Trong hoàng
cung Đại Đường, nếu tính cả thái giám và cung nữ, số người phải lên tới
hơn vạn, đấy là còn chưa tính tới số lính Ngự Lâm Quân phòng vệ khắp nơi trong hoàng cung. Thức ăn của tất cả những người này đều do Ngự Thiện
phòng cung cấp, cho nên quy mô của Ngự Thiện phòng vô cùng khổng lồ.
Khi Lý Lân được tiểu thái giám Hòa Thuận dẫn tới khu vực Ngự Thiện
phòng, hắn lập tức bị khung cảnh khổng lồ ở đây làm choáng ngợp. Quốc
lực Đại Đường hiện nay đầy đủ, tuy rằng hoàng đế Lý Chấn Viễn đề ra cần
tiết kiệm, thế nhưng sự giàu có cùa Đại Đường vẫn thể hiện qua nhiều
mặt. Chỉ từ quy mô của Ngự Thiện phòng đã thấy được điều này, đủ loại
nguyên liệu nấu ăn chất chồng thành núi. Trong số đó có vài phòng bảo
quản làm cho Lý Lân kinh ngạc nhất.
- Mấy căn phòng này là sao vậy? Vẻ mặt Lý Lân vô cùng kinh ngạc, chỉ vào một căn phòng đóng băng.
- Điện hạ, đây là kho lạnh, để bảo quản một số thực phẩm không bị biến chất. Hòa Thuận cung kính nói.
- Nói nhảm, ta đương nhiên biết đây là kho lạnh, ta muốn hỏi là căn
phòng này được tạo ra thế nào? Hiện tại đang là mùa hè cơ mà! Lý Lân
trợn mắt nói.
- Tạo ra thế nào ư? Nô tài sao có thể biết được chứ. Từ lúc nô tài tới
làm việc ở Ngự Thiện phòng, mấy kho lạnh này đã tồn tại rồi.
Hòa Thuận xấu hổ nói. Gã phát hiện ra Tam hoàng tử không nhu nhược như
lời đồn, càng không khủng bố như hôm nay vừa được rỉ tai, khi tiếp xúc
trực tiếp lại mang tới cảm giác vô cùng hòa khí. Do đó ban đầu Hòa Thuận còn có chút kinh sợ, nhưng sau đã tự nhiên hơn nhiều. Lý Lân lắc đầu,
cũng hiểu một thái giám nho nhỏ như Hòa Thuận không thể biết mấy chuyện
này, nhưng trong lòng hắn đã thầm quyết định, nếu có cơ hội nhất định
phải tìm hiểu cho kỹ.
- Có gì ăn không? Lý Lân sờ sờ cái bụng trống trơn hỏi.
- Điện hạ, phía trước là chủ điện của Ngự Thiện phòng, là nơi phụ trách
chuẩn bị thức ăn cho bệ hạ, các nương nương và hoàng tử, lúc nào cũng có sẵn thức ăn, nô tài đưa ngài tới đó . Hòa Thuận có chút nịnh hót nói.
Lý Lân gật đầu, trong lòng đã có chút nhận thức với cuộc sống xa xỉ nơi
hoàng thất. Đúng như lời Hòa Thuận, nguyên liệu nấu ăn ở đại điện trung
ương cao cấp hơn các điện xung quanh không chỉ một bậc, cho dù giờ đã là buổi tối nhưng vẫn rất náo nhiệt. Ở một góc trong đại điện, có mấy cái
bàn vuông, ở đây có thể thấy mấy thái giám quản sự đang tụ tập với nhau
uống rượu.
- Lưu công công, tam điện hạ đến.
Hòa Thuận chạy tới nói với một thái giám trung niên đang ngồi ở ghế chủ
vị. Thái giám trung niên cả kinh, vội vàng đứng lên, mấy thái giám khác
cũng vội vàng đứng dậy, đứng sang một bên.
- Tam điện hạ? Sao hắn lại tới chứ?
Sắc mặt Lưu công công trầm xuống. Hắn cũng đã nghe nói tới chuyện xảy ra hôm nay, nhưng chính vì biết, hắn mới không biết nên đối mặt Tam hoàng
tử thế nào. Dựa theo quy định của Ngự Thiện phòng, ăn uống của các hoàng tử cần được chuẩn bị chu đáo, Ngự thiện phòng phải đúng giờ chuẩn bị và mang tới tẩm cung cho các vị hoàng tử. Thế nhưng Tam hoàng tử lại là
ngoại lệ. từ khi Lưu công công tiếp quản Ngự Thiện phòng, chưa bao giờ
chuẩn bị thức ăn cho Tam hoàng tử.
Trước đây Lưu công công chỉ coi Tam hoàng tử là một con cá nho nhỏ mà
thôi, căn bản không gây ra sóng gió gì, thế nhưng kẻ mà hắn vẫn luôn coi là con cá này lại đang có dấu hiệu trở mình, chuyện này khiến hắn vô
cùng sợ hãi, sợ Tam hoàng tử sẽ phát tiết bất mãn lên Ngự Thiện phòng
của hắn. Thế nhưng lo lắng thì cứ lo lắng, Lưu công công vẫn phải lập
tức chạy tới trước mặt Lý Lân, trên mặt cười đầy nịnh nọt.
- Điện hạ, ngài cần gì tự mình tới chứ. Có cần gì cứ nói với lão nô, lão nô sẽ tự mình đưa tới mà.
- Chuẩn bị cho ta mấy món thịt, càng nhiều càng tốt.
Thần sắc Lý Lân thản nhiên, hắn chẳng có hảo cảm gì với Ngự thiện phòng, nhưng cũng chả có ác cảm. Còn về chuyện gây phiền toái cho Ngự thiện
phòng vì trước đây không đưa thức ăn tới cho hắn theo quy định, Lý Lân
cảm thấy mình còn chưa tới mức rỗi hơi như vậy.
- Không thành vấn đề, cũng may hôm nay Ngự thiện phòng vừa kiếm được một ít thịt linh thú, trong đó có một đầu Địa Long cấp độ cao, nô tài lập
tức phân phó người mang tới cho ngài! Có cần đưa tới tẩm cung cho ngài
không ạ?
Lưu công công vui mừng nói, Lý Lân không tức giận, cũng có nghĩa hắn
không đặt chuyện trước đây trong lòng. Điều này khiến cho tâm tình đang
thấp thỏm của Lưu công công trở nên bình lặng lại.
- Không cần phiền phức như vậy, mang tới đây luôn đi! Lý Lân đi tới trước bàn, ngồi xuống không chút khách khí.
- Điện hạ, chuyện chuyện này không hợp quy củ! Lưu công công khó xử nói.
- Chả có gì là không hợp quy củ cả, ngươi ngồi cùng luôn cũng được? Lý Lân không thèm để ý nói.
Là lính đánh thuê số một, kiếp trước Triệu Vô Cực từng chấp hành đủ loại nhiệm vụ trắc trở, hầu như đã từng phải ẩn núp trong đủ loại hoàn cảnh
ác liệt, trong lòng hắn đương nhiên sẽ không có khái niệm về thân phận
quá lớn, hiện giờ chuyện hắn muốn nhất là được lấp đầy cái bụng rỗng mà
thôi, an ủi một chút cái dạ dày đáng thương của mình.
- Nô tài không dám!
Lưu công công giật mình, ngồi ngang hàng với một vị hoàng tử, chuyện này truyền ra ngoài, hắn có mười cái đầu cũng không đủ để chém. Lý Lân gật
đầu, lấy ít hạt dẻ trên bàn ném vào miệng. Chỉ một lúc sau, hương thơm
của thịt đã tràn ngập trong đại điện. Lý Lân không tự chủ được hít hít
vài cái, cảm thấy bụng càng lúc càng đói. Một đĩa thịt lớn đỏ rực như
lửa được bê tới đặt trước mặt Lý Lân. Lý Lân mở miệng nhai liên tục, tốc độ kia có thể khiến một tên ăn mày chịu đói mười ngày phải tự ti mặc
cảm. Chỉ trong mười giây, hai cân thịt trên đĩa lớn đã bị Lý Lân trực
tiếp nuốt vào bụng.
- Thêm một ít nữa!
Lý Lân lớn tiếng nói. Loại thịt đỏ của linh thú này vô cùng tươi ngon,
béo ngậy mà không ngấy, trọng yếu nhất là sau khi ăn lại có thể gia tốc
Tiên Thiên Nhất Khí Quyết trong người, tinh khí ấm áp không ngừng bổ
sung thân thể suy nhược, không cần nghĩ cũng biết đây là đồ tốt. Đám Lưu công công bị dọa ngây cả người ra. Trời ạ, bọn họ đang thấy cái gì vậy. Một vị hoàng tử, không để ý tới hình tượng chút nào, mở miệng ăn liên
tục, hơn nữa tốc độ ăn phải nói là khủng bố không thôi, cứ như là tám
đời không được ăn vậy, cái gì cũng nuốt vào bụng được.
Một bàn, hai ban, ba ban... Toàn bộ ngự trù thái giám trong chủ điện xem tới há hốc mồm. Đây là hoàng tử Đại Đường nổi tiếng ưu nhã sao? Quả
thực con mẹ nó chính là một thùng cơm mà! Hơn nữa cái hắn ăn là thịt
linh thú đó, có phải rau cải trắng đâu, người thường một bàn cũng không
ăn nổi, chỉ có cao thủ võ sư mới có thể chống đỡ lại linh khí cuồng bạo
trong thịt linh thú, tam hoàng tử thật sự chưa từng luyện qua võ đạo
sao?
Lưu công công lo lắng nhìn Lý Lân, trong lòng lo sợ bất an:
- Mẹ nó chứ, đây là hoàng tử sao? Không biết hắn có chịu nổi không, lỡ chết liên lụy đến bọn ta thì sao!
Mãi đến khi Lý Lân cảm thấy được toàn thân đau nhức, không thể ăn thêm nữa, hắn mới dừng lại.
- Đồ tốt đó, còn không, đóng gói cho bổn hoàng tử một ít đi. Lý Lân ợ một cái, hỏi.
Kiếp trước Lý Lân là lính đánh thuê quốc tế, thiên nam địa bắc đều đã
từng đi qua, tuy hắn không có truy cầu quá lớn đối với chuyện ăn uống,
nhưng dù sao cũng đã từng nhấm nháp mỹ thực hiếm lạ trên toàn thế giới.
Nhưng loại thịt tươi ngon khiến người ta phấn chấn tinh thần thế này.
Quan trọng nhất là trong loại thịt này chứa Thiên Địa nguyên khí nồng
nặc, nếu không nhờ có Tiên Thiên Nhất Khí Quyết, một phần mười lúc nãy
hắn cũng đừng hòng ăn nổi.
- Điện hạ, ngài đã ăn hơn 100 cân rồi, giờ cũng không còn mấy nữa.
Sắc mặt Lưu công công tràn đầy khổ sở, gấp đến độ phát khóc lên. Phần
lớn linh thú cấp cao đều có hình thể khổng lồ, thế nhưng sau khi loại bỏ những phần không thể ăn, chỉ còn lại mấy nghìn cân tinh thịt có thể ăn
mà thôi. Hoàng cung to như vậy, người có tư cách hưởng dụng món này có
nhiều lắm. Một số phi tử và hoàng tử có quyền thế đã chiếm lấy một phần
rồi.
Số lượng Ngự Thiện phòng có thể tự do phân phối chỉ có khoảng một hai
trăm cân mà thôi, hiện giờ đã có hơn phân nửa chui vào bụngLý Lân, số
còn lại nói gì Lưu công công cũng không dám đụng thêm nữa.
- Thật không? Không còn chút nào sao? Sắc mặt Lý Lân trầm xuống, lạnh
lùng nói. Lưu công công giật mình, vị đại gia này sao nói trở mặt là trở mặt luôn được vậy.
- Điện hạ, phần còn lại đều là để chuẩn bị cho hoàng tử và các vị nương
nương, gan nô tài có lớn hơn nữa cũng không dám tham ô đâu!
Lưu công công gần như cầu xin nói. Vốn hắn chuẩn bị thịt Địa Long là để
lấy lòng Lý Lân mà thôi, hi vọng Lý Lân sẽ không vì nguyên nhân trước
đây mà trách tội Ngự Thiện phòng. Nhưng ai mà biết nhìn Lý Lân gầy yếu
như vậy lại là Dạ Dày Vương cơ chứ.
Hơn 100 cân thịt Địa Long, cho dù là võ sư đỉnh phong cũng không tiêu
hóa nổi, nhưng vị đại gia này trừ mặt có chút hồng lên lại chẳng bị sao
cả, thậm chí còn có chút chưa thỏa mãn mới ghê chứ. Linh thú là một
giống loài trên đại lục Thương Long, chúng sinh ra được trời đất nuôi
lớn, vừa ra đời đã có thể hấp thụ Thiên Địa nguyên khí để cường hóa bản
thân. Thực lực sơ giai linh thú đã có thể so với Võ Sư đỉnh phong của
nhân loại, còn nếu chiến đấu cùng giai, nhân loại chắc chắn không phải
đối thủ linh thú. Linh thú thượng giai thì có thể nói khắp người đều là
bảo vật, nhất là phần thịt, không chỉ tươi ngon vô cùng, mà còn ẩn chứa
Thiên Địa linh khí sung túc, cực kì có lợi với tu vi võ đạo, cho nên
tinh thịt linh thú mới trân quý như vậy.
Đất đai Đại Đường tuy rằng rộng lớn, nhưng số lượng linh thú rất ít, chỉ có trong Hắc Thủy Tùng Lâm hướng Đông Bắc mới có nhiều. Hắc Thủy Tùng
Lâm là phần rìa ngoài của Mãng Hoang tuyệt địa một trong thập đại tuyệt
địa của đại lục Thương Long. Cho dù là tiên thiên cao thủ cũng không dám bảo đảm có toàn thân thoát khỏi Hắc Thủy Tùng Lâm hay không, nên người
thường thì càng không cần phải nói. Hoàng cung Đại Đường có thể kiếm
được một đầu Địa Long sơ giai phải nói là vô cùng may mắn.
- Hừ! Các hoàng tử và nương nương khác có thể hưởng dụng, chẳng lẽ bổn hoàng tử lại không thể!
Lý Lân vốn không phải loại người lòng tham không đáy, thế nhưng thịt Địa Long có trợ giúp quá lớn với hắn. Hắn mới tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí
Quyết, thân thể đang trong giai đoạn phạt kinh tẩy tủy, tiêu hao tinh
lực vô cùng lớn, mà Luyện Tinh Hóa Khí tầng thứ nhất lại cần tới tinh
khí sung túc để tẩm bổ Tiên Thiên Thuần Dương Khí trong thân thể. Lý Lân vốn định tới Thái Y Viện lấy ít sâm núi bồi bỏ, nhưng hiện giờ thì khỏi cần nữa. Món thịt Địa Long này so với nhân sâm nghìn năm kiếp trước hắn tốn bao công sức có được còn mạnh hơn nhiều.
Chỉ trăm cân thịt Địa Long vào bụng, thân thể suy nhược tinh khí của hắn không chỉ hoàn toàn khôi phục, mà Tiên Thiên Thuần Dương Khí còn tăng
vọt lên tới mức không ngờ. Thân thể hắn đau nhức không phải do no quá,
mà là do kinh mạch hắn đã có chút không chịu được lượng chân khí mới
tăng vọt. Tiên Thiên Nhất Khí Quyết tự động vận chuyển khiến khả năng
tiêu hóa của Lý Lân tăng mạnh, thịt Địa Long vừa vào miệng đã nhanh
chóng bị phân giải thành Thiên Địa linh khí rồi đưa vào trong huyết
mạch, sau đó bị Tiên Thiên Nhất Khí Quyết chuyển hóa thành Tiên Thiên
Thuần Dương Khí.
- Điện hạ, nô tài không dám!
- Thôi được rồi, bổn hoàng tử cũng không làm khó ngươi, trong hoàng cung Đại Đường này ngoài Phi Long thịt ra, còn có tinh thịt của linh thú
khác hay không.
- Điện hạ, tinh thịt linh thú thật ra không ít, nhưng chỉ là linh thú
phổ thông mà thôi, công hiệu của chúng chỉ sợ Lưu công công thấp giọng
nói.
- Đành vậy đi, chỉ cần là tinh thịt linh thú là được. Một ngày ba bữa,
tổng cộng phải là 500 cân thịt, nhớ đúng giờ đấy, đừng làm bổn hoàng tử
thất vọng! Lý Lân thản nhiên nói.
- Vâng! Vâng! Nô tài nhất định đúng theo phân phó của hoàng tử, đúng giờ sai người mang tới cho ngài.
Lưu công công thả lỏng. Tinh thịt linh thú phổ thông tuy rằng cũng có
giá trị xa xỉ, nhưng trong hoàng cung Đại Đường này chỉ là nguyên liệu
nấu ăn cơ bản cho hoàng tộc mà thôi, cho dù một ngày cần tới 500 cân
cũng có chút nhiều, nhưng đối với Ngự Thiện phòng lại chẳng có chút áp
lực nào.