U Minh giáo —— sớm muộn gì cũng có một ngày hắn san bằng nơi đó, Cách Ngạo Sinh gắt gao siết chặt tay đến khi rướm máu.

Chờ khi ta tỉnh lại đã là sáng hôm sau, Cách Ngạo Sinh vẫn canh giữ bên cạnh, sắc mặt so với kẻ đã ói máu là ta còn khó coi hơn, ta rất là đau lòng nha, đang muốn nói cho hắn biết ta không sao, ói máu rồi thương thế của ta cũng tốt hơn phân nửa, nhưng Đoạn Hồn trong thân thể sắp phát tác, bất quá cũng không sao cả chỉ cần nội lực ta khôi phục tự nhiên có thể chậm rãi dẫn xuất nó ra ngoài.

“Tỉnh? Cảm giác thế nào?” Cách Ngạo Sinh thấy ta tỉnh lập tức tiến lên ôm lấy ta, hắn hiếm khi chủ động thật đúng là làm ta thụ sủng nhược khinh, trước kia hắn đối đãi với ta rất tốt nhưng cũng không thân cận đến vậy, xem ra lần này máu phun ra cũng không lãng phí, sau này nếu hắn còn cáu với ta, ta liền phun vài ngụm, xem hắn còn dám đá ta xuống giường nữa không.

Bất quá hắn hiện tại ôn nhu như thế ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mới nửa tháng không gặp hắn ta đã nhớ muốn chết, thử dương móng vuốt tại eo nhỏ xoay vặn, tiếp tục tay khác dọc theo áo hắn đi xuống, Cách Ngạo Sinh cũng chỉ thở dài, mặc ta làm, phát hiện này làm đầu ta không khỏi có chút chập mạch, này đại biểu cái gì? Có phải vô luận làm gì hắn cũng không phản kháng?

Sớm biết như vậy, ta đã sớm hộc máu cho hắn nhìn, thật sự là tính sai a, ta cảm khái nghĩ, tay đương nhiên cũng không rời Cách Ngạo Sinh, vòng eo kia, cơ thể ấy, ngô, xúc cảm thật tốt.

“Đừng nháo, đói bụng không?” Một phát bắt được móng vuốt trên mông mình, khuôn mặt Cách Ngạo Sinh đỏ như gấc cà lăm nói.

Hắn vừa nói như thế ta mới nhớ, từ lúc ở trên núi bị mấy người kia bắt về… ngoài bánh bột ngô ra ta còn chưa có nếm qua cái gì đâu, hơn nữa phun xong đống máu kia, ta nghĩ ta hẳn nên ăn gì đó, chỉ lo sờ eo nhỏ Cách Ngạo Sinh mà quên chính sự.

Bất quá phỏng chừng hắc y nhân kia cũng sẽ không hảo tâm chờ ta trở về, xem ra giải dược của ta bị hẫng rồi, quên đi dù sao Đoạn Hồn nửa năm sau mới có thể phát tác ta cũng không cần sốt ruột.

“Ăn từ từ” Cách Ngạo Sinh vội vàng xoa lưng cho ta “Húp chút nước.”

Ta thật vất vả mới đem cái gì đó trong cổ họng nuốt xuống, liền thấy vài người xông vào “Thiếu minh chủ Gia sư thỉnh người nhanh chóng qua đó.” Người tới chính là đại đệ tử Phó Thanh Vân, Phó Dẫn Thanh coi như là nghĩa tử của Phó Thanh Vân, lúc ở Phó trang ta đã thấy y.

.

.

.