáng kính, giáo chủ trước giờ vẫn kính ái, há lại để người xàm ngôn châm ngòi?”

“Thành hộ pháp nói sai rồi, Liêu mỗ bất quá là nhận việc nói sự mà thôi.”

“Ngươi —— “

“Đủ rồi” Tử Minh trầm giọng quát, ánh mắt tức giận nhìn Nhâm Hiêu dưới đất, y tìm người một đêm, hắn lại ở đây thâu hoan, bảo y làm sao chịu nổi ——

Lại nhìn người bọc màn đứng một bên, không có nửa vẻ hối cải, lửa giận rút một chút giờ càng thêm thịnh vượng, thôi thôi thôi, nếu hắn một lòng si tâm thành lưu thủy, người như vậy y còn tìm làm gì, hộ cái gì…

“Đem người đến Thiên Âm điện” Nói xong phất tay áo ra cửa.

Ta bán *** trong màn trướng, bị người không khách khí trói thành bánh chưng, thậm chí nửa khố tử còn chưa kịp kéo lên, cũng may những người này trói cả màn trướng, nếu không cái mặt già của ta không biết giấu đi đâu.

.

.

.