Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 91: Thanh Niên Kỳ Lạ

Văn Hạc híp mắt liếc nhìn lão già tông chủ, nhận ra có dấu vết của một trận kịch chiến còn lưu lại. Nếu lời lão nói là sự thật, vậy thì chỉ có thể giải thích rằng có hai người khác nhau.

Tu vi lẫn chiến lực của tông chủ không thấp hơn Văn Hạc bao nhiêu, thế nhưng kẻ giấu mặt thứ hai vẫn có thể trốn thoát được, chứng tỏ cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Văn Hạc không biết hành động của hai kẻ này có liên quan gì với nhau hay không, nhưng việc cùng lúc nhắm vào một tên vô dụng như Lý Vũ thì thật sự là không được bình thường.

Cho dù đó có là con riêng của tông chủ Thất Dương tông, cũng đâu đến mức phải liều lĩnh xuất đầu lộ diện như vậy chứ!

Sau một hồi suy nghĩ, Văn Hạc chợt hướng đám vệ môn đệ tử, lớn tiếng dặn dò:

“Chuyện ngày hôm nay, không ai được phép truyền ra bên ngoài nửa lời, nếu không đừng trách ta đem miệng của các ngươi khâu lại.”

Dứt lời, lão chậm rãi bước về phía một góc rừng vắng vẻ, đứng chắp tay sau lưng, không mặn không nhạt nói:

“Lạc Phi Vân, đến đây!”

Trước đó thì bị ăn mắng, bây giờ lại bị gọi cả họ lẫn tên như vậy, lão già tông chủ cảm thấy khó chịu không ít. Nhưng khó chịu thì cũng phải chịu, lão ậm ừ một tiếng trong cổ họng rồi tiến đến chỗ Văn Hạc.

“Hắn rốt cuộc là ai?” Văn Hạc chậm rãi xoay người, nhìn thẳng vào hai mắt của Lạc Phi Vân.

Nắng chiếu lung linh muôn tia vàng, trải dài xuống khu lầu các nội môn.

Cạch!

Hai cánh cửa sổ của gian phòng mở toang ra, Lý Vũ đứng bên cạnh khung cửa, vẻ mặt có chút không thoải mái. Hắn nhìn vết mực đen thui, kéo dài từ trên tường xuống dưới sàn, lầm bầm nói:

“Khốn kiếp! Thật sự phải làm tới mức này sao?”

Nhưng ở đây rộng lớn như vậy, lại có rất nhiều người ghét hắn, chẳng thể biết được ai là người gây ra việc này. Vậy nên Lý Vũ cũng chỉ chửi phong long cho có lệ, sau đó đi lấy nước với giẻ lau đến.

Thứ bệnh sạch sẽ này khiến Lý Vũ mất không ít thời gian, đôi lúc còn ảnh hưởng việc tu luyện. Bởi vì cảm thấy ngứa mắt, Văn Hạc đã từng nhiều lần lên tiếng chỉnh đốn hắn, nhưng sau đó thì mọi chuyện lại đâu vào đấy.

Lý Vũ buộc chặt tấm giẻ vào đầu một cây mộc côn, đem nhúng vài cái trong thùng gỗ rồi nhấc lên. Hắn đưa tấm giẻ ướt hướng thẳng về phía mảng tường màu đen, không ngừng chà xát.

Tuy nhiên, mất một lúc lâu, vết bẩn vẫn không có dấu hiệu bị mờ đi, tấm giẻ lau trông vẫn sạch sẽ y như trước đó. Mắt lộ vẻ quái lạ, Lý Vũ nắm chặt hơn vào mộc côn, bắt đầu ra tay một cách thô bạo.

Roẹt!

Một tiếng động nhỏ vang lên, Lý Vũ xoay ngược cây côn lại, phát hiện tấm giẻ đã bị rách xuống một đường. Nhưng kỳ quặc hơn, đó là tấm giẻ đã trở nên khô khốc, trên bức tường cũng không có một chút nước đọng nào.

Gần một tháng ở lại đây, Lý Vũ từng không ít lần lau dọn phòng, nhưng chưa bao giờ gặp phải trường hợp thế này. Hắn nghi hoặc chống cây mộc côn ở bên cạnh, ngồi xổm xuống để quan sát.

“Hoàn toàn khô ráo!” Lý Vũ chạm nhẹ bàn tay vào bức tường, khẽ nói. “Trước kia đâu thấm hút nhiều đến như vậy chứ?”

Nhưng đúng vào lúc này, vết mực đen trên tường khẽ động đậy, nhanh chóng độn dày lên. Chỉ trong chớp mắt, nó đã biến thành một bãi chất nhầy, mềm mềm nhão nhão, dính vào tay của Lý Vũ.

Bị bất ngờ, Lý Vũ giật mình lùi lại, mạnh vung vẩy bàn tay. Tuy nhiên, thứ kỳ quái kia không những không rơi ra, mà còn bám chặt hơn nữa. Nó vươn ra những cái xúc tu ngắn, bò dần lên phía trên cánh tay của Lý Vũ.

“Cái quái gì…” Lý Vũ hốt hoảng la lên, nhưng còn chưa hết câu thì đống chất nhầy đã lao thẳng vào cái miệng đang há ra của hắn.

Ọc ọc! Ực!

Lý Vũ nằm lăn lộn trên mặt đất, hai tay không ngừng kéo thứ lạ lùng này ra ngoài. Nhưng vô ích, thứ này không hiểu sao lại trơn tuột như một con lươn, cứ thế chui thẳng vào trong.

Đồng tử run rẩy hướng xuống dưới cánh mũi, Lý Vũ ôm lấy cổ họng bị tắc, hơi thở khò khè, toàn thân dần mất hết sức lực. Không lâu sau, con mắt hắn trợn trừng lên, đầu ngoẹo sang một bên, lưỡi dài thè ra, bất tỉnh.

Bạch!

Bạch! Bạch! Bạch!

Cảm giác một trận đau rát từ trên mặt truyền đến, Lý Vũ nghiến răng rít nhẹ một hơi, con mắt chậm rãi hé mở. Nhưng còn chưa biết điều gì đang xảy ra, bụng hắn lại bị nện vào một cú đau điếng.

Khặc! Khặc! Ọe!

Lý Vũ nghiêng người, bụng gập lại như một con tôm vừa rang chín, bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Chất lỏng đen thui từ trong miệng mũi hắn trào ra, vừa chạm vào sàn nhà liền mãnh liệt bốc lên một màn khói trắng.

“Lại là trụy lạc thích tâm tán!” Một thanh âm già nua quen thuộc vang lên. “Hắn không sao rồi, chúng ta đi thôi.”

Lý Vũ lồm cồm ngồi dậy, đưa bàn tay lên che những tia nắng bỏng rát đang đâm vào mắt mình. Hắn nhận ra giọng nói vừa rồi là của Văn Hạc, nhưng hiện tại đã không thấy bóng dáng lão ta đâu.

Bàn tay chống dưới đất khẽ nắm, Lý Vũ cúi xuống nhìn thứ bẩn thỉu mình vừa nôn ra. Vẫn là vết mực đen thui như trước, nhưng lẫn trong đó còn có thêm một ít nốt vón cục màu xanh lục.

“Là thứ này cứu ta sao?” Lý Vũ sờ lên ngực, lấy ra túi vải nhỏ. Không mất nhiều thời gian để suy nghĩ đáp án cho câu hỏi của mình, hắn liền vạch mở túi vải, đưa lên mũi hít một hơi thật sâu.

Cảm thấy tinh thần đã phấn chấn trở lại, Lý Vũ nhặt lấy mộc côn rồi đứng lên. Hắn nhìn sàn nhà với một mảng màu đen to tổ bố, có chút đắn đo. Cuối cùng, hắn đành lắc đầu thở dài, quyết định không lau nhà nữa.

Lý Vũ đi về phía chiếc rương gỗ đặt ở góc phòng, mở ra lấy một túi nhỏ lương khô. Bởi vì đã bị cấm ló mặt ở ngoại môn, mà nội môn thì không có phòng ăn, nên hắn phải xuống tận chân núi để mua thứ này về dự trữ.

Ăn xong bữa sáng, Lý Vũ uống vào thêm một cốc nước trà nguội cho dễ tiêu, sau đó lấy ra một chiếc bồ đoàn. Hắn ngồi xuống ngay ngắn, nhẩm lại khẩu quyết của dẫn khí thuật, bắt đầu tu luyện.

Tuy nhiên, con mắt Lý Vũ vừa nhắm lại không được bao lâu thì liền mở trừng trừng lên, khó chịu nhìn vào sàn nhà. Hắn thở hắt ra một hơi, hừ nhẹ rồi xoay người sang hướng khác, lại nhắm mắt.

“Khốn nạn thật!” Lý Vũ chửi đổng một tiếng. Hắn bực bội đứng dậy đi tìm một mảnh vải lớn, trải rộng ra ở phía trên khoảng sàn nhà bị nhuộm thành màu đen, sau đó cẩn thận đem bàn ghế đè lên.

Xong xuôi, Lý Vũ phủi hai bàn tay chan chát vào nhau, hung hăng giẫm từng bước về phía chiếc bồ đoàn. Hắn ngồi xuống, đang chuẩn bị tu luyện thì đột nhiên cơ thể khẽ run lên, ho khan một tiếng.

Lý Vũ đưa bàn tay che miệng xuống trước ngực, một làn khói trắng bốc lên, để lại vài chấm nhỏ li ti màu đen. Lúc này, đầu óc hắn mới thật sự tỉnh táo, không còn chịu ảnh hưởng của trụy lạc thích tâm tán.

Trong khi đó, ở rất xa về hướng tây bắc, trên một đỉnh núi cao không kém hơn Xích Dương phong bao nhiêu, tại một khoảng đất trống trải vắng vẻ được dọn dẹp sạch sẽ, có một bóng người lặng lẽ ngồi nặn đất sét.

Trên gương mặt trắng trẻo góc cạnh, sự tập trung cao độ càng khiến cho thanh niên trông thêm phần tuấn tú. Hắn đang rất tập trung, dường như không điều gì có thể phá hỏng được sự tập trung này vậy.

Dưới hai hàng chân mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt tinh tường sắc bén hơi nheo lại, đồng tử màu nâu nhạt khẽ động đậy. Mười ngón tay thon dài nhẹ nhàng chuyển động, không ngừng nhào nặn viên đất trong lòng bàn tay.

Một lúc sau, hắn nâng thứ vừa nặn được đến trước mặt, lấy một cây kim nhỏ vẽ những đường nét uốn lượn lên trên. Xong xuôi, hắn tiếp tục lấy ra bút lông cùng vài lọ mực nước, bắt đầu tô điểm thêm cho bức tượng của mình.

Phù!

Thổi nhẹ một hơi cho đất sét lẫn màu mực khô đi, hắn chậm rãi đưa bàn tay ra xa, ngắm nghía thứ mình vừa làm được. Đôi môi hắn vẽ lên một đường cong khẽ khàng, đẹp đến mức bất kỳ cô gái bình thường nào nhìn thấy cũng sẽ bị câu hồn đoạt phách.

“Lại một Tiểu Tiểu Nga nữa ra đời!” Thanh niên vui vẻ mấp máy bờ môi, thanh âm trầm nhưng không đục, tưởng như một khúc nhạc êm ái của mùa xuân.

Hắn đặt vật trong tay mình xuống, là một con ngỗng nhỏ bằng sứ, sống động tựa như thật. Nhưng nhìn lại, trên mặt đất không chỉ có một, mà là hàng ngàn con ngỗng khác giống hệt như vậy, trông vô cùng bắt mắt.

Những con ngỗng này được sắp xếp ngay hàng thẳng lối với nhau, cùng quay mặt về một hướng. Đó là một ụ đất nhỏ, ở phía trước có một tấm thẻ gỗ chỉ lớn bằng hai ngón tay, bên trên là nét chữ như rồng bay phượng múa:

Tiểu Nga chi mộ!

Thanh niên lướt nhẹ đầu ngón tay lên dòng chữ, giống như đang chạm vào một thứ kỷ niệm vô cùng quý giá. Mi mắt hơi cụp xuống, môi nở một nụ cười buồn bã, hắn thu bàn tay đặt vào trong cái chậu ở bên cạnh.

“Lại hết đất sét rồi!” Thanh niên lắc đầu thở nhẹ ra một hơi, nghiêng người về phía hồ nước ở sau lưng hô lớn. “A Cáp! A Cáp!”

Rào!

Từ dưới hồ, một cái bóng màu xanh lục phóng lên cao rồi đáp xuống trước mặt thanh niên. Thân hình mập mạp run rẩy, nó lúc lắc cái đầu to tròn một cách dữ dội, làm nước văng tung tóe khắp nơi.