Chuyển ngữ: Quả Bánh Kem
Cảnh Từ đến bãi phế tích, tìm một vòng vẫn không thấy, bỗng nhiên nghe được mấy tiếng hô kinh ngạc, chợt lóe thân, chỉ thấy Nam Mịch đang thu mình nép vào một góc tường, phía sau đã không còn đường lui, phía trước là mấy tên du côn nhìn có vẻ như bẩm sinh xương cốt yếu ớt đang muốn tiến đến chỗ nàng. Cảnh Từ gần như là theo bản năng nâng tay treo bọn chúng lên giữa không trung. Nam Mịch ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn thấy là Cảnh Từ, vội vàng nói: "Cảnh Từ, đừng giết hắn!" Cảnh Từ thả kẻ trong tay xuống đất: "Cút." Nam Mịch hòa hoãn trong chốc lát, còn chưa đợi nàng kịp lấy lại tinh thần, Cảnh Từ đột nhiên lao đến ôm nàng, thấp giọng thủ thỉ bên tai nàng: "Rất xin lỗi, là ta không tốt, sợ lắm phải không, rất xin lỗi." Trong giọng nói hàm chứa mười phần nôn nóng và hối hận, còn có sự dịu dàng khác thường hiếm thấy trên người Cảnh Từ. Có thể là nơi nào đó trong lòng bị chạm đến, Nam Mịch duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn: "Không sao đâu..." Dường như nhớ đến cái gì, Nam Mịch đẩy Cảnh Từ ra, ngửa đầu hỏi: "Mấy người Dung Nguyệt đâu? Bọn họ có ổn không?" Cảnh Từ hơi nhíu mày: "Công chúa… bọn họ, thần không tìm thấy." "Vậy..." Vừa sốt ruột nước mắt Nam Mịch đã không cầm được lăn xuống, nàng nức nở: "Làm sao đây, bọn họ có thể... có thể nào..." Cảnh Từ vội vàng lắc đầu: "Không đâu, ta chỉ cảm nhận được một mình Ôn Niên... không có những người khác, tuy không tìm thấy nhưng hẳn là còn sống." "Tên Phạm Giác Giác kia rất lợi hại, bọn Dung Nguyệt không đánh lại gã." "Phạm Giác Giác? Hỏa tộc?" Nam Mịch gật gật đầu: "Hắn cứ như thần thông lắm ấy, ta còn sợ ngài gặp phải gã sẽ bất lợi." "Không đâu." Không hiểu sao Cảnh Từ lại cười khẽ một tiếng: "Công chúa cũng biết tên Phạm Giác Giác này là người của Định Viễn Vương sao?" Nam Mịch lắc lắc đầu, nói: "Gã tự xưng là người của Tử Tiêu Vương, còn nói... Định Viễn Vương vẫn luôn làm việc thay Tử Tiêu Vương." Mày Cảnh Từ nhăn lại: "Dịch Trọng Nhiên?" Không ngờ đến lại là y? Cuối cùng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ: "Mấy ngày nay Công chúa..." Không đợi hắn nói hết lời, cuối cùng Sở Khương Dũ cũng lắc lư đến nơi: "Lấy tu vi của Cảnh tiểu lang quân nhà các người, đối đầu với thằng nhãi lông tím kia cũng sẽ không gặp bất lợi." Trên mặt đều là vẻ lòng ta hiểu hết, khoan thai đi đến trước mặt bọn họ. Cảnh Từ quay đầu lại nhìn lão, ánh mắt rất không tốt. Nam Mịch vội nói: "Mấy ngày nay ít nhiều gì cũng nhờ có Sở tiên sinh, là ngài ấy thu nhận và cho ta ở lại." "Sở tiên sinh?" Cảnh Từ liếc mắt một cái đánh giá Sở Khương Dũ: "Cao danh của tiên sinh là?" Sở Khương Dũ biết không tránh được, vậy nên mau chóng hành lễ nói: "Tại hạ Sở Khương Dũ, tham kiến Cảnh Điện chủ." Cảnh Từ tiến lên một bước, cách không nắm lấy cổ lão: "Sở Khương Dũ? Là ngươi? Đã nghe đại danh từ lâu." Thấy tình hình bỗng trở nên giương cung bạt kiếm, Nam Mịch vội tiến lên kéo lấy Cảnh Từ: "Cảnh Từ, ngài làm gì thế? Sở tiên sinh đã giúp ta rất nhiều, ông ấy là người tốt." Cảnh Từ không khỏi kéo Nam Mịch ra phía sau giải thích: "Công chúa cẩn thận, người này là Đế sư (thầy của vua) tiền triều." Tiền triều? Đế sư? Hai từ này đặt cùng nhau lập tức cho ra cảm giác bất thường. Nam Mịch nghẹn nửa ngày cũng chỉ thốt ra được mấy chữ: "... Cái... cái gì..." "Ôi... Điện chủ cũng đừng oan uổng người tốt, tại hạ... đã sớm phản quốc rồi." Sở Khương Dũ giãy giụa hai cái, bởi vì bị Cảnh Từ dùng chú thuật bóp cổ nên giọng nói đứt quãng: "Hiện giờ, tu vi... của tại hạ... không cần Điện chủ ra sức... như vậy..." Lúc này Cảnh Từ mới cảm nhận được vậy mà Sở Khương Dũ lại không có tu vi, dường như linh mạch đã bị hủy triệt để, vậy tại sao lão sống được lâu như vậy? Cảnh Từ buông lão ra: "Dịch Trọng Nhiên ở đâu?" Tựa như nghe được chuyện gì như người si nói mộng, Sở Khương Dũ trừng lớn hai mắt, sau đó cười khẽ một tiếng: "Điện chủ coi trọng ta quá, một kẻ phản bội như ta sao có thể biết tung tích của huyết mạch cuối cùng của Dịch thị chứ?" "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?" Cảnh Từ ngoắc ngoắc ngón tay, đoạn kiếm ngọc gãy bị ném một bên của Nam Mịch bất thình lình chỉ thẳng lão: "Sở tiên sinh, nên bớt chút đau đớn da thịt chứ." Sở Khương Dũ cười khổ: "Dù Điện chủ có băm tại hạ thành vạn mảnh, tại hạ cũng thật sự không biết mà." Nam mịch thấy Cảnh Từ muốn ra tay, lập tức tiến lên kéo hắn lại: "Đừng... Cảnh Từ..." Cảnh Từ khựng lại, nhớ ra Nam Mịch vẫn còn ở bên cạnh, vì thế thu kiếm ngọc kia lại: "Được, Sở Khương Dũ, vậy ngươi biết bao nhiêu về tên Phạm Giác Giác kia?" Sở Khương Dũ ngã ngồi trên mặt đất, lắc đầu nói: "Tên nhóc lông tím kia cũng là một kỳ tài, đáng tiếc..." Cảnh Từ: "Chớ có phí lời." Sở Khương Dũ: "..." Thở dài xong mới tiếp: "Được thôi, tên nhóc kia theo chủ tử của hắn, phỏng chừng là không thích giết người, nhưng hắn thích tra tấn người khác, những người bạn kia của các người hẳn là bị hắn giấu ở nơi nào đó để từ từ tra tấn rồi, nếu đến nhanh còn có thể cứu được cũng không chừng." Cảnh Từ không tiếp lời, xoay người dẫn Nam Mịch đi, chưa được mấy bước đã quay đầu lại nhìn Sở Khương Dũ: "Tu vi của Sở tiên sinh đã phế hết, còn cưỡi được ngựa không?" Sở Khương Dũ: "..." Lúc này Cảnh Từ mới nói với Nam Mịch: "Công chúa, tình hình trước mắt quá khẩn cấp, còn phải để Công chúa chịu ấm ức, cùng cưỡi một con ngựa với thần về quận Đồ Sơn." Nam Mịch không hề dị nghị, lập tức gật đầu: "Đương nhiên." Khi bọn họ không ngừng ra roi thúc ngựa đuổi đến quận Đồ Sơn đã là đêm khuya của bốn ngày sau, bọn họ trực tiếp đi đến viện A Mạch ở. A Mạch nghe được tiếng động, nâng đầu lên: "Lão đại? Ngài về rồi? Tìm được Công chúa rồi phải không?" Có lẽ bởi vì đã lâu không được phơi nắng tử tế, sắc mặt A Mạch trắng bệch lộ vẻ bệnh tật, Nam Mịch run rẩy vươn tay lên quơ quơ trước ánh mắt vô thần của nó hai cái, không kịp quay đầu lại dò hỏi Cảnh Từ nước mắt đã rơi xuống trước. Cảnh Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng, sau đó mới trả lời A Mạch: "Ừ, tìm được rồi." Bọn họ đồng hành một đường đến nay, sau khi Nhạc Đa qua đời, A Mạch đã theo bên cạnh nàng thật lâu, trong số những người này cũng là người gần gũi với Nam Mịch nhất, Nam Mịch che miệng lại, sợ tiếng khóc quá lớn, bởi vì kìm nén mà bả vai nhẹ nhàng rung lên. Dường như trong lòng A Mạch đã sớm đoán được, nó nhếch môi, trong giọng nói hàm chứa ý cười dịu dàng: "Công chúa? Người có đây không? Không sao đâu, ta không có chuyện gì, Công chúa không cần khổ sở." Nó đã thấy dáng vẻ bởi vì Nhạc Đa ra đi mà đau đớn của nàng, tiểu Công chúa đơn thuần thiện lương, thấy nó thế này tất sẽ lại đau lòng, nhớ đến dáng vẻ đôi mắt hoa đào ngấn nước của Công chúa thật khiến người ta đau lòng. Quả nhiên nghe thấy Nam Mịch nức nở nói; "A Mạch..." Nên nói gì đây? Nói cái gì cũng chỉ thấy là điều thừa, giống như đang rắc muối lên miệng vết thương của người ta vậy. Chỉ mới gọi một tiếng tên nó, Nam Mịch đã không nói tiếp được nữa. Sở Khương Dũ thò sang, nhìn A Mạch một cái rồi lại nhìn Nam Mịch, sau đó liếc mắt về phía Cảnh Từ, cuối cùng ho nhẹ một tiếng nói: "Điện chủ gọi tại hạ theo chính là vì tiểu lang quân này?" Nghe được giọng nói của Sơ Khương Dũ, A Mạch cảm thấy có chỗ quen tai, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được là ai, vì thế tiếp tục suy nghĩ. Cảnh Từ lười dài dòng với Sở Khương Dũ: "Trị được không?" Lúc này A Mạch mới vỗ đùi: "Là... y giả kia?" Sở Khương Dũ vội gật đầu, lại nghĩ đến hành động chân chó thế này đối phương cũng đâu có nhìn thấy được, đành nhân mô cẩu dạng nói: "Đúng là tại hạ." Nhớ đến bên cạnh còn có một tên Vô Thường mặt lạnh đòi mạng, lão lại vội vàng chắp tay với Cảnh Từ: "Có trị được hay không còn cần tại hạ bắt mạch mới biết được." Có thể là có tiểu Công chúa ở bên cạnh nức nở, hiếm khi thấy Cảnh Từ nhẹ giọng lên tiếng như vậy: "Độc Y Thánh thủ Sở Khương Dũ xem bệnh còn cần bắt mạch? Rốt cuộc có trị được không?" Im lặng một hồi lâu, bả vai Sở Khương Dũ sụp xuống như đã nản lòng thoái trí, khoát tay bất đắc dĩ: "Cảnh Điện chủ thật không biết nói tình thú, thường bắt mạch mới có thể ra vẻ ta là đại phu đó..." Lão bẩm bẩm một câu, lúc này mới cẩn thận đánh giá A Mạch một lượt. Không bao lâu lão đã lắc lắc đầu. Thấy lão lắc đầu, Nam Mịch gần như muốn khóc thành tiếng, nàng duỗi tay kéo Cảnh Từ theo bản năng. Vừa chạm vào Nam Mịch, Cảnh Từ đã quay đầu nhìn nàng một cái, đôi mắt hoa đào đầy vẻ hoảng loạn như một chú chim nhỏ rơi xuống nước, mờ mịt mất phương hướng chờ có một đôi tay kéo nàng một phen, nước mắt công thành đoạt đất, xông qua phòng tuyến cuối cùng là hàng mi dài, trượt xuống má. Cảnh Từ đưa tay lau cho nàng, trong giọng nói ẩn chứa chút không hài lòng nói với Sở Khương Dũ: "Rốt cuộc là như thế nào? Sở Khương Dũ?" Thấy Cảnh Từ thật sự tức giận, Sở Khương Dũ mới sờ sờ mũi: "Chữa được, yên tâm đi, chẳng qua toàn bộ Kim linh thuật của tiểu lang quân đã phế hết, đây là kết cục đã định, muốn tu lại từ đầu có thể phải tốn chút công sức." Biết A Mạch có thể chữa khỏi, Nam Mịch lau nước mắt, cực kỳ chăm chú nghe kết luận của Sở Khương Dũ. Không đợi Sở Khương Dũ nói tiếp, Cảnh Từ không còn tức giận nói: "Ngươi đã chữa được thì cứ chữa đi, cần gì cứ nói với ta." Nói xong kéo Nam Mịch rời đi, giọng nói lọt qua khe cửa bay đến bên tai Sở Khương Dũ: "Chúng ta ở ngay bên cạnh." Lời này chui vào tai trái, còn chưa để nó kịp đi ra từ tai phải đã quấn quýt với đầu óc quanh năm suốt tháng não bổ của lão, hơn nửa ngày mới sững sờ hỏi A Mạch: "Tiểu lang quân, hai người bọn họ ở chung sao?" "Ừm..." A Mạch bị lão hỏi nhất thời nghẹn lời, cuối cùng đành phải ấp a ấp úng một hồi lâu mới nói xong: "Tóm lại... an nguy quan trọng nhất..." Hai người ngồi đối diện, sau một hồi Sở Khương Dũ mắt to và A Mạch mắt mù trừng nhau, vẫn là lão chậc chậc nói: "Điện chủ đúng thật là... ừm... rất có dã tâm..." Bên này Cảnh Từ dẫn Nam Mịch đến một gian phòng trống ở phía Bắc, hiện tại mới có thời gian hỏi chuyện tử tế: "Lúc thần tìm thấy Công chúa... là đang bị bắt nạt sao?" Giọng nói của hắn thật dịu dàng, so với bất kỳ lần nói chuyện nào giữa hai người cũng đều dịu dàng hơn, vừa hy vọng có được đáp án lại sợ kết quả không tốt, suy nghĩ trong lòng thành sự thật. Ánh nến lay động, Nam Mịch từ trên giường chuyển sang ngồi trên ghế, cùng hắn ngồi song song, tay đặt trên bàn, giọng điệu mềm mại: "Không có, Cảnh Từ, ngài đã làm rất tốt, đừng nên tự trách." Tựa như chỉ trong mấy cái nháy mắt, nàng thậm chí muốn duỗi tay sờ sờ tóc của hắn. Quả nhiên nghe nàng nói như vậy, Cảnh Từ mơ hồ thở ra một hơi. Giống như để hắn càng yên tâm hơn, nàng lại nói: "Bọn họ đều là mấy kẻ xương cốt yếu ớt, bọn họ quá khổ nên mới oán trách, oán trách thế đạo bất công, bọn họ cũng không phải cố ý, chẳng qua cũng chỉ nói mấy câu không dễ nghe, xô đẩy vài cái, không sao đâu." "Sao lại không sao..." Qua một hồi, nửa khuôn mặt của hắn đều ẩn trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt, tay hơ trên ánh nến nắm chặt: "Người là Công chúa..." Là tiểu Công chúa mà từ bé đến lớn ngay cả Thần quân cũng không nỡ to tiếng một câu, sao có thể bị người ta mắng? Bị người ta đánh? Một câu cũng không được, một cái cũng không cho. Không biết vì sao tối nay đặc biệt ít sao, ánh trăng cũng lúc tỏ lúc lại ẩn vào trong đám mây, may là gió mùa hạ đều tương đối ấm áp. Gió xuyên qua cửa sổ thổi vào làm cho ánh nến trên bàn lung lay hai cái, lúc này Nam Mịch mới thấy được vẻ mặt của Cảnh Từ. Hắn nhăn chặt mày, con ngươi lấp lánh ánh sáng, khóe miệng nhấp một độ cong không dễ chịu. Hắn đang ảo não, ảo não bản thân đến cả một người mềm mại tôn quý là nàng đây cũng không bảo vệ được. Nam Mịch nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng chỉ vươn bàn tay mềm mại nắm chặt tay Cảnh Từ: "Cảnh Từ..." Thật sự không biết nên nói gì mới tốt, nàng đành phải gọi tên hắn một lần: "... Cảnh Từ." Lúc này Cảnh Từ mới ngước mắt nhìn nàng: "Lúc ấy Công chúa, rất sợ đi?" Nàng không muốn nói dối, vậy nên nàng gật đầu. Cảnh Từ lại nói: "Công chúa không cần sợ, sau này thần nhất định canh giữ bên cạnh Công chúa một tấc không rời, có thần ở đây, không ai có thể làm tổn thương Công chúa." Nam Mịch gật đầu không do dự: "Ừ, ta tin ngài." Nam Mịch rũ tóc dài ra, khép áo nằm trên giường, suy nghĩ nửa ngày xong vẫn là xoay người nhìn Cảnh Từ vẫn đang đưa lưng về phía nàng ngồi trên ghế: "Cảnh Từ, ngài không mệt sao? Tìm chăn đệm trải ra, ngài cũng nghỉ ngơi đi?" Thân ảnh Cảnh Từ đưa lưng về phía nàng theo bản năng cứng đờ: "Thần... không mệt." "Sao lại không mệt được? Quãng đường này ngài cũng không ngủ ngon giấc." Giọng nói mềm mại, lọt vào tai đều cảm thấy thật ngọt. Cảnh Từ im lặng một hồi mới đứng dậy đi tìm chăn, trải lên mặt đất làm giường, cách giường của Nam Mịch không gần không xa: "Công chúa..." "Ừm?" Nam Mịch nằm nghiêng, nương theo ánh trăng đột nhiên chiếu ra đánh giá sườn mặt đẹp mắt của Cảnh Từ. "Ngày mai thần đi cứu người, cứu bọn Dung nguyệt." Cảnh Từ ngửa đầu, trong bóng đêm rèm mi như một chiếc quạt nhỏ chớp hai cái: "Công chúa cứ ở lại đây, đừng đi đâu hết." "Được." Nàng nhìn chằm chằm lông mi của Cảnh Từ, âm thầm nghĩ: Lông mi của Cảnh Từ vừa dày vừa dài, thật đẹp mắt. "Còn nữa, Công chúa thật sự tin tưởng Sở Khương Dũ?" "Tuy rằng Sở tiên sinh luôn thâm tàng bất lộ, nói chuyện đôi khi cũng nửa thật nửa giả, nhưng khi ông ấy trị cho những người xương cốt yếu ớt ở quận Lâm Thủy, dù có thế nào, thiện ý của ông ấy ta tin." "Công chúa... không để ý đến thân phận của lão sao?" "Không để ý." Nam Mịch mau chóng trả lời: "Ta biết tâm tư ông ấy thâm trầm nhưng ta cảm thấy ông ấy là bằng hữu của ta, Cảnh Từ, ngài có thể đối với ông ấy tốt một chút không?" "... Được" Bọn họ trở về gấp gáp suốt quãng đường, trên đường lại nghỉ ngơi không tốt, Nam Mịch cực kỳ mệt mỏi, vậy nên lập tức thấy buồn ngủ, không bao lâu đã ngủ say. Cảnh Từ nghe thấy hô hấp trên giường trở nên đều đều mới nghiêng mặt nhìn nàng, không bao lâu đột nhiên nghĩ: Thôi, vẫn là đưa nàng về Thần đô, không chạy nữa. Hắn định là sẽ đi, hắn không phải thánh nhân, không muốn hy sinh bản thân bảo toàn danh tiết, hắn sinh ra đã là người Hỏa tộc, thanh danh từ nhỏ đã không tốt cũng không để tâm tốt xấu. Thần quân không phải người lạm sát kẻ vô tội, những người Hỏa tộc trong điện kia dù có kém mấy cũng không đến mức mất mạng, sống đã tốt hơn tất cả. A Mạch nói, để hắn đi, đi càng xa càng tốt, miễn cho về Thần đô phải chịu phạt nặng. Trong lòng Cảnh Từ rõ ràng, ngần ấy năm, sự tín nhiệm dành cho hắn của Thần quân thậm chí còn vượt qua Thánh Điện hạ, nhưng hắn biết, có thế nào thì hắn cũng chỉ là một lưỡi đao trong tay Thần quân, tín nhiệm xuất phát từ năng lực, không liên quan đến tình cảm. Thân là người Hỏa tộc, từ khi sinh ra hắn đã biết, sống quan trọng hơn bất kỳ điều gì. Nhưng hiện tại hắn hối hận, vẫn có một số việc quan trọng hơn so với sống, hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, hắn có thể giao Công chúa cho người đến từ Thần đô, giao cho Thương châu Sở Dương Vương, người đáng tin tưởng nhất trong số ba châu phía Bắc, hoặc là người Công chúa tín nhiệm Sở Khương Dũ, lão thông minh, mặc dù không có tu vi nhưng cũng nhất định có thể đưa nàng trở về. Có vô dụng nữa thì giờ nàng cũng đã Nhập Thánh, dạy nàng một ít biện pháp phòng thân cũng đủ để nàng tự bảo vệ mình một khoảng thời gian. Còn đối với hắn, hắn tất có thể thoát thân. Nhưng bất kể là loại nào, hắn đều không yên tâm, cực kỳ không yên tâm. Nếu Công chúa lại bị bệnh, cần người Hỏa tộc độ linh lực thì làm sao đây? Nếu Công chúa sợ tối, muốn có người ở cùng mà người đó lại nổi tâm tư xấu thì làm sao đây? Nếu Định Viễn Vương và Dịch Trọng Nhiên còn chưa từ bỏ ý định thì làm sao đây? Nếu gặp những kẻ xấu khác lại nên làm gì đây? Nếu... Công chúa khóc, vậy phải làm thế nào? Cảnh Từ nghĩ, thôi bỏ đi, trở về thôi. Sáng sớm hôm sau, Cảnh Từ dậy từ sớm, Nam Mịch vẫn còn nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ ngủ đến hồng hồng mềm mềm. Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, vào phòng A Mạch: "Ngươi đã có biện pháp chưa?" Lời này là nói với người cùng ở chung phòng với A Mạch - Sở Khương Dũ. Sở Khương Dũ rất có tính tự giác, nói: "Không phải việc khó gì, cho ngài một phương thuốc, bốc thuốc về sắc." Lão đang định tìm một cây bút. Lại nghe Cảnh Từ mở miệng, giọng điệu cực kỳ thiếu đòn: "Ngươi ra ngoài mua đi, ta không sợ ngươi chạy." Đương nhiên không sợ, lấy tu vi của Cảnh Từ không đến nửa ngày là lại có thể bắt về, lão ngược lại không cần chật vật đến vậy, không bằng cứ ngoan ngoãn làm tốt phận sự của tù nhân. Cảnh Từ liếc mắt nhìn lão: "Phạm Giác Giác ở đâu?" "?" Sở Khương Dũ ném qua một ánh mắt ba phần bất lực bảy phần không hiểu: "Ta? Lúc trước ta ở trong cung, tên nhóc kia vẫn còn là một đứa bé." "Cho nên?" Cảnh Từ không thèm nể nang: "Hắn ở đâu?" "..." Sở Khương Dũ thở dài, sau một hồi chống cằm suy nghĩ thật lâu: "Chủ tử của hắn thích thu thập dược liệu quý báu, lần này không bắt được Công chúa về, tám phần là đi chỗ nào đó tìm dược liệu, nịnh nọt chủ tử nhà hắn rồi." Cảnh Từ nhìn thoáng qua Sở Khương Dũ, sau đó ngồi xuống bên giường A Mạch nhìn nó, nếu A Mạch có thể nhìn lại được, đoán chừng đời này không uổng, ánh mắt dịu dàng của Cảnh Từ gần như có thể nhỏ ra nước. "Công chúa nói nàng ấy tin ngươi." Cảnh Từ chuyển ánh mắt, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng quyết tuyệt như xưa, chẳng qua là thêm phận trịnh trọng, nhìn về phía Sở Khương Dũ nói: "Cho nên, ta cũng tin ngươi, muộn nhất là ngày mai ta chắc chắn sẽ trở về, chăm sóc Công chúa cẩn thận, còn nữa, đôi mắt của A Mạch cũng giao cho ngươi, Sở Khương Dũ." Có thể do bị hắn ảnh hưởng, Sở Khương Dũ cũng nghiêm túc hiếm có, nhìn theo bóng dáng Cảnh Từ ra khỏi phòng. Lần gần nhất được người ta tin tưởng thế này là khi nào nhỉ? Đại khái là khi lão còn ở vị trí dưới một người trên vạn người đó đi. Lão cụp mắt cười một tiếng, lại lắc đầu, không ngờ là tiểu cô nương của Nam gia sẽ tin lão. Tay Cảnh Từ còn chưa chạm đến cửa phòng Công chúa, cửa đã được mở ra từ bên trong, Nam Mịch luống cuống tay chân, trên trán lấm tấm mồ hôi. Có lẽ là không nghĩ đến Cảnh Từ sẽ ở cửa, đầu tiên nàng hơi kinh ngạc, sau đó vành mắt lập tức đỏ hoe. Chưa đợi nàng kịp mở miệng, Cảnh Từ đã duỗi tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng: "Sao vậy? Công chúa?" "Ta..." Nam Mịch khựng lại, suýt nữa thì bật khóc: "Gặp ác mộng, mơ thấy... ngài đi rồi, bỏ lại ta, ta có hơi sợ hãi." Cảnh Từ nhìn nàng một lát: "Công chúa đừng sợ, thần ở đây. Thần, sẽ không bỏ lại Công chúa." Rõ ràng là ngày đã vào hạ nhưng thời tiết Thanh châu này trước sau đều không quá nóng, Cảnh Từ dẫn nàng vào phòng, dùng mu bàn tay vòng ra sau người đóng cửa lại, một hồi sau mới nói: "Công chúa, thần phải đi cứu người, muộn nhất ngày mai sẽ về." Bởi vì đã biết từ sớm, Nam Mịch chỉ gật gật đầu: "Vậy ngài chú ý an toàn, tên Phạm Giác Giác kia rất lợi hại." Cảnh Từ lấy tơ hồng trên tay Nam Mịch xuống rồi buộc lên cổ tay mình: "Để Sở Khương Dũ dạy người chú quyết, giống như ta tìm được người vậy, người cũng có thể tìm được ta." Hiếm khi hắn không tự xưng là thần và gọi nàng là Công chúa. Nam Mịch bước gần hắn thêm một bước, cuối cùng nói: "Lần trước chúng ta tách ra, thật ra ta nghĩ đến đều cảm thấy sợ..." Hắn gật đầu: "Ừm, ta biết." "Cho nên, nhất định phải nhanh chóng trở về, ta đợi ngài, Cảnh Từ." "Ừ," Lúc này hắn mới quay người đi không chút do dự, Nam Mịch đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng hắn băng qua tiểu viện nửa hoang phế sau đó bước ra khỏi cửa. Hôm nay hắn thay một bộ y phục, hình như là bộ trường bào cổ đứng mà hắn đã từng mặc trên thuyền kia. Suy nghĩ miên man một hồi, Nam Mịch mới thở dài, bước ra ngoài tìm Sở Khương Dũ học chú quyết đầu tiên trong cuộc đời nàng. Một chú quyết có thể tìm được Cảnh Từ. Học nửa ngày, nàng thử cảm nhận vị trí của Cảnh Từ, dường như đang vội vã chạy về hướng hiệu thuốc nào đó, Nam Mịch có chút ấn tượng với chỗ đó. Di chuyển thật nhanh. Khó trách Cảnh Từ nói Sở Khương Dũ từng làm Đế sư của tiền triều, hắn đúng là có mấy phần bản lĩnh dạy học. Nàng thầm nghĩ, dù sao thì mình cũng học xong hết rồi, không biết có phải đến lúc dùng chú quyết chuồn đi luôn không. Trước mắt nàng tối sầm, dường như ngất xỉu. May là có Sở Khương Dũ duỗi tay đỡ một hồi: "Cẩn thận, lần đầu Công chúa thi chú quyết, đây là bình thường." Đợi nàng tốt hơn một chút, vội vàng buông tay Sở Khương Dũ, tìm một chiếc ghế ngồi xuống: "Ta biết, tiên sinh, A Mạch thế nào rồi?" "Dù sao cũng là tuổi trẻ, khôi phục rất tốt." Sắc mặt Nam Mịch hơi tái, cong môi nhìn A Mạch đang ngủ say: "Ít nhiều gì cũng nhờ có tiên sinh." Sở Khương Dũ không dừng quá lâu ở câu chuyện này, lão nhìn về phía Nam Mịch nói: "Tại hạ biết tiên nhân Đồ sơn có chút bản lĩnh, hiện tại thấy rồi, thật ra thực lực vượt xa danh tiếng, Công chúa muốn tu Thủy linh thuật?" Nam Mịch nghi hoặc một chút rồi gật đầu: "Ta là người Thủy tộc, được nhiên phải tu Thủy linh thuật." Sở Khương Dũ không nói thêm gì, trong ánh mắt lại có mấy phần ẩn ý khó dò. Có lẽ bởi vì trời đã vào cuối hạ, gần đây ban đêm mơ hồ có chút lạnh. Viện vốn không lớn, nhưng bây giờ trong viện cũng chỉ có ba người, nhất thời có phần trống trải. Tối nay, không biết vì sao ánh trăng mấy ngày trước mất tăm mất tích lại đặc biệt sáng, treo giữa bầu trời, Nam Mịch lại càng không ngủ được. Dĩ vãng có Cảnh Từ ở bên cạnh, trước sau lòng nàng đều bình yên, tách ra một thời gian lại ngày ngày hỗ trợ trong y quán của Sở Khương Dũ, mệt đến ngả đầu là ngủ. Mà nay vừa không mệt lại không có Cảnh Từ bên cạnh, nàng nhìn chằm chằm vầng trăng cong cong tỏa ánh sáng, lăn qua lộn lại lại mất ngủ Cảm thấy có thể là sáng quá, nàng buông màn giường Cảnh Từ cố ý treo lên cho nàng xuống, che khuất ánh trăng như nước ở bên ngoài. Vẫn không ngủ được. Chờ trở lại Thần đô hẳn là sẽ không còn mùa hạ mát mẻ thế này nữa, Nam Mịch nghĩ vậy, xoay người xuống giường, ra ngoài ngắm trăng. Ánh trăng trên bầu trời lắc lư lung lay nửa vòng, Nam Mịch mới từ từ cảm thấy buồn ngủ. Quay về phòng miễn cưỡng đi ngủ. Đêm qua đi ngủ muộn không ngờ lại tỉnh sớm như vậy, nàng không dám dễ dàng sử dụng chú quyết kia. Cảnh Từ đã nói, linh lực là thứ sẽ tiêu hao, ngộ nhỡ đến khi cần dùng, linh lực nàng lại không đủ thì làm sao mà được. Chỉnh trang thu dọn một chút rồi đi ra ngoài. Lúc này nàng mới phát hiện không biết từ khi nào nàng đã có thể tự mình chỉnh trang cho mình tương đối thỏa đáng rồi. Hành trình đến Thanh châu này đúng là có thu hoạch không nhỏ. Đợi khi nàng đi đến trước cửa phòng A Mạch, lại thấy bên trong an tĩnh, sợ hai người còn chưa dậy. Cả ngày A Mạch vừa phải uống thuốc vừa phải châm cứu, cơ bản đều là nửa tỉnh nửa mê, Sở tiên sinh chăm sóc A Mạch cũng rất vất vả. Nghĩ như vậy, Nam Mịch lui về sau một bước, định lát nữa quay lại. Kết quả nàng còn chưa kịp đi đã nghe thấy giọng nói không thèm để ý của Sở Khương Dũ bay ra: "Cảnh Từ tất phải đi, Công chúa có sắp xếp thế nào? Ai thay hắn đưa nàng về Thần đô?" Không nghe được sau đó A Mạch đáp lại thế nào, trong đầu Nam Mịch trống rỗng, theo bản năng lùi về sau một bước. - -- Hắn phải đi? Thật sự... muốn bỏ lại nàng? Sở Khương Dũ nhìn trời một cái: "Đã giờ nào rồi, ta đi xem Công chúa đã dậy chưa, chúng ta cùng đi ăn cơm." Trong lòng lại chửi thầm: Ta đường đường là độc y đệ nhất Cửu châu, sao lại lưu lạc đến nông nỗi làm vú nuôi cho hết đứa này đến đứa khác chứ. Vì một câu tin tưởng này, có phải bản thân lão đã phải trả cái giá quá lớn hay không? Tìm một cơ hội chuồn đi mới là đúng đắn. Nghĩ đến đây, còn chưa đứng dậy, chân mày đã nhăn tít lại, A Mạch không nghe được tiếng bước chân của lão mới hỏi: "Tiên sinh? Sao thế?" Ánh mắt Sở Khương Dũ tối lại: "Có người động đến kết giới." Không đợi A Mạch kịp nói gì, Sở Khương Dũ đã để lại một câu: "Ta đi xem." rồi đi mất. Kết quả Sở Khương Dũ vừa nhìn cũng cạn lời luôn, cuối cùng dở khóc dở cười hỏi: "Công chúa, thế này là sao vậy?" Nam Mịch đang cố gắng mở kết giới, tiếc là nàng mới vừa dùng chú quyết đi kiểm tra vị trí của Cảnh Từ, trước mắt linh lực đã tiêu hao gần như sạch sẽ, lúc quay đầu lại nhìn Sở Khương Dũ, mặt mũi đều trắng bệch. Sở Khương Dũ vội nói: "Yên tâm đi, Cảnh Điện chủ hẳn là sắp về rồi, tên lông tím kia không làm tổn thương hắn được." Nam Mịch khẽ cau mày, vẻ mặt bình thản nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Ngộ nhỡ hắn không về được thì sao?" Còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thế này của Nam Mịch, hình như là... tức giận? Sở Khương Dũ còn chưa kịp nói gì, cửa viện đã được mở ra từ bên ngoài. Khuôn mặt ngập tràn vết thương của Dung Nguyệt lộ ra, tiếp theo là mấy người chấp phướn đã mất tích kia. Thấy Nam Mịch, toàn bộ đều hành lễ. Dung Nguyệt dường như vui quá hóa khóc, chỉ cần Công chúa bình an vô sự, tất cả đều xứng đáng. Nam Mịch cũng gần như phát khóc, đáp lễ, thế này cực kỳ không hợp quy củ, dọa bọn Dung Nguyệt sợ đến độ không biết làm sao cho phải. Lại nghe Nam Mịch nói: "Chi Đường đa tạ ân lớn của các vị." Sở Khương Dũ phá hoại không khí nói: "Đừng ôn chuyện ở đây, lát nữa đừng ngã ra đấy, dọn dẹp rất phiền phức đó." Lúc này mới dẫn mười mấy người bệnh đi vào trong, một cái đầu to gấp đôi. - -- Nhiều người như vậy để mình lão già này hầu hạ hả? Một đám người chấp phướn đi rồi, để lộ ra Cảnh Từ một thân bạch y còn trắng hơn tuyết. Nam Mịch không nóng không lạnh nhìn hắn một hồi, xoay người đi mất, xa xa vọng lại tiếng nói chuyện với Sở Khương Dũ: "Tiên sinh có việc gì ta giúp được không?" Cảnh Từ: "...?" Đùa gì vậy? Ta là người tàng hình chắc?