Tam Thái Tử

Chương 888: Thanh niên mê mang trong cấm địa

Lúc này ở phương tây đại lục, bên trong bức tường cản trở thế giới biến thành một mảnh tử vực, một đạo thân ảnh từ bên trong chậm rãi đi ra.

May mắn ở trong cấm địa không có người nếu không nhất định là bị người này hù chết. Đây quả là nơi làm cho cường giả cấp Chí Tôn khó mà thừa nhận, tử vong cấm địa. Lúc ấy Chúa tể U Minh oanh phá bức tường cản trở thế giới, giết hết mấy vị Chí Tôn Quang Minh tộc. Chúa tể U Minh cũng không thèm để ý đến việc chém giết mấy con kiến này, nhưng mà đối với phần đông sinh linh Quang Ám tộc mà nói, bất kỳ một vị Chí Tôn Quang Minh nào còn sót lại đều là bảo bối. Cao tầng giáo hội Quang Minh đã phái ra vài ba vị cường giả tiến vào trong khu vực được gọi là cấm địa U Minh quỷ vực kia, họ chẳng những không tìm được di vật của mấy vị cường giả Chí Tôn Quang Minh kia, thậm chí còn có không ít cường giả đã bị U Minh quỷ khí ăn mòn, trở thành quái vật không ra người cũng không ra quỷ, cuối cùng cũng không thể không bị cường giả giáo hội Quang Minh nhân đạo hủy diệt.

Mảnh cấm địa này là do thần thông của Chúa tể U Minh tạo thành, nó tản ra nồng đậm U Minh quỷ khí, sinh linh bình thường dính phải thì chết ngay lập tức, cho dù là cường giả cấp Chí Tôn cũng không muốn giao thiệp với nơi này. Xung quanh rất nhiều sinh linh đã từ lâu dọn đến những nơi khác, tìm lối thoát mới, dần dần tất cả mọi người đều cảm thấy nơi này là một mảnh cấm địa tử vong, ở trong vòng chừng trăm dặm xung quanh cấm địa, trừ bỏ dã thú chưa thông linh, căn bản không có bất kỳ chủng tộc trí tuệ nào tồn tại.

Thanh niên này thân trên để trần, màu cổ đồng trong sáng trong suốt, cuốn quanh hông là một chiến giáp tàn phá tản ra ánh sáng mờ mờ, hiển nhiên những thứ này là một trọng bảo trước khi bị hủy diệt, hắn còn cầm ở trong tay một cây quyền trượng màu vàng, quyền trượng này chỉ dài bằng khoảng một cánh tay, mặt trên được khảm bằng chín miếng tinh thạch khác nhau. Lúc này tinh thạch ảm đạm, trên mặt thậm chí còn có u minh khí quẩn quanh.

- Cuối cùng cũng đi ra rồi, đây là cái địa phương quái quỷ gì? Còn ta là ai?

Thanh niên mê mang kia ngửa mặt lên trời giống to, thanh âm trực tiếp vang xa đến ngoài trăm dặm.

Hồi lâu qua đi, thanh niên kia chọn một phương hướng mà đi về phía trước. Chỉ thấy hắn chưa từng dùng sức, như thế nào mà từng bước bước ra đến hơn mười trượng, trên mặt thanh niên không hề có một ý gì bất ngờ, giống như tất cả đây đều là chuyện đương nhiên.

Cứ như thế đi tới chừng vài chục dặm, đột nhiên phía trước xuất hiện mấy đạo thân ảnh, cầm đầu là một Thánh giả trung niên mặc áo màu đỏ. Người này nhìn thấy người thanh niên mê mang đang đi bộ, trên mặt thần sắc đầu tiên là sửng sốt, cho đến khi nhìn đến chiến giáp tàn phá bên hông cùng với nửa thanh quyền trượng màu vàng lộ ra ngoài thì sắc mặt biến thành kinh hãi, ngay sau đó lại lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên.

Sưu.

Hồng Y Thánh giả trung niên hạ xuống ngay trước mặt thanh niên mê mang kia. Thanh niên thay đổi thần sắc mê mang thành thần sắc đề phòng.

- Vị tiểu huynh đệ này có thể cho ta biết, vật ở bên hông của ngươi là từ đâu ra không?

Hồng Y Thánh giả trung niên kia cố gắng làm cho mình có biểu hiện hòa ái dễ gần, trong lòng gã đang có suy đoán nào đó bởi vậy nên mới mở lời dò xét.

- Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào?

Thanh niên mê mang kia căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ của gã, nhưng điều kỳ lạ là hắn lại biết ý tứ biểu đạt của đối phương.

Nhìn thấy thanh niên mê mang này mở miệng nói tiếng nước ngoài, trên mặt Hồng Y trung niên này lộ ra một tia tham lam cùng với ý cười.

- Nơi này là Quang Ám đại lục, biên giới đế quốc Tây Byzantium, ta là Hồng Y đại giáo chủ của đế quốc Tây Byzantium. Tiểu huynh đệ, trên người ngươi có hơi thở Quang Minh, ta nghĩ rằng hẳn là có quan hệ với giáo đình Quang Minh chúng ta. Mặt khác không hiểu vật bên hông huynh đệ là do từ đâu mà có?

Lần này Hồng y giáo chủ vẫn chưa nói ngôn ngữ của mình, mà là trực tiếp lấy tinh thần ba động truyền âm lại. Loại phương pháp này có thể tiến hành giao lưu mà không bị ngôn ngữ ngăn cách , chỉ có đạt tới trên Võ Hoàng mới có thể phóng thần niệm ra ngoài, cảm ứng dao động của đối phương, Hồng Y giáo chủ trước mắt này có thể dễ dàng cùng thanh niên mê mang tiến hành trao đổi, tối thiểu cũng là cường giả cấp Võ Hoàng, thậm chí có thể còn mạnh hơn.

- Hồng Y giáo chủ? Không nghe nói qua, ta cũng không biết ngươi, xin thứ lỗi.

Thanh niên mê mang tuy rằng quên tất cả, nhưng cũng không có nghĩa hắn là một thằng ngốc, nhìn ánh mắt người trước mặt nhìn hắn không tốt, hơn nữa lại còn vật ở bên hông hắn, vật này là khi thanh niên mê mang tỉnh lại đã thấy có ở bên người, cho dù là không phải của hắn, cũng có cùng nguồn gốc cực kỳ quan trọng với hắn.

- Tiểu huynh đệ, ngươi cũng đã biết bên hông ngươi đây là vật gì? Đây chính là thánh vật của giáo đình Quang Minh! Nếu thức thời thì hãy mau giao ra đây.

Trên nét mặt Hồng Y giáo chủ hiện lên vẻ ngang ngược. Trên người thanh niên mê mang này không hề có thần lực dao động, người như vậy thì có căng chết cũng chỉ được đến Tiên Thiên. Hồng Y chủ giáo Tạp Tư Lạp tuy rằng chỉ là một Hồng Y đại giáo chủ của một đế quôc xa xôi, nhưng dù sao cũng đã đạt đến cấp Võ Tôn đỉnh cao. Nếu như ông ta có thể có được thánh vật bên hông thanh niên mê mang kia, rất có thể mượn cơ hội này để đột phá đến Thần cấp, như vậy thì có thể dời khỏi cái địa phương đến cứt chim cũng không có này, đi đến nhậm chức ở một nơi phồn hoa.

- Ta không muốn giao ra đâu?

Trên mặt thanh niên mê mang kia hiện lên một chút tàn khốc, trước mắt Hồng Y giáo chủ tuy rằng khí thế mạnh mẽ nhưng lại không có một chút uy hiếp nào đối với hắn. Thanh niên mê mang kia cũng không biết mình vì cái gì mà tự tin như thế, nhưng hiện tại trong ý nghĩ trống trơn của hắn, hắn tự nhiên tin tưởng vào bản năng của mình.

- Một khi đã như vậy, ta đây chỉ có thể đại biểu cho Chúa tể Quang Minh thẩm lý và phán quyết ngươi.

Tạp Tư Lạp trầm giọng nói, gã vẫn chưa thèm để thanh niên mê mang này vào trong mắt, gã chỉ cho rằng đối phương là một tên nhà quê hồi hương không biết làm sao xuất hiện. Về phần thánh vật Quang Minh ở bên hông kia, rất có thể là ở một địa phương phụ cận nào đó nhặt được. Dù sao ở nơi này, trong mười một năm qua vẫn có vài vị Chí Tôn Quang Minh ngã xuống, nếu mà quả thật như thế Tạp Tư Lạp thật có thể có khả năng phát đạt.

Trong miệng Tạp Tư Lạp lẩm bẩm, một luồng thánh quang Quang Minh từ trong người gã dâng lên, hóa thành một thanh thánh kiếm Quang Minh thật lớn chém về phía thanh niên mê mang kia.

Ánh mắt thanh niên mê mang kia khép lại, dưới chân ầm ầm dùng sức, mặt đất truyền đến một tiếng nổ vang, cả người hắn biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa, âm thanh bén nhọn vang lên.

Sắc mặt Tạp Tư Lạp đại biến, gã giống như nhìn thấy một con thú lớn tham lam hung ác bừng tỉnh, đang mở ra cái mồm to, đầy máu chảy đầm đìa, muốn cắn nuốt gã.

- Không, không…!

Tạp Tư Lạp một câu cũng chưa thể nói xong, thánh quang Quang Minh quanh thân bị oanh phá. Ngay sau đó gã thấy ngực đau nhức, một cánh tay màu đồng đỏ trực tiếp sáp nhập vào lồng ngực của gã, máu tươi phun ra bắn lên ngực trần của thanh niên mê mang kia, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn giống như một con man thú huyết tinh khủng bố, làm cho người ta liếc mắt một cái cũng thấy kinh hồn, lại cũng khó mà quên đi.

- Ngươi… Ngươi là ai?

Tạp Tư Lạp vẻ mặt hoảng sợ gian nan nói, trên người đối phương rõ ràng không có dao động thần lực nào, vì sao trong nháy mắt lại biến thành một người khủng bố không thể ngăn cản được như vậy. Đáng tiếc những thứ này gã vĩnh viễn không thể biết được, cánh tay thanh niên mê mang rung lên, chấn vỡ câu diệt toàn bộ thần hồn.

Đánh chết Hồng y giáo chủ Tạp Tư Lạp, vẻ mặt thanh niên mê mang lóe lên một tia suy tư.

- Ta là ai?

Thanh niên mê mang tự nhủ, Hồng y giáo chủ không cùng ngôn ngữ với hắn, bước đầu chứng minh hắn không phải người ở nơi này. Đáng tiếc cho dù hắn cố gắng thế nào, trong đầu vẫn trống rỗng, cuối cùng không thể tra rõ thân phận của mình.

- Bỏ đi, nên nhớ ra thì nhất định sẽ nhớ ra.

Thanh niên mê mang tự an ủi mình. Tiện tay cầm lấy thắt lưng không gian của Hồng y giáo chủ. Thứ này luyện chế từ tinh thạch thời không, cho dù là quái lực của thanh niên mê mang cũng không thể một kích đánh nát nó.

Thanh niên mê mang muốn xem xem bên trong có gì, nhưng trong cơ thể lại không có một tia thần niệm nào xuất ra, điều này khiến sắc mặt hắn lại thay đổi, rồi thở dài một tiếng. Đeo thắt lưng không gian đại biểu cho thân phận Hồng y giáo chủ lên thắt lưng, bản thân tiếp tục tiến tới.

Lúc này ở ngoài trăm dặm, một doanh trại quân sự rộng rãi đứng đó, từng đội sĩ tốt tinh nhuệ tới lui tuần tra, xem khí thế của bọn họ, đây là một đội bách chiến hùng sư từng trải qua sinh tử.

Chính giữa doanh trại, một nam tử hùng tráng thân mặc quân trang, nhưng lại thiếu mất một cánh tay đang gào thét.

- Chúng ta là quân đội của đế quốc, không phải quân đội riêng của Hồng y giáo chủ hắn. Hiện giờ người không ở đây, nơi này của lão tử không có ai cả.

Thân ảnh hùng tráng vung cánh tay duy nhất, gào thét lớn tiếng. Mấy Thánh chức giả mặc đồ trắng đối diện với hắn sắc mặt âm trầm.