Dưới những ngọn đèn trắng bệch trong bãi xe tầng hầm lạnh lẽo, Lâm Thành Bích kéo dài chiếc bóng bước đến trước mặt Kiều Uyển Lâm, hai tay siết chặt hộp thuốc tiện lợi.

Bà mấp máy môi, những giọt nước mắt liên tục ứa ra hai bên má, bà dùng tay áo lau thật mạnh, dù là lúc này rồi nhưng trước mặt người thứ ba bà vẫn muốn duy trì lòng tự tôn còn sót lại của mình.

Kiều Uyển Lâm hơi nghiêng người, một cánh tay giấu ở phía sau cấu tay Lương Thừa, cậu nói: “Con về đây.”

Lâm Thành Bích lí nhí gọi cậu lại, chưa kịp nói tiếp thì đã lắp bắp rồi.

Chuyện xưa xảy ra ở chốn xưa, Kiều Uyển Lâm lạnh nhạt nhìn bà, nói: “Con về Bình Hải đợi quyết định của mẹ.”

Nói xong cậu mím chặt môi dưới đỏ thẫm máu, dứt khoát lên xe không chần chừ phút nào. Lâm Thành Bích đứng phía sau khóc lóc, vang vọng khắp bãi xe, nhưng bà lại không có can đảm đuổi theo.

Bà dời ánh mắt thẫn thờ sang Lương Thừa, cậu thanh niên đã từng hung dữ ngày xưa nay đã trở thành một người đàn ông chững chạc, mặt mày trông vẫn như xưa, nhưng lại như đã thay đổi hoàn toàn rồi.

Lương Thừa vốn cũng chẳng định mở miệng, anh nhìn chằm chằm hộp thuốc lại quên hết, lạnh lùng hỏi: “Đây là cái gì?”

Lâm Thành Bích mặc kệ những chuyện khác, run rẩy đưa hộp thuốc cho Lương Thừa, nói: “Bảo nó uống thuốc, cậu… cậu hãy bảo nó uống thuốc đều đặn.”

Lương Thừa nhận lấy, tim chợt hẫng một nhịp, anh rảo bước về xe nhìn qua kính chắn gió, Kiều Uyển Lâm đã yên vị ở chỗ ngồi, cằm hơi nghiêng dán vào dây an toàn, trông vừa ngoan hiền vừa đáng thương.

Bao nhiêu gợn sóng trong lòng đều đã lắng đọng, Lương Thừa lên xe khởi động, lốp xe ma sát lên sàn nhà, tiếng kêu chói tai tạo ra một khe hở vô hình trong làn khói xe, dần dần ngăn cách bọn họ và Lâm Thành Bích.

Sắc trời đã tối đen như mực, những bông hoa tuyết bay lả tả dưới ánh đèn đường, thời tiết khắc nghiệt khiến tuyến đường cao tốc kẹt hơn bình thường. Lương Thừa bỏ hộp thuốc lên bục điều khiển, duỗi tay về phía ghế phụ lái.

Kiều Uyển Lâm cất giọng cầu xin trước: “Đừng mắng em, đừng mắng em lúc này.”

Lương Thừa đau lòng hít sâu một hơi, vươn ngón cái ra, một loạt dấu móng tay đỏ ửng nằm ở hổ khẩu, anh nói: “Xem lúc nãy em cấu anh này, xoa đi.”

Hai tay Kiều Uyển Lâm cầm lấy tay anh, xoa thế nào cũng không lành lặn được, cậu bèn đưa lên miệng cúi đầu ngậm lấy.

Khoang miệng ẩm ướt và nóng ấm không có tác dụng giảm đau, chỉ có tác dụng thêm dầu vào lửa thôi, Lương Thừa đánh vô lăng bằng một tay dừng xe bên vệ đường, cởi dây an toàn ra, kéo mạnh Kiều Uyển Lâm về phía mình.

Cũng may xe việt dã rộng rãi, anh ôm Kiều Uyển Lâm ngồi lên đùi mình, hai người chen chúc với nhau, trong buồng xe chỉ toàn là màu sắc ảm đạm, anh cắn lại cậu không chút kiêng kỵ gì.

Vành tai mỏng manh, Kiều Uyển Lâm vừa sợ đau vừa sợ ngứa, nhưng lại không trốn được nên đành quay đầu lại đưa mặt lên thay.

Lương Thừa chạm tới làn da vừa ngấm nước mắt của cậu, nói: “Mặn thế, sau này đừng khóc nữa.”

Kiều Uyển Lâm vùi đầu mặt vào hõm cổ anh, hỏi: “Anh giận hả?”

“Em biết là tốt.” Giọng điệu của Lương Thừa lạnh như băng, nhưng bàn tay vuốt tóc Kiều Uyển Lâm lại rất dịu dàng, “Em lấy sức khỏe của mình ra uy hiếp bà ấy có phải không, em là thằng khờ hả?”

Chuyện đã xảy ra từ rất lâu, nếu Lâm Thành Bích đã chẳng mảy may dao động thì không ai có thể làm gì được bà, đây là cách thức dở tệ nhất, cũng là có hy vọng nhất.

Kiều Uyển Lâm thổ lộ: “Mẹ đã ép em đến bước đường này, bây giờ đổi thành em ép bà ấy. Em cũng rất muốn thử xem sự quan tâm của mẹ dành cho em còn bao nhiêu.”

Lương Thừa túm gáy cậu, giống như đang xách một chú cún con nghịch ngợm: “Em làm như thế chẳng lẽ không nghĩ tới ba em, không nghĩ tới bà ngoại em sao?”

“A… đau!” Kiều Uyển Lâm rên khẽ, đầu óc đang mệt mỏi cực độ nên cậu chỉ biết biểu đạt một cách thuần túy mà thôi, “Đừng mắng em mà, em đang khó chịu, hôm nay anh đừng mắng em.”

“Mẹ kiếp.” Lương Thừa bị cậu chọc tức, đành đầu hàng, “Cái đầu lừa bướng bỉnh này của em, không nghĩ đến anh hay sao?”

Kiều Uyển Lâm ngước mặt lên, túm cổ áo Lương Thừa: “Miệng cũng mặn nè, anh muốn nếm thử không?”

Đầu môi bị mút trọn, áo len ma sát ra dòng diện, lan từ ngón tay ra tứ chi, mãi lâu sau mới tách ra, cậu thở hổn hển, nghe bùi tai hơn tiếng khóc nhiều.

Dòng xe bên ngoài cửa sổ vẫn đang chuyển động, mặt đường nhựa nhớp nháp bùn tuyết, cái ôm này ấm quá, Kiều Uyển Lâm nói: “Anh ôm em lái xe được không?”

Lương Thừa làm bộ khởi động: “Thử xem nào.”

Kiều Uyển Lâm hoảng hốt bò về ghế phụ lái, trên đường không còn kẹt xe nữa nhưng tuyết rơi ngày càng lớn nên xe vẫn chạy rất chậm.

Một khi đã lên cao tốc thì ăn uống gì cũng không tiện, Lương Thừa muốn để Kiều Uyển Lâm lấp bụng uống thuốc trước rồi mới đi. Kiều Uyển Lâm thấy hơi lạnh, muốn ăn canh thịt dê cho ấm người.

Thấy một quán ăn nhỏ buôn bán khá khẩm trong nội thành, gần như đã kín chỗ rồi, bọn họ tìm một bàn còn trống duy nhất rồi gọi món, trong lúc đợi bọn họ xé nhỏ bánh để bỏ vào canh.

Kiều Uyển Lâm xé được một phần tư thì dừng lại, nhìn sang cặp mẹ con ở bên kia lối đi, đứa nhỏ đang làm bài tập, người mẹ vừa xé bánh vừa xem cậu bé viết từ mới.

Cậu thu hồi tầm mắt, nói: “Em làm đổ lego của Khang Khang rồi, nó về nhà kiểu gì cũng khóc cho mà xem.”

Lương Thừa không biết phải nói gì, đành dời sự chú ý của cậu: “Chú Kiều và mẹ anh chắc đã tan làm rồi, em báo về nhà một tiếng cho hai người họ đỡ lo.”

“Ò.” Bầu không khí xung quanh khá ồn ào, Kiều Uyển Lâm gửi tin nhắn vào nhóm chat gia đình, hai người kia biết được Lương Thừa đi cùng cậu nên cũng ăn ý không hỏi kĩ hơn.

Gửi xong thì thấy Lương Thừa đang xé bánh cho cậu rồi, cậu nhóc bàn bên kia ngó qua, chắc đang thấy lạ tại sao cậu lớn tướng rồi còn cần người khác xé bánh cho.

Nhân lúc mẹ người ta đi đến tủ khử trùng lấy đũa nên Kiều Uyển Lâm cất tiếng chào: “Halo.”

Cậu nhóc vội vàng cúi đầu viết chữ, không thèm để ý đến cậu.

Kiều Uyển Lâm chậc lưỡi, hỏi: “Viết gì thế?”

Cậu nhóc từ chối nói chuyện với người lạ, quay đầu lại gọi: “Mẹ ơi!”

Người mẹ đáp lại: “Biết rồi, thêm một phần gá rán cho con chứ gì.”

Kiều Uyển Lâm cười khẽ, giả bộ lười biếng nói: “Anh hai ơi, em cũng muốn thêm một phần gà rán.”

Ở dưới bàn Lương Thừa đá chân cậu một cái. Ở nơi nồng nặc khói lửa thế này, cậu chợt nảy sinh một ảo giác lãng mạn vô biên, chắc dù cậu có xin anh thả ngôi sao vào canh thì anh cũng chấp nhận lên trời hái xuống cho cậu.

Ăn xong bữa này, cả người nóng hầm hập, nhưng tuyết vẫn ngày càng lớn, trên đường có thêm một tốp cảnh sát giao thông, không lâu sau họ nhận được tin nhắn cấm đường ở ngã tư cao tốc.

Hai người đang nghĩ đến việc đi tìm Vương Nhuế Chi, nhưng e là không giấu nổi chuyện hôm nay, cuối cùng họ tìm được một khách sạn ở qua đêm.

Chỉ trong vài phút làm thủ tục nhận phòng mà bông tuyết trên người đã hóa thành những giọt nước, Kiều Uyển Lâm nhớ lại một đêm mưa lớn tám năm trước, Lương Thừa lái Kim Bôi chở cậu đến nhà giam số Hai, còn vứt con búp bê cậu nhặt về xuống bùn.

Phòng thương gia rộng rãi, tốt hơn nhiều nhà nghỉ trên đường quốc lộ, Lương Thừa đun nước nóng, việc đầu tiên cần làm chính là cho Kiều Uyển Lâm uống thuốc.

Anh chỉ vào hộp thuốc, đặt ra hiến pháp: “Anh có thể không truy cứu số thuốc này, nhưng từ tối nay trở đi, mỗi bữa cơm anh đều sẽ đích thân giám sát em uống thuốc.”

Kiều Uyển Lâm không cãi được, đành nuốt xuống, ngừng thuốc mấy ngày, giờ uống lại suýt nữa là nghẹn.

Điện thoại vang lên, Lâm Thành Bích gọi tới, chắc cũng ngờ được cậu sẽ không bắt nên chỉ vang hai tiếng rồi cúp máy, sau đó bà gửi tin nhắn hỏi cậu đã uống thuốc chưa.

Kiều Uyển Lâm không trả lời, muốn tìm chút gì đó để quên đi tất cả mọi điều muộn phiền. Cậu lướt vòng bạn bè, những tin mới từ tối qua đến cả ngày hôm nay nhảy ra, đủ cho cậu xem một lúc.

Đồng nghiệp đang tăng ca, tổ trưởng hô hoán cậu, bảo cậu mau về đội, Tôn Trác bình luận một biểu cảm lắc ngón tay.

Diêu Phất dạo phố cùng Kiều Văn Bác, giờ lên mạng khoe chiến lợi phẩm, Điền Vũ bình luận một câu không liên quan: Chị ơi, hay là em đón tết xong mới về Canada nhé?

Ông chủ tiệm băng đĩa tìm được một cái máy phát đĩa cổ lỗ sĩ ở Macao, tổ trưởng Vạn đắp người tuyết cùng con gái, người mua hàng hộ đăng ảnh giày thể thao kiểu dáng mới…

Kiều Uyển Lâm lướt xem từng tin một, cuối cùng lướt tới tấm ảnh Ứng Tiểu Quỳnh đăng sáng nay.

Một bàn toàn đồ ăn Đông Bắc màu sắc bắt mắt, Ứng Tiểu Quỳnh khoác vai Ứng Tiểu Ngọc, viết: Ăn xong rồi về nhà thôi!

Lão Tứ bình luận: Chủ đại lý hành xác em quá, mấy giờ anh hạ cánh?

Trịnh Yến Đông: Hôm nay được nghỉ, em đi đón anh.

Lão Tứ trả lời Trịnh Yến Đông: Ngày nào cậu cũng đốt tiền ở nhà hàng hải sản rồi, người ta gọi là cái gì trông mắt, mòn mắt gì ấy nhỉ, giờ còn làm phiền cậu nữa thì không hay đâu.

Trịnh Yến Đông: Đó gọi là trông mòn con mắt.

Ứng Tiểu Quỳnh trả lời cả hai người: Bố mày lái xe!

Lương Thừa tắm xong đi ra thì thấy Kiều Uyển Lâm tựa vào đầu giường cười híp cả mắt, anh tới kéo rèm cửa, hỏi: “Xem gì mà vui thế?”

“Anh Ứng với chị Ngọc đi du lịch về rồi.” Kiều Uyển Lâm nói, “Đợi mọi chuyện ổn thỏa, em nhất định sẽ lấy lại công bằng cho họ.”

Những hạt sương trên cửa sổ phủ kín những cành cây nhỏ, nhìn lâu sẽ chóng mặt, mí mắt Lương Thừa chợt giật một cái.

Kiều Uyển Lâm xoay người nằm nghiêng, đang đắn đo xem phải bình luận cái gì thì bỗng nhiên nệm giường lún xuống, Lương Thừa từ phía sau ôm lấy cậu.

Năm xưa ở nhà nghỉ, cậu ôm Lương Thừa cả đêm. Lúc này cậu buông điện thoại ra, không cựa quậy gì, yên lặng cảm nhận hai cánh tay anh đang dần siết chặt vòng eo mình.

Đến khi thấy đau thì Kiều Uyển Lâm mới đưa tay ra sau chạm vào tóc mai anh, nói: “Bác sĩ Lương, anh sao thế?”

Lương Thừa nói: “Đừng uy hiếp mẹ em nữa, đừng đánh cược với bà ấy.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Em có dự cảm bà ấy vẫn còn quan tâm đến em.”

Lương Thừa xoay vai Kiều Uyển Lâm lại, cúi người hôn cậu, anh có một nguyện vọng thiết tha, là trói chặt cậu trong lòng bàn tay mình.

Nhấc cao vạt áo, lồng ngực trắng nõn của Kiều Uyển Lâm phơi bày dưới ánh đèn, ở ngực trái có một nốt ruồi màu đỏ nhạt, nhấp nhô lúc ẩn lúc hiện theo dòng hơi thở,

Lương Thừa vươn ngón trỏ ra, xem móng tay như dao mổ, anh uốn lượn trên đó, kẻ ra một dấu nhàn nhạt.

Kiều Uyển Lâm run theo: “Anh làm gì thế?”

Lương Thừa nói: “Chọc cho em vui.”

Kiều Uyển Lâm cười nhe răng cửa, cậu túm lấy ngón tay kia, chọc thẳng vào ngực mình, thình thịch, thình thịch, cậu đang truyền đạt lại nhịp tim yếu ớt của mình.

Kiều Uyển Lâm như đang nói trong mê sảng: “Lương Thừa.”

“Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.” Lương Thừa đang khoan dung với cậu, nhưng vẻ mặt rất tiều tụy, “Vậy anh phải làm sao đây?”

Kiều Uyển Lâm trưng khuôn mặt ngây thơ “vô số tội”: “Cứu em, anh biết phải làm gì mà.”