“Cảm giác này...!Thiên Sứ Thần Cách?”

Tử Nghiên nói với một cảm giác khẩn trương, Hirio đang bay trong không gian vũ trụ cũng có chút tò mò.

“Rắc rối sao?”

Hirio như thể đang tự nói chuyện với chính mình, dù sao thì cũng chỉ có mình cậu đang bay trong giữa một không gian trống trải này.

“Không chỉ là rắc rối thôi đâu, người có thể sử dụng nguồn năng lượng thuần khiết của Thiên Sứ chỉ có mỗi Thánh Mẫu đang tại vị đảo trời Tengokan mà thôi.

Nhưng bà ta chắc chắn sẽ không rời khỏi Cây Sự Sống dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa.”

Hirio gật đầu, cậu ghi nhớ thông tin Tử Nghiên vừa tiết lộ vào sâu trong não bộ.

“Vậy là một người khác, cũng có thể sử dụng sức mạnh này?”

“Tiên Tử Đoàn chủ...!Fairyn Tomori.”

Tử nghiên dường như đang lẩm bẩm, nhưng Hirio cũng đã có thể vô tình nghe được những lời này.

Cậu cau mày và thân thể đột nhiên dừng lại.

Truy Hồn Kiếm vung lên, không gian bị chém rách ra một khoảng và rất nhanh Hirio lao thẳng vào đó, trở lại với bầu trời đã ngả thành một màu đen của màn đêm.

“Cái người tên Tomori đó có mạnh không?”

Hirio hỏi, cậu hạ nhanh thân thể xuống mặt đất và bắt đầu chạy như điên.

“Không, có thể nói trong tất cả thành viên Tiên Tử Đoàn thì cậu ta là người yếu nhất.”

“Có thể vậy sao? Đoàn chủ nhưng lại là người yếu nhất?”

Trước sự thắc mắc của Hirio thì Tử Nghiên lại chỉ im lặng, nàng dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất khó để thông suốt.

“Dù cho có là người có lực chiến yếu nhất thì cũng là một Tiên Tử Level10, dựa vào hai ta hiện tại thì dù cho có sống chết dùng Truy Hồn Kiếm thì cũng không thể làm gì được đâu.”

Tử Nghiên vừa nói xong thì Hirio chỉ khẽ gật đầu một cái, cậu vẫn lao đi như thể không biết mệt mỏi.

“Vào hang!”

Tử Nghiên dường như bị giật mình hét lên, Hirio ngay lập tức làm theo mà không mảy may nghi ngờ gì.

Một cái hốc đá nhỏ với đường kính chỉ khoảng hơn một mét, Hirio có chút cau mày nhưng vẫn chui vào đó rất nhanh, cậu bò liên tục vào trong mà không quan tâm đến sự tăm tối nơi đây hay đất đá cùng bụi bẩn.

“Nếu có bị bắt thì ngươi hãy dùng Truy Hồn Kiếm tự sát, hiện tại Truy Hồn Kiếm có thể xem như vật vô chủ nên chỉ có thể đồng thời nuôi giữ một linh hồn trong chuôi mà thôi!”

“Ý của cô là muốn dùng linh hồn của tôi để đẩy tàn hồn của cô ra?”

Hirio dừng lại một nhịp, cậu có chút cảm giác nặng lòng.

“Đó là cách duy nhất, ta không thể để bản thân bị bắt và đưa về Eilrine được.

Ngươi vẫn sẽ sống dù cho chỉ mới đạt cảnh giới Phàm nhân.”

“Hành động của cô rất khó hiểu đấy, luôn mồm nói về sức mạnh thâm tâm nhưng khi gặp vấn đề thì lại chọn chạy trốn?”

Cơ thể Hirio đột nhiên ngừng lại, một lực mạnh từ phía sau đẩy cậu bay ra khỏi hang đá chật hẹp và lăn vài vòng trong một không gian rộng rãi hơn hẳn.

Hang đá cao và khá lớn với nhiều cột cùng các vũng nước nằm chi chít xung quanh.

Thân thể Tử Nghiên xuất hiện và tỏ ra một luồng ánh sáng hồng nhạt, gương mặt nàng dường như đang biểu lộ sự tức giận.

“Đừng nói như thể ngươi hiểu rõ ta lắm vậy, cố tỏ ra bản thân mình rất ngầu sao?”

Nàng nói và bàn tay nắm chặt lại.

“Tôi chả biết gì về cô cả, bởi vì cô chẳng nói gì cho tôi nghe, muốn người khác hiểu thì phải nói chứ? Cô nghĩ bản thân mạnh mẽ thì thấu tình đạt lý lắm chắc, nghĩ bản thân cô đã hiểu hết mọi chuyện trên thế giới này chắc?”

Hirio chống một tay và bò dậy, cơ thể cậu không có vết thương nhưng lại dính đầy bùn và đất cát.

“Vậy ý ngươi là muốn từ chối ta?”

“Từ chối!”

Đôi mắt Tử Nghiên có chút đỏ, nàng vung tay lên và Truy Hồn Kiếm lơ lửng giữa không trung hướng thẳng về Hirio.

Cậu thấy cảnh tượng này cũng chẳng nói gì cả, Hirio xoay cổ mình tạo ra tiếng “răng rắc” giòn giã và bước đi về phía Tử Nghiên.

“Yếu đuối thì không có quyền từ chối!”

Tử Nghiên lớn giọng, Truy Hồn Kiếm lao thẳng về phía Hirio, mũi kiếm đang nhắm vào vai cậu.

Thay vì lách người để tránh thì Hirio chỉ đơn giản giơ tay trái lên và đánh bay Truy Hồn Kiếm khi nó gần chạm vào người mình.

Lực đánh đủ mạnh để Truy Hồn Kiếm xoay nhanh vài vòng và cắm sâu vào tường đá.

“Kẻ yếu đuối giả vờ mạnh mẽ như cô thì có quyền gì yêu cầu người khác?”

Hirio đã bước đến ngay trước mắt Tử Nghiên, nàng và cậu dường như chỉ cách nhau đúng một gang tay.

“Ngươi chẳng biết gì cả, chẳng một chút gì cả đâu Hàn Tư Không!”

Tử Nghiên ngước lên và giơ ngón tay chỉ vào người Hirio.

Khác với nàng, Hirio cũng chỉ cười cười và đôi mắt hướng về một phương vô định.

Cậu nói khẽ:

“Tên tôi không phải là Hàn Tư Không và tôi cũng thừa biết tên cô không phải là Tử Nghiên, sao không thử thành thật một chút xem?”

“Fairyn Lauriel! Tuyệt Kiếm Tiên Tử!”

Tử Nghiên nhắm mắt lại và nói, nàng xoay người tránh đối diện với Hirio.

“Hirio, con nợ kho bạc hoàng gia!”

“Coi như ngươi đã đồng ý, không còn thời gian đâu.”

Tử Nghiên giơ tay và Truy Hồn Kiếm bay nhanh lại trước mắt nàng.

“Tại sao cô lại chạy trốn?”

Hirio khoanh tay lại và nhìn vào gương mặt có chút mờ ảo của Tử Nghiên, có vẻ vừa nãy nàng đã dùng một lượng linh hồn để tấn công cậu.

Trái tim Hirio có chút đau xót nhưng cũng nhanh chóng bị cậu bỏ qua.

“Nó...”

“Không quan trọng chứ gì? Dù sao cũng sắp chết cả rồi, giữ bí mật mãi không thấy khó chịu ư?”

Hirio ngắt lời Lauriel và lắc đầu, cậu nói tiếp với chất giọng khá thoải mái.

“Vẫn không định nói sao?”

“Ngươi vẫn không nên biết thì hơn.”

Trái với Hirio có chút thoải mái thì Lauriel lại có sự nghiêm trọng đáp trả.

Câu trả lời cũng không khác những gì Hirio đã dự đoán, cậu cũng biết rõ việc Lauriel không nói nhiều chuyện quan trọng cho mình cũng chỉ vì nó sẽ mang lại bất lợi cho Hirio một khi bị người Eilrine bắt được.

Rõ ràng là vì nghĩ cho cậu nên nàng mới nói như thế nhưng thái độ thì vẫn thật là đáng ghét, Hirio thả lỏng hai vai và ngồi phịch xuống nền đất.

“Ngươi không chạy?”

“Tôi sẽ chờ đợi, nếu cô không nói gì thì tôi sẽ hỏi những người đó, dù sau thì cũng chẳng thể chạy thoát.”

Cậu nhún vai và ngã người ra sau, hai tay gối đầu, Hirio hướng mắt về phía Lauriel đang đứng bên cạnh.

“Cái cô Tomori đó có sở thích tra tấn hay gì đó biến thái không? Tôi nghĩ mình nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Lauriel nghe thấy những gì Hirio nói và chỉ lắc đầu nhẹ, nàng hướng mắt về cậu đang nằm có vẻ thư giãn và cười nhẹ.

“Tomori là người có bản tính hiền lành và tốt bụng nhất mà ta từng biết.

Ngươi sẽ không có vấn đề gì cho đến khi Thượng Long Đoàn xét xử ngươi.”

“Hai người là bạn?”

Hirio có chút thẫn thờ, cách nói chuyện của Lauriel khi nói về Tomori làm cho cậu nhớ về mình mỗi khi nhắc về Daint.

Lauriel gật đầu biểu thị sự đồng ý, thân ảnh nàng dường như trở nên trong suốt và dần dần mờ nhạt có thể thấy rõ bằng mắt thường.

“Ta không thể duy trì thân thể được nữa rồi, đây có lẽ là lần gặp cuối cùng, chào ngươi...!Đồ yếu đuối.”

Lauriel biến mất và âm giọng của nàng vẫn còn vang lên vài lần trong hang rồi mới hoàn toàn trở nên im ắng.

“Cả hai ta, đều là đồ yếu đuối mà nhỉ?”

Hirio cười tươi một đoạn, cậu nhắm mắt lại và hít thở một cách chậm chạp..