Trong phòng so với đại đường vừa nãy thanh nhã hơn một ít, nhưng mà hương vẫn nồng đậm không thoát, bình hoa bên góc tường cắm vài sợi lông vũ khổng tước lại phôi cùng bức hoạ ai đó bình thơ thật chẳng ra gì, nếu nói ta may mắn ở đâu, thì phải là Hàn Đàm tựa hồ không có ý tứ để mấy nữ tử kia tiếp khách, ta cũng không cần lo lắng Cách Ngạo Sinh ăn chơi đàng ***, hồng hạnh xuất tường.

Thấp thoáng sau bức rèm che, Hàn Đàm chậm rãi đứng lên, thản nhiên lại quyết không thất kính hướng ba người Cách Ngạo Sinh hành lễ, động tác tiêu sái lưu loát, phong vận tự nhiên, hơn nữa y thắt lưng mảnh khảnh càng thêm phần ngọc thụ lâm phong, cửa sổ phía sau y mở rộng, gió thổi vào tiêu tan không ít hương phấn son. Ta cách cửa sổ nhìn ra, bên ngoài nước sông âm thầm lưu động, trăng tà chiếu rọi cũng chẳng biết rời khỏi bờ lúc nào, vậy thì muốn đi chỉ sợ sẽ không dễ dàng a, hiển nhiên đám Cách Ngạo Sinh Đông Phương Thiếu cũng chú ý tới điểm ấy, sắc mặt tất cả đều trầm xuống, chính tà bất lưỡng lập a!

“Mạo muội mời các vị đến, mong các vị bỏ qua cho” Hàn Đàm cười nhạt, ta không biết nhân vật tuấn tú có thể cười xuất trần đến mức này, ta tựa hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Hà Lân Sinh trên người y, quả nhiên không hổ là người hắn giáo dưỡng, nghĩ như vậy ta lại nhớ tới tử y nhân kia, ta vẫn luôn cảm giác đã từng quen biết y thì ra là có điểm giống cố nhân mà thôi, nực cười là tử y nhân kia cùng Hàn Đàm trước mắt có thể nói là một trời một vực, một yêu dị kiều mỵ như mẫu đơn, một tuấn tú thanh nhã như hàn mai, sao lại khiến ta nghĩ đến cùng một người? Già rồi đầu óc cũng không được minh mẫn nữa, ta giật nhẹ tay áo Cách Ngạo Sinh, ôm lấy đùi hắn, thuận thế dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ, ta nghĩ ta thật sự có chút mệt mỏi.

Hàn Đàm liếc mắt tới kẻ đang dính trên người Cách Ngạo Sinh là ta, hiển nhiên có chút ngạc nhiên khi thấy Cách Ngạo Sinh mang theo một đứa bé tới thanh lâu, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nói “Cách công tử đối với lệnh đệ thật là sủng ái phi thường.”

Lời này của y cũng không biết là hữu ý hay vô tình, nếu là trước kia cũng chỉ nghĩ y khích lệ hoặc châm chọc mà thôi, nhưng hiện tại thân thể ta trúng kịch độc của U Minh giáo có thể nói mạng chỉ còn một sớm một chiều, Hàn Đàm nói như vậy chẳng phải là đâm thẳng vào ngực Cách Ngạo Sinh sao, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Cách Ngạo Sinh thân mình khẽ run lên, siết chặt lấy bàn tay ta, ta sờ sờ đùi hắn an ủi, độc này ta sẽ nghĩ cách giải, kỳ thật hắn cũng không cần quá mức lo lắng, Cửu Hỏa đã có chút khởi sắc.

Ta mặc dù không muốn Cách Ngạo Sinh lo lắng áy náy, nhưng cũng không biết nói như thế nào, cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.

“Mời ngồi” Hàn Đàm tựa hồ cũng ý thức được mình lỡ lời, khụ một tiếng liền làm thế mời, trên bàn đã sớm chuẩn bị tiệc rượu, phượng lân long trảo có thể nói cực kỳ phong phú, không giống như món Hạnh Hoa trong lầu có thể làm được, ta nhắm mắt hít hà, nhưỡng hoa quế kia hẳn đã ủ hơn năm mươi năm đi.

“Không biết Tả hộ pháp có gì chỉ giáo” Cách Ngạo Sinh lễ độ ứng đối, tựa hồ cũng không có ý ngồi xuống, ta âm thầm thở dài, có đôi khi Cách Ngạo Sinh câu nệ tới đáng sợ, không như bối trung nhân ta, thảng tam giang mà cười ngũ hồ, hữu tửu đương ca hữu hữu đương túy phương bất thất vi tính tình trung nhân, hắn trung nghĩa có thừa, nhưng quá mức trầm ổn. Bất quá tính khí hắn thật đúng là trung dong đại đạo, lúc trêu ghẹo phong vị cũng rất tuyệt, ánh mắt ta dán chặt ở kiều đồn trước mắt, lại quên phía trước còn có tên hộ pháp U Minh giáo, đồ tử đồ tôn của ta.

Lý Kiếm Thu cùng Đông Phương Thiếu ở sau ta cùng Cách Ngạo Sinh tự nhiên không thấy được khóe miệng ta có chất lỏng trong suốt, nhưng Hàn Đàm đứng đối diện ta cùng Cách Ngạo Sinh, nghĩ đến vừa rồi kìm lòng không đậu một màn này đã hoàn toàn rơi vào mắt y, ta giương mắt nhìn y, quả nhiên thấy trong mắt y hiện lên tia kinh ngạc, ta nhanh chóng lấy vạt áo của Cách Ngạo Sinh lau nước miếng hủy thi diệt tích, đồng thời cũng hung hăng trừng mắt Hàn Đàm, ta chảy nước miếng thì liên quan gì đến y, có cần phải bày bộ dạng nuốt phải ruồi đó ra không?

Cách Ngạo Sinh không để ý tới nước miếng của ta, lại chú ý tới vẻ kinh ngạc chợt loé trong mắt Hàn Đàm, ánh mắt hồ nghi chuyển qua ta, ta tự nhiên giả bộ như không có việc gì, ngay sau khi Cách Ngạo Sinh thu hồi ánh mắt, tiếp tục trừng Hàn Đàm, lại không ngờ ta còn chưa trừng mắt xong đã bị một kẻ túm lấy bay ra ngoài, ba tiếng cười to giống như giọng cười ngày đó ở tửu lâu, người này giấu mình trên đầu một đám Cách Ngạo Sinh võ công đều không tồi thế nhưng lại không bị phát hiện, có thể hiểu người này công lực cao cỡ nào, ngay khi ta còn chưa kịp định thần để nghĩ đối sách đã bị quái nhân kéo xuống nước, lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, mụ nội nó không biết lão tử sợ nước sao? Ta cái gì cũng không nghĩ xuất một chưởng đánh vào ngực gã.

Người nọ cả kinh, tùy tay ném ta ra, nước sông mờ mịt ta lại không biết bơi, chẳng lẽ phải làm thức ăn cho cá, ai thán một tiếng liền lâm vào hôn mê, chỉ mong Cách Ngạo Sinh nhanh chóng cứu ta lên, ta một đời anh minh không thể bị hủy bởi mấy con cá được.

Trong lúc hôn mê chờ cứu viện, ta không biết quái nhân kia bị ta cho một chưởng lại phát điên thêm một tầng, quay lại gào rống, mấy chưởng liền hủy đi thuyền Hạnh Hoa lâu, làm Cách Ngạo Sinh muốn tới cứu ta cũng là không thể, kiếp số, kiếp số, ta nghĩ ta kiếp trước nhất định đã đắc tội Lạc Thủy thần, nếu không vì sao đời này lại sợ nước cơ chứ ——

“Chính là hắn?” Nữ tử bất mãn liếc mắt kẻ trên giường vì ngâm nước mà có chút tái nhợt.

“Đúng vậy, ngươi coi bề trên muốn người có bộ dạng này không phải sao?” Thanh âm của nam nhân có chút lo lắng, nếu không đem người hồi môn bọn hắn liền thảm.

“Ta phi, ngươi nhìn dáng vẻ của hắn, ngươi có mấy cái đầu để chém, đường chủ thấy ngươi giao một kẻ như vậy còn không một chưởng đánh chết ngươi.” Nữ tử hiển nhiên hết sức bất mãn với kẻ nằm trên giường.

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?” Nam nhân hổn hển đem bát trà đập xuống bàn “Một trăm người ngươi cho dễ tìm sao? Người nếu không đủ chúng ta lại càng thảm đi?”

Nữ tử không nói gì, thật lâu sau thở dài, nam nhân xoay người lại an ủi: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, ngươi xem người này mi dài phượng nhãn đặc biệt là cái mũi, điểm nào không phù hợp yêu cầu bề trên? Chỉ là bộ dạng kém một chút, nhưng ngươi ngẫm lại hàng năm chúng ta đưa người đi không phải trăm cũng có tám mươi lưu lại cũng chỉ có một hai người, đến khi đường chủ đưa đến tổng đàn cũng không được mấy người, hiện tại cũng tìm không thấy người, so với việc bị phạt do nhân số không đủ còn không bằng đưa người này tới, dù không được chọn, cũng không liên quan tới chúng ta, ngươi nói phải không?”

“Ta là sợ, vạn nhất Đường chủ thấy chúng ta giao người như vậy, sẽ mất hứng ——” nữ tử chần chờ, nếu nam nhân này lớn lên còn nhỏ xinh ưa nhìn như cũ nàng cũng không do dự như vậy, tuổi còn nhỏ cũng tốt a “Ta thấy vẫn là đem Hồng Thường đi đi” Tuy rằng Hồng Thường thực không phù hợp với yêu cầu của bề trên nhưng Hồng Thường xuất thân từ tiểu quán nổi danh trong thành, không chừng người sẽ để mắt đến, lúc đó phong thưởng xuống bọn hắn cũng được lợi không nhỏ.

“Ngươi hồ đồ, Hồng Thường kia tuy rằng lớn lên mị nhân cốt tử, nhưng ngươi xem với yêu cầu của bề trên, y một chút cũng không giống, ngươi còn nhớ Mộc Đường đưa người lên như thế nào đi? Ngươi nếu không muốn sống cũng đừng kéo ta chết chung.” Nam nhân nghĩ đến hậu quả Mộc Đường tự ra vẻ khôn ngoan, không khỏi rùng mình một cái.

Nữ tử hiển nhiên cũng nhớ tới, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, cuối cùng lại nhìn nhìn người trên giường, trường mi nhập tấn, phượng nhãn hẹp dài, ngũ quán tuấn mỹ, thần sắc khinh đạm hơi nhếch lên cũng không biết là trời sinh hay vì bình thường hay cười, lắc đầu, một kẻ như vậy muốn nói là đẹp thực không thể “Nghe lời ngươi đi” Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, tìm được người như vậy cũng không dễ dàng.

.

.

.