Ta tự nhiên sẽ không vì si tâm bất hối bị vứt bỏ mà chịu khổ hạnh, chọc chọc mỹ nhân ngư bắc cực thân mảng xanh mảng tím nằm bên cạnh, thuận tiện gạt bỏ hàn băng đã kết vảy trên người hắn xuống, ta không thể không nói dưới bụi hoa trùng trùng điệp điệp làm bạn với một con cá thật là việc hiếm thấy, nhưng cứ để mặc thì con cá này sẽ thành cá chết.

Ta không biết nói thế nào về con cá này, nhưng không phải không thể hiểu được hắn, khi hắn ở trước mặt ta vận khởi Cửu Hỏa chữa thương, ta liền triệt để hiểu rõ tình huống hắn lúc này, Cửu Hỏa vốn là phải ở hàn đàm vô cùng lạnh để luyện, nhưng ta hồi ấy luyện Cửu Hỏa vốn là không thể, do Hà Lân Sinh tìm được Thanh Long quả, vậy là nghịch hướng mà đi, ý đồ đảo lộn nội ngoại đột phá quan tầng, loại luyện pháp này nói trắng ra là lấy mạng mà cược, cho dù cuối cùng có thể luyện đến tầng thứ chín nhưng sau khi luyện thành cũng chỉ có một con đường chết, ta đi vòng vòng quanh người đang nhắm mắt luyện công, người này suy cho cùng cũng là đệ tử của đệ tử ta, là giáo chủ U Minh giáo ta mà chết như vậy thì thật mất mặt, nhưng nếu ta cứu hắn thì phải giải thích thế nào về sự tồn tại của ta, ta không ngốc cho dù Hà Lân Sinh tìm ta không có ý khác, nhưng ai có thể cam đoan người nắm quyền hiện tại không có tâm tư khác? Nếu võ công ta còn thì tốt rồi, chỉ sợ ta cứu hắn lại bị hắn giết, vậy thì thật đáng buồn.

Mỹ nhân ngư sắc mặt hai màu liên tục thay đổi, cũng ngày càng nặng, ta ở một bên nhìn chăm chú thật lâu, cuối cùng thở dài, thôi thì chuyện sau này thì sau này nói, hiện tại cứ mặc người chết như vậy cũng thật quá đáng, Cách Ngạo Sinh a Cách Ngạo Sinh là ngươi hại ta nga, nếu người này sau này hại ta thì lỗi hoàn toàn thuộc về ngươi, nếu không phải do ngươi cả ngày bên tai ta lải nhải cái gì mà nhân nghĩa với đạo nghĩa, giáo chủ đại ma giáo tâm ngoan thủ lạt tâm vô bàng vụ ta đây làm sao có thể nhân từ như vậy!

Xem đúng thời cơ tiến lên một tay túm lấy người đang chờ chết trên mặt đất, Bạch Liêm lúc này phun ra một ngụm lớn máu, ta bất chấp lập tức đem người kéo vào ôn trì.

Có vài người luôn rất thông minh, người như thế chính là thiên tài, những người này thường nói chút liền thông, căn bản không cần chỉ tận tay, chỉ cần nói vài điểm là có thể đạt tới hiệu quả người khác không đạt được, ta tin tưởng người trước mắt này chính là một thiên tài, nếu không cũng sẽ không nghĩ ra cách luyện công như vậy, còn có thể luyện đến tầng thứ bảy mới gặp phiền toái, đầu óc hắn vẫn tốt hơn Cách Ngạo Sinh, cũng không quá xảo quyệt như Tử Minh, cho nên ta cũng coi như hết sức hài lòng, nhất là còn ưa nhìn như vậy, lão nhân gia ta bỗng nhiên thấy có chút mặt mũi.

Bạch Liêm vốn đang đứng trước sinh tử, lại không thể động, lúc này đột nhiên bị người ném vào trong nước khiến hắn thần công cái thế cũng không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ lần này dù không chết cũng thành phế nhân.

Lại không ngờ nhập ôn thủy, chân khí hỗn loạn trong cơ thể lại có dấu hiệu hòa dịu, phát hiện này không thể nghi ngờ làm hắn phi thường kinh hỉ, thử nghĩ hắn từ nhỏ đã tu luyện Cửu Hỏa gặp muôn trùng khó khăn để có được ngày hôm nay, thật vất vả đột phá đến tầng thứ bảy lại không thể bước tiếp, thậm chí còn có hiện tượng phản phệ, trước hắn cắn răng nhẫn nhịn một lòng muốn luyện tới tầng thứ tám, bất đắc dĩ thiên tư có hạn khó có sở tiến, ép bức tiến vào kết quả thành như vậy, may mắn công lực hắn thâm hậu mới miễn cưỡng ngăn chận được không đến mức tẩu hỏa nhập ma, nhưng cho dù như vậy một thân công lực của hắn cũng tiêu hao hầu như không còn, nếu như người này không đột nhiên xuất hiện hắn chắc chắn chết ở đây mà không ai biết.

Bạch Liêm lập tức ngồi dậy, ý đồ thừa dịp này khống chế chân khí như muốn bạo tẩu trong cơ thể, hắn hiểu được nếu bỏ qua sợ sẽ không còn cơ hội nào.

Có thể hắn bị phản phệ đã lâu, trước dựa vào công lực thâm hậu cưỡng chế, giờ cũng tuyệt đối không có dễ dàng như vậy. Bạch Liêm chỉ cảm giác trong cơ thể hai dòng khí một lạnh một nóng trùng kích, tán nhập trong tứ chi như châm đâm, khi lãnh khi nhiệt như muốn nổ tung.

Hậu quả việc mạnh mẽ áp chế chính là lại hộc máu, ta ở trên bờ nhìn lắc đầu, nếu quyết định cứu người ta tự nhiên sẽ không bỏ mặc hắn, vì thế chỉ điểm nói: “Vũ khai sơn nhi thông cừ, dẫn thủy quy hải, thủy đắc thăng bình chi thế, cường chế chi bất như thiện đạo chi, hà khổ trùng kỳ phong mang công kỳ lợi nhận?”

” Nhâm tha sinh, nhâm tha diệt, nhâm tha lai, nhâm tha khứ, vạn pháp tề quan, phục quy tự nhiên…”

Thanh âm từ trên bờ truyền tới tai, Bạch Liêm không tự chủ được dựa theo thanh âm vận khởi Cửu Hỏa, chỉ cảm thấy dòng khí thoáng chốc đấu đá lung tung, so với vừa rồi lại càng lợi hại, phun ra ngụm máu, thầm hận mình dễ tin người.

Lúc này người trên bờ lại nói “Chỉ động vô động, động chỉ vô chỉ, lưỡng ký bất thành, nhất hà hữu nhĩ… Cứu cánh cùng cực, bất tồn quỹ tắc, khế tâm bản đẳng, sở tác câu tức ——”

“Hồ nghi tẫn tịnh, chính tín điều trực, nhất thiết bất lưu, vô khả ký ức. Hư minh tự nhiên, bất lao tâm lực, vô tha vô tự, duy niệm bất nhị” Ngắn ngủn chỉ hơn mười câu, lại như thể hồ quán đỉnh (chỉ dẫn của trời??), Bạch Liêm vứt bỏ toàn bộ, cũng bất chấp người đến là địch hay bạn, hết sức chuyên chú vận khởi công, người nọ giống như ánh sáng dẫn đường, mọi nơi đều thông, vận công xong lại phát hiện mình đã tiến thêm một bước, tùy tay đánh một chưởng, công lực đã khôi phục tám phần, mà Cửu Hỏa đã lâu không đột phá lại thêm một tầng mới, tầng thứ tám, Cửu Hỏa tầng thứ tám, còn một tầng nữa hắn sẽ có thể giống người nọ ngồi đỉnh thế gian.

Bạch Liêm nhìn tay mình, có chút run rẩy.

Ta nhìn người trong nước, tuy rằng hiện tại ánh sáng có chút mờ nhưng ta như trước không có ý định dời mắt, cắn một miếng cá lại liếc mỹ nhân một cái, đến khi mỹ nhân đứng trước mặt ta ta mới không thể không thu hồi tầm mắt, nói thế nào ta cũng là tiểu bối, gần mà còn nhìn chằm chằm người ta như vậy không tốt lắm, sờ sờ cái mũi ta cởi ngoại y của mình đưa tới, mỹ nhân ngư bắc cực cũng không khách khí nhận lấy khoác lên mình, còn thuận tiện ngồi xuống, ta nhìn cá trong tay, lại nhìn tay người ta trống trơn, đành phải đem con cá đã ăn một nửa đưa qua.

Ta như vậy cũng được coi là hiếu khách đi.

Bạch Liêm nhìn trên y phục bóng bóng như dính dầu cũng không tỏ vẻ bất mãn, chỉ cầm con cá nướng trong tay mà ngây người, bóng đêm càng thêm thâm, không khí có phần lành lạnh, ta không tự giác xích lại gần đống lửa, tuy nói sắp đến hạ, nhưng trên núi vẫn có chút lạnh.

Thấy động tác của ta, Bạch Liêm không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc “Ngươi —— không biết võ công?” Câu hỏi đầy nghi ngờ

Ta như có như không gật gật đầu, võ công hoàn toàn biến mất cũng có thể tính là không có.

Bạch Liêm thần sắc kỳ quái, có thể tùy ý đi loanh quanh trong này, cũng không phải hắn là người U Minh giáo, nhưng lại không có võ công? Huống chi những lời người này mới nói sao có thể không liên quan tới võ công.

Kỳ thật đừng nói Bạch Liêm không tin, chính ta cũng không tin, cho nên Bạch Liêm hỏi ta cái gì ta cũng có thể đoán được một phần ba, thế nhưng ta lầm rồi, ta quên nơi này là tà giáo, người ở đây đầu óc thường không bình thường, suy nghĩ căn bản không theo lẽ thường.

“Ngươi không phải hòa thượng?”

Ta không tự chủ được phun miếng thịt ra, nhìn không rõ ta đây giống hòa thượng hay không sao? Hắn thế nhưng lại hỏi cái vấn đề như vậy.

.

.

.