Phượng Cửu khi còn đi học đã được học rất nhiều thứ, cái gì cũng dạy, vì vậy nàng có học qua Phật giáo, cũng từng nghiên cứu đạo lý.

Nàng cho là, đạo lý quan trọng nhất chính là sự điều hòa, thí dụ như có trời sẽ có đất, đây là một loại điều hòa. Có nam thì có nữ, đây lại là một loại điều hòa. Tức Trạch đi, Tô Mạch Diệp trở lại cũng là một loại điều hòa. Mạch Thiếu đột nhiên xuất hiện trong đình, lúc ấy Phượng Cửu đang vịn vào rào chắn, chậm rãi cho cá ăn.

Nghe thấy tiếng động ở phía sau, nàng không chút để tâm quay lại, thấy rõ bộ dáng của Tô Mạch Diệp, toàn thân run rẩy thiếu chút nữa ngã xuống hồ. Nhị hoàng tử phong lưu cao nhã đệ nhất Tây Hải Tô Mạch Diệp lúc này đầu tóc lôi thôi, hai mắt đỏ ngầu, ngón tay ngọc thon dài cầm một bình trà lớn, ra sức rót trà lạnh cho mình.

Khoảnh khắc yên lặng, Phượng Cửu tự nhéo mình một cái, xác định bản thân lúc này không hề nằm mơ, tỏ vẻ nghi ngờ nói: “Xem bộ dạng này của ngươi, chẳng lẽ là đêm qua xông vào phòng của khuê nữ nào, bị phụ thân của cô nương ấy cầm gậy đuổi đánh sao?”. Tô Mạch Diệp quẳng bình trà xuống, liếc nàng một cái, trong ánh mắt đầy bi phẫn: “Tức Trạch mời ta tới Kỳ Nam Thần cung chế một pháp khí, đang lúc gấp gáp, ngươi lại cho Trà Trà mang kẹo hồ ly gì đó tới, hắn nhận được thứ ấy, không nói lời nào lập tức vứt tất cả mọi chuyện cho ta, sau khi xuống núi không hề thấy quay trở lại.

Ta rất mệt mỏi, lúc này chân tay đã cứng lại, mặt cũng cứng rồi”. Nhìn nàng giật mình, hắn thở dài nói: “Ta nói như vậy cũng không phải là trách tội ngươi, nhưng ngươi cần thông cảm, bộ dạng của ta ngày hôm nay là do cả bảy tám ngày qua phải hao tổn một lượng tiên pháp rất lớn mà không hề được chợp mắt chút nào, lúc này còn có khẩu khí để nói chuyện với ngươi, thật sự là phúc lớn của Tây Hải, cũng là nhờ mệnh ta lớn”.

Phượng Cửu vừa rồi có sửng sốt, nhưng lại chẳng liên quan đến chút áy náy nào cả, nàng chẳng qua chỉ là cảm thán Tức Trạch quả thực sốt sắng việc báo ân, lúc này nhìn thấy vẻ chán chường của Mạch Thiếu trước mặt, trong lòng không khỏi dấy lên chút cảm thông, trấn an hắn nói: “Ngươi xem, Tức Trạch là kẻ rất biết tri ân, ngươi có ân lớn như vậy đối với hắn, đợi khi pháp bảo kia đã chế xong, hắn nhất định sẽ tới báo đáp ngươi, có thể còn khiến ngươi kích động nữa”, nói tới đây liền lộ vẻ xúc động tiếp: “Có điều, Mạch Thiếu ngươi cũng không thiếu bảo vật, cũng không thích giai nhân, ta đoán hắn nhất định sẽ chọn một cách báo ân có tình có nghĩa hơn, thí dụ như tự mình xuống bếp làm một bàn yến tiệc đãi ngươi…”.

Tài nấu nướng của Đế Quân là một huyền thoại, mà cũng là thứ rất nguy hiểm. Lời thổn thức của Liên Tống chợt văng vẳng bên tai. Tách trà trong tay Mạch Thiếu không khỏi run lên, nói: “Nếu như hắn không nghĩ ra cách báo đáp thì ngươi cũng ngàn vạn lần đừng nhắc nhở hắn”, nhìn khuôn mặt Phượng Cửu lộ vẻ nghi hoặc, hắn bổ sung: “Bởi vì mỗi ngày làm một việc thiện là gia quy ở Tây Hải chúng ta, muốn đúng với bốn chữ không cầu báo đáp, làm ơn nếu như chỉ mong báo đáp, cũng là loại tầm thường kém cỏi, sẽ bị tộc nhân xem thường”.

Phượng Cửu nhất thời hiện được, trong mắt toát ra thần sắc tán thưởng. Mạch Thiếu khụ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài, nói: “Chuyện này cũng không cần nói thêm nữa, lần này ta trở lại, một là đến Vương Cung lấy một số thứ, hai là cũng có việc muốn hỏi ngươi, chuyện của Trầm Diệp, mấy ngày nay có gì không thỏa đáng không?”.

Cái gì gọi là thỏa đáng, cái gì gọi là không thỏa đáng? Phượng Cửu im lặng suy nghĩ vấn đề này. Trầm Diệp mấy ngày nay yên tĩnh giam mình trong Mạnh Xuân viện, yên tĩnh đến mức nếu như không phải Mạch Thiếu nhắc nhở, nàng cũng đã sớm quên trong phủ của mình còn có một vị đại thần.

Theo như suy nghĩ của nàng, như vậy hẳn là đã thỏa đáng. Nhưng nàng lại không biết được điều này có phải là sự thỏa đáng mà Mạch Thiếu mong muốn hay không, mập mờ nói: “Hắn không có chọc tới ta, hẳn cũng có thể coi là thỏa đáng”. Mạch Thiếu cười một tiếng, nhưng trên thần sắc lại không hề thấy nụ cười, dĩ nhiên lúc này muốn thấy được nụ cười trên khuôn mặt hắn thật sự có chút khó khăn, nói: “Hắn vốn cũng sẽ không tới chọc ngươi trước.

Trước kia đối với A Lan Nhược là như vậy, lúc này đối với ngươi cũng như vậy thôi”. Lời này lại làm Phượng Cửu dấy lên lòng tò mò, nói: “Ta cũng từng nghe qua một vài tin đồn, nói Trầm Diệp sau này từng vì A Lan Nhược mà một kiếm chém ba mùa*, tin đồn này thực sự lan truyền rất rộng, có thể thấy được hắn đúng là có tình cảm với A Lan Nhược.

Nhưng mọi sự đều có nhân quả, ta cảm thấy được, tình cảm này không giống như là sau khi A Lan Nhược mất đi mới vì xót xa mà nảy sinh. Lần trước ngươi đã nói một nửa những chuyện bọn họ phải trải qua, hôm nay không ngại nói tiếp nửa còn lại chứ?”. *Một kiếm chém ba mùa: Sau khi A Lan Nhược mất, Phạn Âm cốc chỉ còn duy nhất một mùa, đó là mùa đông, theo lời đồn thì ba mùa kia đã bị Trầm Diệp đại nhân “xử lý”.

Tô Mạch Diệp tựa lưng vào ghế, con mắt hướng về phía xa xa nơi hồ sen, nói: “Một nửa còn lại sao? Ta biết được cũng không nhiều, chuyện chứng kiến được, chỉ có một vài mà thôi”. Lại nói: “Lần trước ta nói đến đâu rồi? Trầm Diệp biết được đó là nét bút của A Lan Nhược, giận tím mặt đi tới thư phòng nói lời đoạn tuyệt sao?”.

Phượng Cửu thổn thức nói: “Người lạ, địch nhân, kẻ thù không đội trời chung, hắn nói giữa bọn họ chỉ có thể có những loại quan hệ như vậy”. Mạch Thiếu cười lạnh nói: “Hắn nên ghi nhớ những lời này từ lúc sinh ra, cũng tuân thủ những lời này từ lúc hắn xuất hiện.

Đối với A Lan Nhược mà nói, đây mới là một điều may mắn”. Không khí trong đình nhất thời trở nên yên tĩnh, một lúc lâu sau, Tô Mạch Diệp nhẹ giọng nói: “A Lan Nhược có một loại phong thái, ta đã sống chừng ấy năm trên đời, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phong thái thong dong tiêu sái như vậy”.

Phong thái này của A Lan Nhược có thể nhận thấy rõ được, nhất là kể từ sau khi nói lời đoạn tuyệt với Trầm Diệp ở thư phòng. Nếu như là nữ tử khác, bị người trong lòng mình nói nặng lời như vậy, mặc dù không đến mức mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, nhưng đều phải suy sụp tinh thần, tự nhốt mình trong khuê phòng ba bốn ngày cũng là chuyện thường.

Nhưng chiểu theo hành tung của A Lan Nhược, có thể thấy dường như ngày hôm ấy không hề có chuyện gì xảy ra cả. Không cần thay đổi mọi cách thức quan tâm tới Trầm Diệp nữa, cuộc sống của nàng trôi qua càng ngày càng nhàn nhã, trừ việc luyện chữ xem kịch thường ngày, bên tông học có một vị phu tử dạy bắn cung về nhà thăm người thân, nàng lại tới đó dạy bắn cung thay vị phu tử này liền mấy ngày.

Mặt trời mọc thì xuất phủ, mặt trời lặn trở về, hoàn toàn sống yên ổn vô sự với một Trầm Diệp buồn bực tại Mạnh Xuân viện. Mấy ngày gần đây bởi vì nàng hay tới tông học dạy thay nên thường xuyên gặp Văn Điềm trong tay áo nhét một quyển sách vội vã bước đi. Văn Điềm thật xứng với cái tên này của nàng, tính tình không màng danh lợi, hết giờ học cũng không đi dạo cùng đồng nghiệp, cuộc sống trôi qua rất có nền nếp.

Mấy ngày trước đây A Lan Nhược cảm thấy có chút có lỗi với Văn Điềm, lường trước được nàng sẽ suốt ngày đâm đầu vào đống sách, về nhà cũng sẽ chỉ ngồi không, nhất định là rất buồn bực, cho nên thi thoảng gặp nàng liền bảo phòng bếp chuẩn bị thêm một đôi đũa, dẫn Văn Điềm về dùng cơm tối.

Văn Điềm yêu cờ đến si mê, từng có duyên phận chơi cờ với Trầm Diệp, A Lan Nhược không biết ngày hôm ấy rốt cuộc bọn họ chơi cờ như thế nào, nhưng nhìn bộ dạng của Văn Điềm lại tựa hồ như mãi không thể quên được. Rốt cục tới ngày thứ ba nàng dẫn Văn Điềm về, nữ tiên sinh ngập ngừng hồi lâu rồi cũng đưa ra chút thỉnh cầu với nàng, có thể tới Mạnh Xuân Viện thỉnh giáo Trầm Diệp một vài nước cờ hay không.

Nàng đương nhiên đồng ý. Khuôn mặt Văn Điềm ngập tràn sự cảm kích. Mấy ngày đầu lão quản sự thường tới bẩm hôm nay Văn tiên sinh khi nào tới Mạnh Xuân viện, khi nào quay trở về, cùng Trầm Diệp nói những gì, hai người chơi mấy ván cờ. Có một lần, ở cuối lời bẩm báo, hắn lo lắng nói thêm một câu, hắn nhận ra mặc dù Trầm Diệp không mấy thân thiết, nhưng lại nguyện ý coi trọng vị Văn Điềm tiên sinh này, nếu như còn tiếp tục để cho vị tiên sinh này tới Mạnh Xuân Viện, liệu có điều gì không ổn thỏa hay không? A Lan Nhược cười, nhìn lão quản sự một cái, nói: “Có một bằng hữu có thể phụng bồi đàm đạo với mình là chuyện tốt, người nhắm mắt theo đuôi như vậy, cũng đủ đánh bại người có hứng thú.

Thần quan đại nhân muốn làm gì, là chuyện của hắn, hắn lúc này gặp chuyện không may, chúng ta mở rộng cửa phủ là để giúp đỡ hắn, không phải làm đem người tới giam giữ. Lời này ta nhớ trước kia đã từng nói với ngươi rồi”. Lão quản sự tiếp nhận lời răn dạy này, quay trở về nghiêm túc suy nghĩ một phen, đến lúc hiểu ra, thật sự muốn khâu miệng mình lại.

Có điều, lão quản sự cả đời theo A Lan Nhược, đã giống như một đầy tớ trung thành tuyệt đối, cảm thấy mặc dù điện hạ tựa như ra ám hiệu với mình rằng chuyện của Trầm Diệp đại nhân từ sau không cần phải bẩm với nàng nữa, nhưng hắn cảm thấy, chuyện nên bẩm, thì vẫn cứ phải bẩm.

Thí dụ như Trầm Diệp đại nhân mấy ngày gần đây thường chơi cờ với Văn tiên sinh tới mức xuất thần, cái này rất cần phải bẩm báo lại. Lão quản sự là một người vô cùng thận trọng, giống như con nhện cẩn thận giăng tơ, chú ý mặc dù mấy ngày gần đây Trầm Diệp rất hay xuất thần, nhưng cũng không phải lúc nào cũng xuất thần, chẳng qua là khi chơi cờ ở Ba Tâm Đình hay trong Tiểu Thạch Lâm thì Trầm Diệp thường trở nên trầm tư.

Khi ở Ba Tâm Đình, hắn thường thích đưa mắt nhìn ngắm cây đậu đỏ bên góc vườn. Theo lão quản sự thấy, cây đậu đỏ này cũng chẳng có huyền cơ gì, chẳng qua là khi lớn lên thì nhìn khá thuận mắt, vả lại trên thân cây tráng kiện lại thiếu mất một đoạn vỏ cây mà thôi. Hắn mơ hồ nhớ được trên thân cây này từng có đôi dòng chữ lưu niệm của A Lan Nhược.

Tiểu Thạch Lâm là nơi trước kia A Lan Nhược hay luyện bắn tên trong Mạnh Xuân Viện, ở đó có thạch trận, trống trải tịch mịch, lúc trời có gió nhẹ, chơi cờ tại đó có thể được bình tâm. Trong tay Văn tiên sinh cầm quân cờ, nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần khác thường, người không biết lại tưởng rằng Trầm Diệp ngẩn người là vì nhìn Văn tiên sinh, nhưng lão quản sự là ai chứ, nhận ra ánh mắt của Trầm Diệp đang lướt qua đỉnh đầu Văn tiên sinh, chính xác là ngưng mắt nhìn tảng đá lớn phía sau lưng cao hơn đầu nàng.

Trên tảng đá lớn có đề mấy hàng chữ: “Sầu hoài nan khiển, hà nhu cấp khiển. Phù sinh đa thái, thiên mệnh định chi. Ưu sầu úy phố, tự hữu tận thì*”. *Ý nghĩa: Loại bỏ ưu sầu thực sự rất khó khăn, đâu cần vội vàng loại bỏ. Kiếp phù du (cách nhìn tiêu cực về cuộc sống) muôn hình vạn trạng, số trời đã định sẵn.

Ưu sầu sợ hãi sẽ tự kết thúc thôi. Mặc dù không có đề tên người viết, nhưng lão quản sự lại biết được đó là chữ của ai. Trong phủ chỉ có A Lan Nhược thường ngày thích viết thư pháp, nhưng nghiêm chỉnh viết trên giấy trắng lại không phải sở thích của nàng, chỉ cần có hứng thú, nàng sẽ tiện tay nhặt thứ gì đó, thường là đá lên vạch vài nét chữ.

Trước kia nàng đều đề tên mình dưới những dòng chữ ấy, nhưng sau này đại khái là viết quá nhiều rồi nên cũng lười đề tên. Lão quản sự trung thành nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì trong lòng im lặng, thừa dịp một ngày tâm tình A Lan Nhược khá tốt liền cất lời bẩm báo.

A Lan Nhược cười, thở dài nói: “Ta từng gạt hắn, hắn thấy chữ của ta khó tránh khỏi tức giận, ngươi tội gì phải để ý những chuyện như thế”, cây bút trên tay nàng nhỏ mực xuống tờ giấy trắng, lại nói: “Có điều, trong Mạnh Xuân viện cũng không có nhiều nơi có nét bút của ta, nếu như hắn thật sự không vừa mắt, ngươi có thể xử lý một chút, nếu khắc ở trên cây thì bóc vỏ cây đi, nếu khắc trên đá thì đục bỏ”.

A Lan Nhược nói hết sức dễ dàng, nhưng chút nét bút ấy của nàng, lão quản sự lại không nỡ. Trong lòng hắn cảm thấy dường như A Lan Nhược đã hiểu lầm rồi, rồi lại cảm thấy cho dù nàng thật sự muốn bỏ chúng, không phải Trầm Diệp cũng không tự mình nói ra là hắn thấy mấy dòng chữ ấy rất chướng mắt sao? Bọn họ xử trí như thế nào, là hủy bỏ hay lưu lại, cứ đợi đến ngày hắn chính miệng nói ra rồi tính tiếp.

Tính ra mấy ngày này xảy ra không ít chuyện, nhưng việc Trầm Diệp được cứu, đưa vào phủ công chúa, lấy lý do là chế Lưu Ly kính cho thái tử Dạ Hoa dường như đã được biết trước. Trong Mạnh Xuân viện đã sớm vì Trầm Diệp mà chuẩn bị sẵn một căn phòng, mấy ngày liên tiếp không ngừng tìm kiếm nguyên liệu chế kính, đến nay đã tìm đủ, chỉ đợi ngày khai lò luyện kính.

Văn Điềm vừa tìm tới A Lan Nhược nói chuyện một hồi, nói sớm nghe thấy tin đồn Trầm Diệp sẽ chế kính, muốn mở rộng kiến thức, lần này hắn luyện kính cần có người ở bên cạnh giúp đỡ, nàng tự đề cử mình, cầu xin công chúa cho mình cơ duyên này. A Lan Nhược cho nàng cơ duyên này.

Tô Mạch Diệp gõ gõ chiếc chén trong tay, nhìn nàng nói: “Xem bộ dạng này của Văn tiên sinh, thật giống như là đã nhìn trúng Trầm Diệp, nàng van xin con cái gì con đều đáp ứng, kiểu rộng lượng này ta rất bội phục”. A Lan Nhược nghiêng người rót thêm trà cho hắn: “Trầm Diệp có nhân duyên của hắn, hắn không nhìn trúng con cũng không phải là sai lầm gì, sư phụ nghĩ con chỉ vì vậy mà trở thành loại tiểu nhân vì ghen sinh hận sao?”, lại nói: “Cõi đời này có một nửa là thù hận, cũng là từ ý niệm thù oán mà sinh ra thôi, con cảm thấy chuyện này cũng chẳng cần thiết phải sinh thù chuốc oán gì.

Lần này chỉ là tiện tay tặng cho hắn một nhân duyên, làm sao có thể nói rộng lượng chừng mực được”. Một lúc lâu, Tô Mạch Diệp nói: “Ta vốn nghĩ con sẽ không vì chuyện như thế mà phẫn hận, nhưng cũng không thể tránh khỏi để ý trong lòng. Ta chỉ là đang nghĩ, nếu như có một ngày bởi vì hắn mà con cảm thấy hận, thì có thể là chuyện gì xảy ra?”.

A Lan Nhược xoay xoay chén trà trong tay: “Vậy thì nhất định là bởi bị phản bội. Thí dụ như hắn yêu con, sau lại phản bội con, đi yêu người khác”, vừa nói vừa cười: “Chuyện tình trường của nữ nhân, sư phụ mà nghe nhất định sẽ cảm thấy có mùi chua. Này, uống chén trà để bình tâm lại chút đi”.

Tô Mạch Diệp nhìn chén trà: “Thế gian có đại sự, cũng có chuyện nhỏ, cho dù là đại sự hay chỉ là chuyện nhỏ cũng đều có khó khăn, thí dụ như đoạn tình của thái tử Dạ Hoa và thượng thần Bạch Thiển trên Cửu Trùng Thiên, ta cảm thấy không thể xem thường”. A Lan Nhược nói: “Sư phụ nói đúng, nhưng chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, con không hề suy nghĩ gì nhiều cả”.

Phàm giới có kẻ hiền triết cũng không thể luận hết được thế sự, chỉ có thể ước chừng mà thôi. Thần tiên tự phụ mình sống lâu, nếu như không được như ý cũng không thể xem xét được mệnh trời. Cùng là thần tiên, nhưng nếu không phải sinh ra trong tiên tộc, mà phàm là người phàm hay yêu tinh có tu vi mạnh muốn tu thành tiên đều phải từ bỏ thất tình lục dục*.

Từ bỏ lục dục cũng không có gì khó, nhưng lại không vừa ý, cho nên nếu luận đúng ra thì đa số thần tiên không thể bằng được người phàm. *Thất tình: bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục Lục dục: tiếng nhà Phật: mắt muốn nhìn cái đẹp, tai muốn nghe cái hay, mũi muốn ngửi mùi thơm, lưỡi muốn nếm vị ngon, thân muốn được hưởng sướng, ý nghĩa muốn được vui vẻ.

Phu tử dạy bắn tên đã quay trở lại, mang theo rất nhiều thổ sản quê mình vô cùng tạ ơn A Lan Nhược. Không cần tới tông học nữa, nàng ở trong phủ rảnh rỗi mấy ngày, thỉnh thoảng mang theo cuốn sách trong tay áo tới bên đình hóng mát. Trên đường đi lại gặp phải Trầm Diệp và Văn Điềm đang quay trở về.

Nàng không lơ đãng, cũng không trốn, đi tới gần, Văn Điềm mỉm cười thỉnh an, nàng cũng cười, ừ một tiếng. Trầm Diệp trầm mặc nhìn nàng không nói, nàng đi qua hai bước liền quay đầu lại nói: “Hôm qua lão quản sự có nói, ngươi đặc biệt thích một loại đá luyện kính, không nhầm thì là đá phía sau núi Kỳ Nam, bọn họ không mang hết về cho ngươi được, nên cần ngươi phải tự mình đi chọn, ta đã truyền tin cho Thượng quân rồi, cũng vừa hay ta có chuyện cần đến tìm Tức Trạch, ngươi cùng đi với ta chứ?”.

Trầm Diệp lạnh lùng nói: “Đây là thấy ta đáng thương bị cầm tù tại một chỗ nên cho ta chút ân điển sao?”. A Lan Nhược giơ cuốn sách lên che ánh nắng, nói: “À, ngươi nói nó là ân điển, thì cứ coi như là ân điển đi”. Văn Điềm hòa giải nói: “Đến lúc đó ta có thể cùng đi hay không, bình thường muốn đến Kỳ Nam sơn cần phải có chỉ thị của Thượng quân, ta muốn đến đó một chút”.

Ánh mắt hai người còn đang giằng co giữa không trung, ai cũng không chịu nhường nửa phần, Trầm Diệp nói: “Văn Điềm đương nhiên nên đi cùng”. A Lan Nhược có chút ngạc nhiên, cười nói: “Có Văn Điềm đi cùng, tránh cho hai ta đánh nhau trên đường đi, cũng tốt”. Hai ngày sau, sau Kỳ Nam sơn, ngô đồng phản chiếu ánh mặt trời, gió mát đưa cành trúc.

A Lan Nhược mang theo một giỏ điểm tâm, yên ổn ngồi dưới cây trúc chờ Tức Trạch điều tức xong, mở cửa tiếp khách. Trầm Diệp lạnh lùng nhình cái giỏ bên cạnh nàng một cái, không nói gì, dắt Văn Điềm đi vào trong núi khai thác đá trước. Tức Trạch điều tức tới giữa trưa, vừa mới mở cửa, bạch y bồng bềnh tựa vào bên tường: “Ngươi tới cũng thật nhanh.

À, còn mang điểm tâm cho ta nữa sao?”. A Lan Nhược cầm theo chiếc giỏ nghênh đón: “Ngươi vừa gửi thư nói tìm được một con khuyển nhân thú giúp ta luyện cung, biết được ta chỉ trong một hai ngày sẽ tới thăm, vậy mà vẫn đóng cửa nửa ngày, ta còn tưởng ngươi không muốn gặp ta nữa”, nói thì nói vậy, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ hứng thú: “Con thú đó hiện tại ở chỗ nào?”.

Tức Trạch nhận lấy giỏ điểm tâm, nói: “Bộ dạng vừa rồi của ngươi như thể nửa sống nửa chết, làm ta sợ tới nhảy dựng lên, đương nhiên không thể mở cửa để ngươi vào trong mang xui xẻo tới cho ta được, lúc này ngươi cuối cùng cũng trông tươi tỉnh hơn một chút. Lẽ ra phải sớm tươi tỉnh thì tốt hơn, khó có khi ngươi tới liếc ta một cái, phải nên tươi tỉnh như vậy chứ”.

A Lan Nhược thở dài nói: “Mấy ngày nay tinh thần không được tốt, nhưng cũng đâu có tới mức nửa sống nửa chết, ngươi để ta ở bên ngoài chịu đựng ánh mặt trời tới nửa ngày thì có thể giúp ta tươi tỉnh lên sao?”. “…”. Tức Trạch nhón một miếng điểm tâm bỏ vào miệng: “Không vậy thì sao?”, ngẩng đầu một cái, đưa mắt nhìn về phía Vụ Mai Tiệm đang mở ra, hiện lên một cảnh Thạch Lâm.

Trong rừng, quái thạch, núi non trùng điệp, ở bên trên có một vòng tử quang, mơ hồ truyền ra tiếng gầm thét của dị thú. Ước chừng cảm thấy âm thanh này là cảnh đẹp ý vui, hắn lắng nghe một hồi lâu mới nói: “Con khuyển nhân thú này đã gây họa nhiều năm, hại ta phải bỏ ra chút khí lực mới bắt được, trong tất cả các dị thú, thân hình nhanh nhẹn nhất là nó, hơn nữa còn không có cảm giác đau, rất hợp cho ngươi luyện cung.

Ngươi có thể bắn trúng nó bởi vì, trong Phạn Âm cốc này không có gì là ngươi không thể bắn hạ được”. A Lan Nhược từ trong tay áo biến ra một cái cung, cười nói: “Để ta đi gặp nó”. Khuyển nhân thú là một loại dị thú đầu tứ giác từ thời thượng cổ, tập tính không hề làm phụ lòng ngoại hình của nó, vô cùng mạnh mẽ.

A Lan Nhược giương cung, phi thân vào thạch trận. Khuyển nhân thú bởi vì bị Tức Trạch bỏ đói mấy ngày, ngủi thấy mùi người thì vô cùng kích động, mặc dù khí lực trên người không còn quá nhiều vì bị đói, nhưng móng vuốt lại lợi hại hơn ngày thường, thân hình cũng gọn gàng hơn bình thường, quyết tâm đánh liều cái mạng già vì miếng ăn cũng là khó tránh được.

A Lan Nhược mượn thạch trận để ngăn cản, ngưng thần giữ khoảng cách cùng con khuyển nhân thú, cơn mưa tên lao vun vút trong không khí, nhưng chưa bay được tới gần thân nó đã bị khéo léo né tránh toàn bộ. Tức Trạch đứng ở bên ngoài chậm rãi nói: “Ngươi nhắm nó mà bắn thì sẽ không trúng, những thứ trước kia mà ngươi bắn đều không nhanh bằng tên của ngươi, nhưng khuyển nhân thú lại nhanh hơn tên của ngươi, ngang với tốc độ tên bay, hơn nữa tốc độ ấy lại dùng để di chuyển, ngươi phải nhắm lệch mới bắn được”.

Lời Tức Trạch nói không hẳn không có đạo lý, nhưng khi làm thực sự không dễ dàng. Nói như vậy, có nghĩa là A Lan Nhược trong cùng một lúc phải làm ba việc, một là ẩn nấp con chó để đề phòng bị nó bắt được mà nuốt sống, hai là lập tức dự tính khoảng cách chính xác để giương cung, ba là cần dốc hết sức lực quan sát, nắm vững thói quen hướng đi của nó.

Trong trận chiến đấu kịch liệt suốt nửa canh giờ, không chiếm được chút tiện nghi nào của đối phương, thức ăn ngon ở phía trước lại không thể tận hưởng, có thể tưởng tượng được con khuyển nhân thú tức giận tới mức nào. Tức Trạch đứng ở bên cạnh Thạch Lâm, vừa uống trà vừa nói: “Ngươi nên ra ngoài đi, sau một canh giờ mà không bắn trúng nó cũng không sao, nhưng nếu như ngươi vì mệt mỏi mà bị nuốt thì ta biết bẩm báo với sư phụ ngươi thế nào?”.

Vừa dứt lời, trong trận vang lên một tiếng gầm thét phẫn nộ điên cuồng của con khuyển nhân thú. Hồng y thiếu nữ vừa mới mượn lực ở bên trên cột đá, vọt tới giữa không trung thả ra một mũi tên đã được tính toán tỉ mỉ, nhắm ngay vào giữa bụng của con thú, vô cùng chuẩn xác.

Trong ánh mắt trầm tĩnh của nàng hiện ra một tia vui vẻ, muốn tiếp đất để mau chóng xuất trận. Thế nhưng, bi kịch lại xảy ra trong chính thời khắc này. Trong khoảnh khắc nàng tiếp đất đã không để ý tới một đống hạt sơn trà trên mặt đất, lòng bàn chân mất thăng bằng, rơi thẳng xuống, trán đập vào tảng đá.

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì thực sự rất nhanh, con khuyển nhân thú vô cùng phẫn nộ kia đã muốn bổ nhào đến. Trong không gian bỗng nhiên vang lên âm thanh những cánh chim đập liên hồi, màu đen cánh chim tựa như mây che kín mặt trời, con khuyển nhân thú đang bổ nhào tới vì tránh một thanh trường kiếm đâm thẳng vào ngực mà đâm đầu vào cột đá.

Đôi mắt huyền y thiếu niên sâu thăm thẳm như nước, đưa tay tạo ra phong ấn, trong ánh sáng màu bạc, quái thạch trong rừng ầm ầm chuyển động, con khuyển nhân thú bởi vì tránh được trường kiếm mà sung sướng, gào thét muốn xuyên qua thạch trận. Trận pháp bởi vì do Trầm Diệp huy động, không giống với sự nới lỏng khi nãy, con khuyển nhân thú bị kiềm chế, nhưng hai người cũng không hề dề dàng xuất trận, hắn chỉ ở cách con thú một đoạn nhỏ, hai người ôm nhau lăn qua đó.

A Lan Nhược đưa tay che miệng vết thương trên trán, mơ hồ nhìn hắn, giống như thể không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện. Thời khắc nguy cấp như thế, há lại có suy nghĩ gì khác. Trầm Diệp ôm cổ A Lan Nhược, một tay đem cái trán bị thương của nàng bảo vệ trong lồng ngực, những cánh chim đen che xung quanh hai người, hai người lăn qua khe nhỏ chỗ kết giới.

Đợi cả hai ra khỏi thạch trận, Tức Trạch lập tức gia cố lại kết giới, ánh mắt hướng tới phía Trầm Diệp: “Mấy năm không gặp, lúc ngươi lâm trận cũng đã tỉnh táo hơn nhiều”, lại nói: “Khi còn nhỏ đã yêu gương mặt lạnh lùng không giống người, khi lớn lên rồi tại sao một chút tiến bộ cũng không có?”.

Trầm Diệp mặt không chút thay đổi nói: “Khuyển nhân thú hung hiểm như thế, ngươi lại để cho nàng đối chiến với nó?”. Tức Trạch nói: “Không phải là nàng đã bắn trúng nó rồi ư, nếu không phải đột nhiên té ngã”, gãi đầu áy náy nói: “Aiz, cũng tại ta, ngày hôm qua vừa đi tản bộ trong đó vừa lột vỏ mấy quả sơn trà…”, nhưng rồi lập tức nghiêm mặt nói: “Nhưng chiến trường chân chính cũng là như thế, cũng sẽ không có người quét dọn hạt sơn trà giúp nàng, toàn bộ là dựa vào khả năng chú ý của nàng, ta coi như cũng giúp nàng cảnh giác hơn”.

A Lan Nhược nằm trong ngực Trầm Diệp, thong thả xen lời: “Theo ta cảm thấy, trên chiến trường sẽ không có người ăn sơn trà, cho nên ta không cần phải để ý tới vấn đề này”. Trầm Diệp nhìn Tức Trạch, trong ánh mắt không có lấy một chút ấm áp: “Lúc nàng ở trong hiểm cảnh, ngươi đang làm cái gì vậy? Nàng chính là thê tử của ngươi kia mà”.

Tức Trạch lập tức tỏ ra áy náy nói: “Ta đang ăn điểm tâm nàng mang đến cho ta, không có để ý lắm…”, nhưng lại lập tức nghiêm mặt nói: “Cứ bái đường rồi là sẽ trở thành phu thê hay sao, đó là các ngươi cho là như vậy thôi, ta và A Lan Nhược không cảm thấy như thế. Còn nữa, ngươi không phải đã mau hơn ta một bước cứu được nàng, ta xuất thủ chẳng phải là dư thừa sao?”.

Sắc mặt Trầm Diệp băng lạnh lại: “Nếu không phải ta mau một bước, nàng đã bị khuyển nhân thú cắn mất một cánh tay rồi”. Tức Trạch ngạc nhiên nói: “Người có khả năng bị cắn đứt tay là nàng, nàng cũng không có chất vấn ta, ngươi vì sao lại chất vấn ta?”. Tay Trầm Diệp che trên vết thương đang chảy máu trên trán của A Lan Nhược, trên mặt nàng cũng xuất hiện thần sắc tò mò, phụ họa nói: “À, đây cũng là một chuyện tốt.

Ta cũng muốn biết”. Trầm Diệp lần đầu tiên cúi đầu nhìn nàng, máu trên trán nàng dính vào tay hắn. Hắn từng khinh miệt nói dòng máu này không sạch sẽ, nhưng hôm nay lại tùy ý để cho nó làm dơ bẩn ngón tay của hắn. Hắn không hề rút tay ra, trong ánh mắt có một loại cảm xúc, dường như là sự đấu tranh gay gắt chợt lóe lên.

A Lan Nhược nhẹ giọng hỏi: “Trầm Diệp, có phải ngươi thích ta hay không?”. Hắn nói: “Làm sao ngươi dám…”. Nàng đẩy ngón tay của hắn đang che trên trán mình ra, trong thanh âm của hắn hàm chứa sự tức giận: “An phận chút đi”. Nàng bật cười: “Ngươi thật sự thích ta, Trầm Diệp”.

Ngón tay của hắn lại áp chặt vào trán nàng, nhếch môi không nói gì, nhưng trong mâu quang của hắn lại vẻn vẹn chỉ có bóng dáng của nàng. Trong mắt hắn, tình trạng của nàng thực sự rất nghiêm trọng, giống như một ngoại nhân xông vào một tòa thành phủ đầy bụi, ngoại trừ nụ cười của người đó, sau lưng vẫn là mưa tuyết đầy trời, ngàn năm không thay đổi.

Nhưng như vậy cũng là khó có được. Nàng tựa như cao hứng trở lại, đưa tay lên chạm vào cằm của hắn, “Không thừa nhận cũng không sao, đầu ta đang đau, ngươi cười một cái cho ta xem nào”. Hắn vẫn ôm nàng, mặc kệ tay của nàng đang đặt trên cằm mình, ngừng suy nghĩ, nhìn nàng: “Ngươi muốn chết”.

Nàng dường như mỉm cười: “Từng có ai nắm cằm ngươi trêu chọc ngươi giống như ta sao?”. Hắn vẫn nhìn nàng như vậy, chờ nàng thu tay lại, nói: “Ngươi nói xem?”, theo lý thì hắn nên tức giận, nhưng trong tiếng nói lại không hàm chứa chút tức giận nào. Văn Điềm chạy tới đưa khăn lụa, bàn tay dừng lại giữa không trung, sắc mặt trắng bệch, Tức Trạch vừa bỏ một miếng điểm tâm vào miệng, liếc nhìn sắc trời, khụ một tiếng tổng kết nói: “Cần đưa người tới giường nằm thì mau đi đi, ai cần đi nấu cơm cũng mau nấu đi, cứ đứng mãi ở đây là sao?”.

Trầm Diệp có thích A Lan Nhược hay không, mặc dù đang nghe Tô Mạch Diệp kể chuyện trước kia, nhưng trong lòng Phượng Cửu vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh, lúc này lại như tảng đá lớn trong lòng đã rơi thẳng vào đáy cốc sâu thẳm, một tiếng động thật lớn vang lên phía sau, sau đó để lại cho nàng một lòng tin xác đáng.

Nàng cảm thấy vui vẻ, mà thoải mái. Có điều, lúc nghe Mạch Thiếu nhắc tới khuyển nhân thú, trong lòng nàng đã suy nghĩ, nàng đang giúp đỡ Tô Mạch Diệp, không biết nàng có phải tới Kỳ Nam Thần cung gặp con khuyển nhân thú đó hay không? Chỉ vừa mới nghĩ đến thôi, da đầu nàng đã tê rân rân rồi.

Nhưng đối với A Lan Nhược và Trầm Diệp thì sẽ trở thành vô cùng cảm động, gần như xóa bỏ những đau buồn âm thầm trước kia. Đường tình với người mà nàng nhìn trúng không được yên ổn, duyên phận của hai người cũng đã hết. Bởi vì trong đáy lòng Phượng Cửu rất đồng cảm với A Lan Nhược, nên hy vọng đường tình của nàng sẽ thuận lợi hơn mình một chút, kết cục như vậy khiến nàng khá hài lòng.

Nàng hỏi Tô Mạch Diệp có cần rót thêm trà không, Tô Mạch Diệp liếc nàng một cái, trên khuôn mặt nhợt nhạt dường như hiện lên nụ cười, nụ cười kia trong nháy mắt lạnh lẽo tới tận xương tủy, Phượng Cửu sợ run cả người, nhớ tới vị nhân huynh ngồi đối diện này còn có một cái tên vô cùng thanh cao là Thiên diện Thần Quân.

Ngón tay Thiên diện Thần Quân Tô Mạch Diệp nhẹ gõ gõ lên mặt bàn: “Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, cảm nhận được đây là một kết cục tốt sao?”, con mắt lại hướng về phía xa xa: “Đây cũng không phải là kết cục gì cả, sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra nữa, nhưng nếu coi là chuyện tốt, thì cũng chỉ có chuyện đó”.

Ngừng lại, nói: “Tức Trạch là người trượng nghĩa, việc hôn sự này cho dù hắn vô tình vô nghĩa, nhưng nhiều năm qua rồi hắn cũng không có dâng chiếu muốn rũ bỏ, cũng là hắn thương hại thân phận công chúa không được kính trọng của A Lan Nhược, sau khi mang danh thê tử của hắn, cuộc sống mới khá hơn một chút.

Từ hôm chuyện xảy ra ở phía sau Kỳ Nam sơn đó, Trầm Diệp và A Lan Nhược ở chung một chỗ suốt hai năm, giữa bọn họ có những gì ta không có rõ ràng lắm, bởi khi đó ta trở về Tây Hải, chỉ biết hai năm đó, Trầm Diệp vẫn bị giam cầm trong phủ A Lan Nhược”. Phượng Cửu thầm nghĩ, Mạch Thiếu nói hắn trở về Tây Hải là bởi vì Tây Hải có việc, một lý do hoàn toàn không thể chối cãi được, nhưng có lẽ là khi đó hắn cuối cùng đã nhận ra được A Lan Nhược là gì đối với hắn, đáng tiếc giai nhân đã tìm được phu quân khác, Mạch Thiếu bởi vì thương tâm nên mới trở về Tây Hải.

Suy nghĩ tới đây, lúc nói chuyện, Phượng Cửu chú ý đả động tới vấn đề này một chút: “Nếu như ngươi không biết được hết mọi chuyện, không đề cập tới cũng không sao, chẳng qua ngươi vừa mới nói có rất nhiều chuyện không tốt xảy ra, không biết là đã xảy ra những chuyện gì?”.

Tô Mạch Diệp ngẩn người, một lúc lâu mới nói: “Sử sách ghi lại hai năm sau, Thượng quân họ Tướng Lý mắc bệnh qua đời, thái tử Tướng Lý Hạ lên kế vị, vào ngày hai mươi bốn tháng bảy, chính là ngày thánh đản. Vừa kế vị được bảy ngày thì Dạ Kiêu tộc lên án mạnh mẽ việc tộc Tỷ Dực Điểu dung túng cho dân vùng biên giới vượt biên săn thú, mang binh xuất chiến.

Tướng Lý Hạ ngự giá thân chinh, đánh lui Dạ Kiêu tộc tới ngoài thiên hà. Ngày mười bảy tháng tám, Tướng Lý Hạ chết trận. Tướng Lý Hạ không có con, theo như thứ tự con cái kế thừa vương vị, nếu Quất Nặc không bị giáng làm thứ dân thì sẽ là nàng kế vị, sau đó đến A Lan Nhược, Thường Lệ.

Ngày mười chín tháng tám, Quất Nặc bị lưu đày được nghênh đón vào vương đô kế vị, ngày hôm sau, A Lan Nhược thắt cổ tự vẫn”. Phượng Cửu khiếp sợ. Tô Mạch Diệp nói tiếp: “Có lẽ là bởi A Lan Nhược hồn phi phách tán, mà tộc Tỷ Dực Điểu nói, thắt cổ tự tự là phương pháp khiến hồn phi phách tán nhanh nhất, cho nên bọn họ mới dám nói như vậy để lừa gạt ta”.

Tâm tư Phượng Cửu trong chốc lát đã vững vàng trở lại, nhíu mày nói: “Ta từng nghe nói, sau khi A Lan Nhược mất đi, vị nữ quân nhậm chức kia lập tức liệt nàng vào danh sách cấm ngữ. Hiện tại ta lại có chút nghi ngờ, Quất Nặc được kế vị, tộc Tỷ Dực Điểu thực sự đồng ý sao? Mà bọn họ nhất mực nói A Lan Nhược tự vẫn, cũng không cho ngươi lý do vì sao nàng phải tự vẫn ư? Còn nữa, Quất Nặc vì sao phải liệt ba chữ A Lan Nhược vào cấm ngữ?”.

Tô Mạch Diệp mặt không chút thay đổi nói: “Có tin đồn nói, Thượng quân không phải qua đời vì bệnh, mà là bị A Lan Nhược giết bằng thuốc độc”. Hắn thu tầm mắt, nhìn về phía Phượng Cửu: “Đương nhiên, nếu là lý do này, vấn đề ngươi nói tới sẽ không nan giải nữa, nhưng ngươi tin được tin đồn này sao?”.

Phượng Cửu lắc đầu theo bản năng, chợt nhớ tới nói: “Lúc đó Trầm Diệp đâu?”. Tô Mạch Diệp cười lạnh nói: “Trầm Diệp? Tin đồn nói, sau khi Thượng quân chết, hắn một lần nữa được nghênh đón về Kỳ Nam Thần cung, A Lan Nhược vì cái chết của Thượng quân mà bị giam, hắn từng dâng tấu…”.

Trong lòng Phượng Cửu không khỏi trầm xuống: “Trong tấu chương viết cái gì?”. Nụ cười của Tô Mạch Diệp lạnh như băng, trong ánh mắt cũng như một dòng sông băng: “Trong tấu chương thỉnh cầu chuyển án của A Lan Nhược tới Kỳ Nam Thần cung, cho rằng nàng phạm vào tội nặng như vậy, theo lý thì nên tự vẫn”, dừng lại một lúc lâu, nói: “Ngày hôm sau, A Lan Nhược liền tự vẫn”.