- Thái tử nhà vi thần mời Tam điện hạ!
Chỗ tốt của xuất thân từ hoàng thất Đại Đường chính là những vị cao thủ
Yến Kinh tự cho mình là siêu phàm kia khi gặp Lý Lân thì đều phải đối
đãi cẩn thận. Dù sao hoàng thất Đại Đường đã khác xưa rất nhiều, tất cả
các thế lực trong Đại Đường có hợp lại chưa chắc đã là đối thủ của hoàng thất Đại Đường.
Lý Lân hơi ngẩn ra, Thừa Càn thái tử tìm mình là có chuyện gì. Đại Đường tuy sắp tiến giai, nhưng mục tiêu hiện tại của các vị Hoàng tử vẫn là
các thế gia triều đình, mượn lực của Hoàng tử khác là cực kỳ hữu hạn.
Huống chi là loại Hoàng tử không đắc thế như Lý Lân.
Lý Lân hơi do dự rồi đứng dậy theo thanh niên võ giả đi ra khỏi quán
rượu. Mà ông chủ quán rượu thì đã sớm sợ tới ngây cả người ra khi Lý Lân nói ra thân phận của mình, thân hình mập mạp kia đổ mồ hôi như mưa, lại lâm vào trạng thái mất nước hoàn toàn trong mười mấy phút đồng hồ ngắn
ngủi.
- Lý Lân bái kiến Đại hoàng thúc!
Lý Lân chắp tay hành lễ ở trước xe ngựa. Trong năm vị Hoàng tử thì Thừa
Càn thái tử xếp thứ nhất, là đại ca của Lý Chấn Viễn. Ông là huyết mạch
trực hệ của hoàng thất, năng lực bản thân lại rất bất phàm, kế thừa ngôi báu tất là chuyện định sẵn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cuối
cùng lại xảy ra chuyện ngôi vị hoàng đế đổi chủ.
- Miễn lễ, ngươi chính là tên tiểu tử mà bệ hạ hay nhắc tới à! Lên đây, để hoàng thúc nhìn nào.
Một giọng nói ôn hòa mà không mất đi uy nghiêm truyền ra từ sau lớp màn che.
Lý Lân không chút do dự mà nhấc mành xe ngựa rồi thoải mái đi vào. Hắn
lại không hề lo rằng Thừa Càn thái tử sẽ đối xử bất lợi cho hắn, dù sao
rất nhiều người đều thấy hắn bước lên xe ngựa của Thừa Càn thái tử. Nếu
hắn thật sự gặp chuyện không may, Thừa Càn thái tử chắc chắn cũng phiền
toái.
Không gian trong xe lớn hơn Lý Lân tưởng, trang trí bên trong cũng rất
đơn giản, chỉ có một chiếc bồ đoàn và một cái đỉnh đồng. Hiện tại một gã trung niên mặt trắng không râu đang ngồi trên bồ đoàn, người này có
tướng mạo tương tự Lý Chấn Viễn hai phần, đó chính là Thừa Càn thái tử.
- Tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi võ đạo như thế, bất phàm, thực sự là bất phàm!
Thừa Càn thái tử cẩn thận quan sát hắn, khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên nụ cười rất ôn hòa, nói.
Thừa Càn thái tử thoạt trông tuổi chừng ba mươi, còn trẻ hơn vị Đường
hoàng đương thời Lý Chấn Viễn rất nhiều. Tướng mạo ông có bảy phần tương tự với Lý Chấn Viễn, khí tức trên người tuy rất bình thản, nhưng lại
khiến cho người ta cảm thấy áp lực còn hơn cả Đường hoàng Lý Chấn Viễn.
Hơn nữa điều khiến Lý Lân chấn động là từ đầu tới cuối Thừa Càn thái tử
chưa từng thể hiện ra tu vi võ đạo của mình, nói cách khác thì áp lực
phả đến kia hoàn toàn là từ khí phách của ông mà ra.
- Bản cung khi tán gẫu với Tiểu Lục Tử có nhắc tới ngươi, có thể giấu
diếm được ánh mắt của mọi người, tiểu tử ngươi cũng tinh thông thuật ẩn
nhẫn ha!
Thừa Càn thái tử chỉ chỉ trước người, ra hiệu cho Lý Lân cứ thoải mái an vị.
- Tiểu Lục Tử?
Lý Lân ngạc nhiên.
- Ngươi không biết?
Trên khuôn mặt anh tuấn uy vũ của Thừa Càn thái tử hiện lên nét cổ quái.
- Không biết!
Lý Lân lắc đầu rất dứt khoát.
- Tiểu tử này, ngươi thật là, chẳng lẽ ngươi không biết phụ hoàng của
ngươi đứng hàng thứ sáu trong các Hoàng tử ở thế hệ ta sao, lại là huynh đệ cùng mẹ với bản cung?