“Không tìm được?” Tử Minh nghe vậy không khỏi giận dữ, một chưởng vỗ vào mặt án, sát thanh kinh người.

“Hữu hộ pháp bớt giận, thuộc hạ đã gia tăng nhân mã ——” Đường Hạ mặt trắng bệch.

“Khốn khiếp!”

Tử Minh đi qua đi lại vài bước, vạt áo lướt qua bàn có thể thấy vết sước để lại, có thể thấy lửa giận lớn tới mức nào.

“Hay công tử vào phía sau núi cũng không chừng —— “

Cung Tập phụng mệnh đứng dậy lập tức bác bỏ “Không có khả năng, phía sau núi giáo chủ đã bày Lưỡng Nghi trận, công tử không có khả năng tiến vào.” Không chỉ nói một kẻ không biết võ công mới nhập U Minh giáo, đến hắn gặp Lưỡng Nghi trận kia cũng chỉ sợ có đi không có về, Lưỡng Nghi trận đáng sợ nhất không phải ở trận hình mà ở cơ quan ——

“Liệu có phải đã ——” chết trong Lưỡng Nghi trận, người nọ không dám nói hết lời.

“Không có khả năng, ngoài Lưỡng Nghi trận còn có Hồi Nhạn Lâm, Lưu Ly công tử không biết đường không biết võ công sao có thể đi qua?” Hồi Nhạn Lâm toạ lạc trăm năm, trong giáo nhân sĩ tự nhiên biết cách đi, nhưng ta một “ngoại nhân”, Cung Tập thấy căn bản không có khả năng.

Tử Minh đi đi lại lại, trong lòng nôn nóng bất an, y lúc trước cho rằng người bị lạc bên ngoài trận, giờ xem ra người cũng không đó, người nọ sẽ đi nơi nào? Tử Minh trực tiếp loại trừ khả năng ta tiến vào sau núi, dù sao trong mắt y ta cũng không phải một kẻ có năng lực vào trận địa, như lời Cung Tập ta không thông võ công lại mới tới đây bất kể thế nào cũng không thể tới được sau núi.

Nhưng thế sự không có tuyệt đối, chỉ một loại trừ của y liền khiến y cả đêm mất ngủ, làm hại ta về sau xú danh lưu truyền, y như thế nào tìm người, thế nào tức giận, ngày mai trên dưới U Minh giáo nếu còn ai không biết có nhân vật như ta sẽ thật kỳ quái.

“Điều Vũ bộ Phiếu Miểu lâu lục soát toàn bộ phía sau núi” Tử Minh trầm giọng hạ lệnh.

—–

“Sinh Nhi “

“Phụ thân?” Cách Ngạo Sinh buông cuốn sách trên tay chào đón người, trên trán phần lớn là vẻ buồn rầu lại cưỡng chế áp đi không muốn làm người khác lo lắng.

“Còn chưa ngủ?” Cách Khâu thấy con trai độc nhất mày thâm tỏa, con mình tự mình biết, huống chi đứa con này là một tay ông nuôi lớn, hắn từ khi trở về cơm không ăn nước không uống dung nhan tiền tuỵ, ông còn không nhìn ra nhi tử có tâm sự sao.

“Một lát sẽ ngủ” Cách Ngạo Sinh không muốn nói với phụ thân mình thật ra là mất ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại hắn lại nghĩ đến người ngày đó rơi xuống nước mất tích, chỉ vừa nghĩ tới người nọ lại nghĩ đến độc trên thân người nọ còn chưa giải, chỉ vừa nghĩ tới người nọ trúng độc, lòng sẽ không thể bình tĩnh ——

Kiếp trước tạo nghiệt, nên kiếp này hắn mới ——

Cách Khâu nhìn nhi tử mặt co mày cáu, cũng không dài dòng, trực tiếp nói ra nguyên nhân đã biết: “Con là vì đang tìm nơi hài đồng mười tuổi mất tích?”

Cách Ngạo Sinh cả kinh, hắn không nghĩ tới phụ thân lại đột nhiên hỏi điều này, chột dạ lóe lên dưới ánh mắt. Lại nhìn phụ thân thần sắc như thường, không giống như đã phát hiện điều gì, lúc này mới hơi thở phào một cái, nếu để phụ thân biết quan hệ của hắn với người nọ, chỉ sợ liền một chưởng đánh chết hắn.

Hắn với người nọ tiền đồ kham ưu, cũng chỉ có thể giấu diếm trong nhất thời ——

“Vương bá bá ngươi vừa đến đưa tin, nói là đã tận mắt thấy người U Minh giáo đang tìm hài đồng mười tuổi, nghĩ không chừng là người có quan hệ với con, con không ngại thì tới xem, thuận tiện cũng có thể điều tra rõ ràng việc này, dù sao U Minh giáo gần đây động tác liên tiếp, chính đạo võ lâm chúng ta không thể không phòng.” Cách Khâu cũng không chờ Cách Ngạo Sinh trả lời, ông nếu đến đây tự nhiên đã lường trước sự việc, chính là hành động của ma giáo gần đây khiến ông phiền não.

Cách Ngạo Sinh mới vừa nhẹ nhàng thở ra, nghe được tin này tâm lại dựng đứng, vội nhận thư tín trên tay Cách Khâu cẩn thận đọc ——

‘Ta cùng huynh giao hảo nhiều năm, nay hỏi hiền chất hình như đang tìm người, lại nghe ma giáo bắt người vô số, vả lại tất cả là trẻ con.

Có chút tương tự với người hiền chất tìm… Ma giáo trước nay tàn nhẫn, rơi vào tay chúng, chỉ sợ không lành, mong huynh sớm tra ra…

Ta đã biết việc này, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, nay đã phái môn hạ đệ tử đi trước điều tra, ít cũng biết thêm một phần…’

Cách Ngạo Sinh càng xem ánh mắt càng thâm trầm, tâm như muốn nhảy ra ngoài, hận không thể chắp cánh lập tức bay đến tự mình nhìn rõ sự tình.

Thu hồi thư tín, Cách Ngạo Sinh ngẩng đầu nhìn Cách Khâu “Con liền xuất phát.” Nói xong nhấc chân muốn đi, Cách Khâu nhanh chóng ngăn lại, việc tuy gấp gáp, nhưng cũng không gấp tới mức này.

“Ngày mai hãy đi, Đại sư huynh con sẽ cùng đi.”

“Phụ thân, chuyện quá khẩn cấp con ——” Cách Ngạo Sinh lòng như lửa đốt, khổ não nhiều ngày không có manh mối, giờ rốt cục có chút tin tức, bảo hắn sao có thể ngồi yên.

Cách Khâu vỗ vỗ bả vai Cách Ngạo Sinh, ý bảo hắn an tâm một chút đừng nóng nảy, nhìn nhi tử giờ đã trưởng thành nhất thời cảm khái không nguôi, chẳng bao lâu tiểu oa oa học bước đi đã lớn thế này, chẳng bao lâu đã thành thiếu niên có thể cùng ông kề vai sát cánh, thời gian như thoi đưa, năm tháng không tha người, ông đã già rồi…

“Hài tử kia —— gọi là Hà Tu phải không?”

“—— dạ” Cách Ngạo Sinh miễn cưỡng định thần, nghe được tên này ánh mắt lại tối sầm lại, mấy ngày nay hắn không ngừng tự trách, nếu lúc ấy không phải mình sơ sẩy, cũng không khiến người nọ bị bắt đi.

“Hà Tu —— là hai chữ thế nào?”

“Hà trong Nại Hà, Tu trong Tu Du” Cách Ngạo Sinh rũ mắt đáp, niệm cái tên này trong lòng liền có một nét nhu tình thoáng hiện, ngay cả vẻ buồn rầu giữa mi gian cũng phai nhạt đi một ít, nhưng lại lập tức cau chặt, người —— chung quy không ở bên hắn ——

“Tên rất hay, tên rất hay” Cách Khâu gật gật đầu, lại hỏi: “Đứa bé kia rất lanh lợi?”

“Một cách tinh quái, tính khí rất tốt.” Cách Ngạo Sinh cười trả lời phụ thân, không khỏi lại nghĩ tới bộ dáng người nọ, bất quá chỉ là tiểu hài tử mười tuổi lại cứ thích giả bộ lão thành, cũng không biết trong cái đầu kia đến tột cùng là nghĩ cái gì.

Thấy Cách Ngạo Sinh trên mặt thản nhiên nổi lên quang hoa, Cách Khâu khuyên nhủ: “Nếu thích nhi đồng, liền sớm thành thân đi, cha cũng muốn trước khi chết nhìn thấy mặt mũi tôn tử.”

Cách Ngạo Sinh cúi đầu “Không vội —— “

“Cái gì không vội, con cũng đã trưởng thành…”

Cách Ngạo Sinh nhìn vệt sang yếu ớt dưới chân, yết hầu chua sót, hắn đời này nhất định là khiến lão phụ thất vọng rồi ——

.

.

.