Trước Luận Kiếm sơn trang, trang chủ Khách Diễn bước nhanh tới thuyền lớn nghênh đón, lúc này người trên thuyền cũng xuống, đi trước là người một thân bạch sắc thanh vân bào, mặt mày đoan phương, môi hồng răng trắng, tay áo thoáng lay động trước gió, giống như thần tiên giáng trần, làm cho người ta không khỏi phát ra tán thưởng, mà người bạch y thanh nhã không phải Hàn Đàm xuống núi hơn tháng trước thì còn là ai.

Kỳ thật với Hàn Đàm, phần lớn người U Minh giáo đều biết, dù sao vị Đại công tử Thiên Huyền cung nãy, đã làm Tả sứ ở U Minh giáo trở không ít năm, hơn nữa U Minh giáo cùng Thiên Huyền cung quan hệ dây dưa, gần đây lại càng thêm gay gắt.

Hợp Hư không ngờ lại gặp Hàn Đàm ở đây, vui mừng quá đỗi, lập tức nói lời tạm biệt với đám Vân Định Hưng: “Vân huynh, tại hạ thấy một vị cố nhân, mấy ngày tới hẳn Vân huynh sẽ không rời đi Luận Kiếm sơn trang, ngày khác Hợp Hư sẽ hội kiến, hôm nay xin tạm cáo từ.” Hợp Hư nói xong liền vội vàng tới chỗ Hàn Đàm.

Mà lúc này, đám người Thiên Huyền cung đang đối địch lại tự động tự phát đứng phía sau Hàn Đàm, còn U Minh giáo đang giương cung bạt kiếm lại đứng nguyên tại chỗ, không dời đi, cũng không tính tiến lên.

“Thiểu Đàm, Thiểu Đàm, thì ra ngươi cũng tới.”

Trang chủ Luận Kiếm sơn trang Khách Diễn đang cùng Hàn Đàm hàn huyên, lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm, ngay sau đó lại thấy nhất một thiếu niên khoảng hai bảy hai tám từ trong đám người chen ra, lập tức kéo tay Hàn Đàm, thần tình vui sướng không cần nói cũng hiểu.

Nghĩ đây đúng là gọi Hàn Đàm, chỉ không biết Thiểu Đàm là tên giả, hay tên tự của Hàn Đàm.

“Đoán được ngươi sẽ tới đây, cho nên ta mới chạy tới, mấy ngày nay vẫn tốt chứ?” Hàn Đàm ôn nhu nhìn Hợp Hư, tựa như muốn đánh giá một tháng không gặp người này mập lên hay gầy đi, sống ở bên ngoài có tốt không, có chịu ủy khuất gì không. (Anh cứ như đã lo cho con ấy >.<) “Tốt, không cần lo lắng, chẳng lẽ còn có người có thể khi dễ ta sao?” Hợp Hư nói là nói thật, nói tới công tích vĩ đại của hắn vài thập niên trước, quả thật không giống kẻ sẽ bị người khi dễ. “Vị này là?” Khách Diễn thấy thái độ Hàn Đàm đối với thiếu niên kia thực không tầm thường, đoán quan hệ hai người không nhỏ, nhưng y lại chưa từng gặp người này trên giang hồ, không khỏi có chút tò mò. “Khách trang chủ chê cười, vị này là họ hàng của tại hạ, tháng trước có vài chuyện đã rời khỏi nhà, trong nhà thực không yên lòng, lần này Hàn Đàm tới đây, một là vì Luận kiếm đại hội, hai là vì tìm hắn, vừa rồi gặp mặt có chút kích động, có điều không phải mong trang chủ thứ lỗi.” Lúc này đám Vân Định Hưng cũng qua, nghe được Hợp Hư là thân thích của Hàn Đàm, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, người này không phải cố hữu của Cách Minh chủ sao? Thế nào giờ lại có quan hệ với Thiên Huyền cung? Hợp Hư nhìn Vân Định Hưng cười cười, rồi lại hướng Hàn Đàm nói gì đó, Hàn Đàm cũng nhìn về phía đám Vân Định Hưng, nói tiếng xin lỗi với trang chủ Luận Kiếm sơn trang, liền cùng Hợp Hư song song bước tới. “Vân đại hiệp” Vân Định Hưng vội vàng đáp lễ, ánh mắt nhìn Hợp Hư phần lớn là kinh ngạc cùng cổ quái, tựa hồ không rõ kẻ mình gặp trên đường này rốt cuộc là hạng người gì. “Vân đại hiệp, trên đường nhờ Vân đại hiệp chăm sóc đệ đệ” Hàn Đàm nói xong lấy trong tay áo ra một khối tiểu bài đặt vào tay Vân Định Hưng “Nếu sau khi có phiền toái gì, có thể dùng vật ấy, đến Thiên Huyền cung, chỉ cần Hàn mỗ có thể làm, nhất định không chối từ.” Vân Định Hưng có chút sửng sốt, nhìn ngọc bội trong tay, nhìn nhìn hai người đang rời đi, hứa hẹn này cũng không phải nhẹ nhàng, xem ra vị Hà huynh này ở trong lòng Hàn Đàm phân lượng không nhẹ, có điều Hà huynh không phải nói hắn bị phu nhân đuổi đi sao, a, đúng rồi, hẳn vị phu nhân kia là muội muội Hàn Đàm đi, nên lần này ra ngoài tìm hắn, hẳn là muội muội nhờ vả. Chẳng qua Hàn Đàm này, Thiên Huyền cung một tay che trời tại sao lại có một muội phu không biết võ công chứ, hơn nữa cũng chưa từng nghe nói Hàn Đàm có muội muội a. Vân Định Hưng lắc lắc đầu, quyết định không suy nghĩ thêm nữa, cất kỹ ngọc bài, gọi hồn sư đệ sư muội đang ngẩn ngơ về, theo người dẫn đường vào Luận Kiếm sơn trang, hiện tại Ngu nhân bội mới là trọng yếu, bất kể thế nào cũng không thể để ma giáo có được võ công thiên hạ trong Ngu nhân bội —— U Minh giáo đến, khiến Luận kiếm đại hội vốn coi như yên ả lại dậy sóng, chính tà bất lưỡng lập, mỗi môn phái đều nhận định, dù không đoạt được Ngu nhân bội, cũng tuyệt đối không thể để rơi vào tay ma giáo. Mà Cách Minh chủ vẫn chậm chạp không đến ở đêm trước ngày Luận kiếm đại hội đã tới, Vân Định Hưng điều chỉnh tinh thần tiến đến bái kiến vị minh chủ võ lâm này, chẳng qua là vì quan hệ vai lứa nên thời gian đợi rất lâu, mắt thấy đèn đã điểm, ngoài cửa lại có người vội vàng đến. “Vân huynh” Người nọ thấy Vân Định Hưng tựa hồ hết sức cao hứng, lập tức vội vàng tiến đến. “Hà huynh cũng tới bái phỏng Cách Minh chủ sao?” Vân Định Hưng thấy Hợp Hư cũng kinh ngạc, hắn vốn cho là Hợp Hư nói là cố hữu của Cách Ngạo Sinh là lừa hắn chứ. “Phải, phải, ta với Ngạo Sinh đã lâu không gặp, rất nhớ, nghĩ giờ hắn đã rảnh rỗi, liền lập tức chạy tới đây.” Hợp Hư nhìn Vân Định Hưng, hỏi “Vân huynh cũng là tới gặp Ngạo Sinh sao?” Vân Định Hưng gật đầu “Tại hạ thay gia sư tới tham gia Luận kiếm đại hội, tuyệt đối phải bái phỏng Cách Minh chủ một lần.” “Vậy liền vào thôi” Hợp Hư cũng không thấy ngoại, kéo Vân Định Hưng vào trong, kỳ quái chính là thủ vệ thấy Hợp Hư lại không cản trở chút nào, ngược lại cung kính lui qua một bên, Vân Định Hưng có chút hồ đồ, chẳng lẽ cũng là đệ đệ Cách Minh chủ hay sao? “Sao lại tới đây?” “Ngươi tới, ta sao lại không đến?” Hợp Hư thấy Cách Ngạo Sinh, mắt híp thành một đường. “Ta nghe ngươi rời nhà, nghĩ ngươi sẽ đi tìm ta, dời lộ trình về phủ đợi, nghĩ ngươi sẽ đến sớm, lại không nghĩ ngươi trực tiếp chạy đến đây.” Cách Ngạo Sinh đánh giá Hợp Hư từ trên xuống dưới “Trên đường đi ổn chứ?” Hợp Hư thấy Cách Ngạo Sinh khẩn trương như thế, tự nhiên càng thêm toe toét “Không cần lo lắng, thân thể lão nhân gia ta vẫn còn cường tráng vô cùng.” “Người này ——” Cách Ngạo Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, thấy Vân Định Hưng bên cạnh Hợp Hư, vì thế lên tiếng hỏi: “Vị này là?” Không biết có phải ảo giác hay không, Vân Định Hưng cảm thấy ánh mắt vị Cách Minh chủ này nhìn mình có chút cảnh giác, thập phần tương tự lần đầu gặp mặt cái vị Thiên Huyền cung kia. “Tại hạ Vân Định Hưng phái Hoa Sơn kiến quá Cách Minh chủ” Kiên trì kiến lễ, vội vàng đem lễ vật dâng lên, lại hàn huyên vài câu, Vân Định Hưng liền cáo từ, ra cửa viện mới hạ xuống một hơi, lại vẫn không hiểu ra sao, nghĩ lại vị Cách Minh chủ này từ năm năm trước kế nhiệm minh chủ tới nay, hành hiệp trượng nghĩa, nhân hậu, được khen ngợi không ngừng, hắn mặc dù không kém Cách Minh chủ mấy tuổi, nhưng tự nhận là phi khoái mã cũng đuổi không kịp đối phương, lại chẳng biết tại sao, lần này gặp vị Cách Minh chủ này lại cảm thấy đối phương cũng không nghiêm minh như đồn đại, thậm chí còn có chút —— Không thể nói rõ là cảm giác gì, Vân Định Hưng quăng hình ảnh Cách Ngạo Sinh cùng Hợp Hư đứng chung một chỗ khỏi đầu, vội vàng trở lại chỗ nghỉ ngơi Luận Kiếm sơn trang chuẩn bị cho bọn họ, cảm giác quái dị trong lòng cũng dần phai nhạt đi, nhưng Vân Định Hưng vẫn còn thắc mắc Cách Ngạo Sinh cùng Hợp Hư rốt cuộc là quan hệ gì. “Về phần Cách lão Minh chủ —— “ “Phụ thân tuy rằng không mở miệng đồng ý chuyện ta và ngươi, nhưng tám năm nay cũng không nhúng tay vào chuyện chúng ta? Như vậy không phải đã quá tốt rồi sao.” “Ta là sợ phụ thân ngươi, đột nhiên lại bắt ngươi thú thê” “Vậy ngươi tiếp tục giả nữ một lần nữa là xong” Nhắc tới chuyện xưa, Hợp Hư mặt già đỏ lên, cười yếu ớt “Ta đây còn không phải là vì ngươi.” “Không nói chuyện đó nữa, trên đường ngươi vẫn luôn ở cùng tiểu đồ Hoa Sơn kia?” Cách Ngạo Sinh cười thoát ngoại bào của Hợp Hư vắt lên bình phong, đột nhiên đổi đề tài. “Nửa đường gặp được, mà ta lại không biết đường tới Luận Kiếm sơn trang, nên theo cùng đường” Hợp Hư ngồi ở mép giường, cười ôm Cách Ngạo Sinh vào lòng, tinh tế vuốt ve eo nhỏ mềm dẻo “Nếu biết ngươi ở trong phủ chờ ta, ta đã trực tiếp tới Nhạc Dương.” Nói xong đem đầu Cách Ngạo Sinh đè thấp, liền hôn lên, hơn một tháng không gặp, cả hai đều nôn nóng. Ngã xuống giường, Hợp Hư lập tức giải khai vạt áo của Cách Ngạo Sinh. “Ngươi tại sao lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc này chứ” “Xa cách lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không nhớ tới ta?” Nhớ, sao lại không nhớ, nếu không nhớ, sẽ không vưad nghe tin liền ba ba chạy tới, Cách Ngạo Sinh nâng tay vòng qua cổ người trên thân, lòng tràn ngọt ngào sau bao ngày xa cách....