“Ngươi thấy ta giống như đang hối hận lắm sao?” Lý Vũ nở nụ cười nhìn công Tôn Hạo.

Sau khi trải qua một buổi ở huấn luyện trường, lại được Khâu sư huynh giải thích sơ lược về quá trình tu luyện, hắn có chút suy đoán về lực lượng của mình, nên muốn thử một chút xem sao.

Tuy nhiên, vị trí của Công Tôn Hạo trong đám đệ tử ngoại môn như thế nào, chỉ cần nghe ngóng xung quanh một chút là rõ, nên dù thập phần tự tin vào bản thân, Lý Vũ cũng không hề tỏ ra khinh suất.

Trông thấy đối phương đã ở rất gần, Lý Vũ lập tức hạ thấp trọng tâm của mình, tung ra một đấm. Công Tôn Hạo nhìn hành động này chẳng khác nào là tìm chết, nụ cười trên gương mặt càng trở nên dữ tợn.

Trong sát na, hai quả đấm kịch liệt va chạm vào nhau, đơn giản không cầu kỳ, bởi cả hai đều dồn hết tất cả lực lượng vào đòn đánh này. Một bên muốn biết cực hạn của bản thân là như thế nào, còn một bên chính là muốn lập tức hạ gục kẻ trước mặt mình.

Răng rắc!

Âm thanh tan vỡ nhẹ nhàng truyền ra khắp căn phòng.

Một cảm giác tê dại truyền ra khắp cơ thể, khiến nụ cười trên gương mặt Công Tôn Hạo chợt tắt ngúm, mắt trợn ngược lên nhìn Lý Vũ. Hắn nhớ ra rồi, đêm hôm trước đánh nhau, hắn đã cảm thấy tên này không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.

Nhưng chỉ vì trong lòng đang tức giận, hắn nhất thời quên đi chuyện này, không tìm hiểu kỹ đối thủ trước khi ra tay. Tuy nhiên, thứ mà hắn càng không ngờ tới là, Lý Vũ lại mạnh đến như vậy.

Công Tôn Hạo há to miệng, chưa kịp phát ra tiếng kêu nào thì tròng mắt đã mất đi tiêu điểm. Thân hình hắn bắn ngược về sau, như mũi tên vừa rời khỏi dây cung, đâm thủng một lỗ lớn trên tường.

Ầm! Ầm! Ầm…

Thanh âm chấn động liên tiếp vang lên, Lý Vũ hốt hoảng nhìn Công Tôn Hạo đang nhanh chóng lùi ra xa, không biết đã va chạm vỡ nát bao nhiêu bức tường, vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Trong phòng sự vụ, Khâu Tử Tuấn đang say sưa nằm ngủ, chợt cảm thấy mặt đất có chút rung chuyển. Hắn mở hai mắt, tai áp chặt xuống mặt bàn, lắng nghe tiếng động mỗi lúc một lớn.

Ầm!

Bức tường phía đối diện đột nhiên vỡ ra một lỗ thủng, cùng với đó là một vật không rõ hình dạng bay về phía Khâu Tử Tuấn. Hắn ngẩng phắt đầu dậy, đôi chân mày nhíu lại, bàn tay giơ lên trảo một cái.

Bịch!

Khâu Tử Tuấn nhảy lên, xoay một vòng rồi ném thứ vừa bắt được xuống đất. Phe phẩy bàn tay xua tan đám bụi đang lởn vởn trước mặt, hắn ngồi xổm trên bàn, nghiêng nghiêng cái đầu.

“Thứ này là… người nộm?” Nói xong, Khâu Tử Tuấn quắc mắt nhìn vào lỗ hổng trên tường, quát tháo ầm ĩ.

“Kẻ nào làm chuyện này? Kẻ nào dám ném rác rưởi vào đây? Có biết giấc ngủ của bổn lão gia quan trọng lắm không hả?”

Răng rắc!

Bức tường trước đó đã bị phá tan hoang, vốn đã vô cùng yếu ớt, lúc này lại thêm tiếng quát rền rĩ của Khâu Tử Tuấn dội vào, khiến cho vô số vết nứt đồng loạt xuất hiện, lan tràn ra khắp nơi như rễ cây.

Lại rầm một tiếng, bức tường sụp đổ trước ánh mắt giận dữ của Khâu Tử Tuấn, kéo theo lớp mái ngói phía trên phải chịu kết cục tương tự.

Nhưng vẫn chưa dừng lại, bức tường phía sau, bên trên là một lỗ hổng y hệt, cũng đang run rẩy rắc xuống từng lớp bụi trắng mịn như bột mì.

Răng rắc!

Rầm rầm!

Từng tiếng nứt vỡ, từng thanh âm sụp đổ liên tiếp vang lên. Hàng loạt bức tường cứ thế nối tiếp, nối tiếp nhau đổ xuống trong sự ngỡ ngàng của Khâu Tử Tuấn.

Đông khu có mười bảy tiểu khu, mỗi tiểu khu có hơn trăm phòng, nhưng lúc này, toàn bộ tiểu khu thứ nhất đã trở thành một đống đổ nát. Khâu Tử Tuấn run rẩy bờ môi, cơn phẫn nộ dâng cao đến cực điểm.

“Là kẻ nào làm?”

Phải khó khăn lắm, Khâu Tử Tuấn mới tranh giành được nhiệm vụ trông coi nơi này, điểm cống hiến không tồi mà lại có nhiều thời gian để ngủ. Thế nhưng, hắn chỉ mới tiếp quản phòng sự vụ không lâu thì xảy ra chuyện lớn như vậy.

Cho dù không phải Khâu Tử Tuấn gây ra, nhưng trách nhiệm thì không thể tránh khỏi. Tùy vào mức độ liên quan nhiều hay ít mà hình phạt dành cho hắn cũng sẽ nặng nhẹ khác nhau.

Vô duyên vô cớ bị phạt, nhưng quan trọng là Khâu Tử Tuấn có khả năng không được tiếp tục làm nhiệm vụ này nữa. Đây thật sự là một đả kích rất lớn đối với hắn, sao có thể không tức giận cho được.

Khâu Tử Tuấn nhảy xuống bàn, chân đạp ầm ầm trên sàn nhà, đi ngược hướng mà dị vật xuất hiện. Nhưng hắn chợt dừng lại, nhìn một thân ảnh đang chạy về phía mình.

“Lý sư đệ, ngươi…” Khâu Tử Tuấn cố nén cơn giận nói.

Hắn vốn không nghĩ đến Lý Vũ, bởi đây chỉ là một tên đệ tử mới gia nhập Thất Dương Tông còn chưa đủ một ngày. Tuy nhiên, Lý Vũ chính là do lão già Văn Hạc đem về, nên chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Mặt khác, tiểu khu thứ nhất chỉ có mỗi Công Tôn Hạo ở, hiện tại thì thêm một người là Lý Vũ. Buổi trưa, Công Tôn Hạo rất ít khi trở về phòng, nên cũng chẳng còn ai khác để làm chuyện này.

Mặc dù rất giận dữ, nhưng Khâu Tử Tuấn vẫn cố nhịn, bởi những thứ có liên quan đến các nhân vật có vai vế trong Thất Dương tông, hắn không dám tùy tiện động vào.

“Khâu sư huynh.” Lý Vũ dừng bước, bất đắc dĩ nói. “Xin lỗi, đệ lỡ tay.”

“Lỡ tay?” Mụ nội nhà nó chứ! Phá hủy nguyên cả tiểu khu thứ nhất mà vẫn bảo là lỡ tay được! Lỡ tay cái đầu ngươi! Khâu Tử Tuấn nhăn mặt, trong lòng không ngừng chửi rủa.

“Chuyện này để sau hãy tính, mau cứu người đã.” Lý Vũ vội nói. “Huynh có thấy một người bay qua đây không?”

“Người?” Khâu Tử Tuấn tròng mắt khẽ chuyển, quay lại nhìn dị vật trên sàn nhà. “Là cái hình nộm kia sao?”

“Không phải…” Lý Vũ liếc mắt nhìn theo, chưa kịp nói hết câu thì đã chạy đến bên cạnh thứ mà Khâu Tử Tuấn cho là người nộm.

“Sao lại thành ra thế này!” Lý Vũ lật ngửa Công Tôn Hạo lại, vẻ mặt hốt hoảng. “Xin lỗi, ta thật sự không cố ý!”

“Sư đệ… ngươi… cái này…” Khâu Tử Tuấn đứng ở phía sau, lắp bắp không thành câu.

Vừa nãy bắt được Công Tôn Hạo bay tới, cảm giác mềm nhũn trong tay mới khiến hắn tưởng đó chỉ là một người nộm. Hắn sao có thể ngờ được, đây lại là quý tử của Hồng Dương phong chưởng tọa chứ.

“Khâu sư huynh, mau gọi người đến.“ Lý Vũ nói, lập tức tháo túi vải đeo bên người xuống, lấy ra gần chục chiếc bình nhỏ. Hắn cầm vài chiếc bình lên xem rồi cạy miệng Công Tôn Hạo, đổ vào vài giọt chất lỏng.

Mấy loại dược tễ này là hắn điều chế khi còn ở Tiểu Trúc thôn, trải qua một phen lưu lạc nhưng may mắn không rơi mất. Tuy nhiên, chúng chỉ có thể giúp Công Tôn Hạo tạm thời kéo dài chút hơi tàn mà thôi.

“Khâu sư huynh, còn không mau đi?” Lý Vũ gắt lên, sau đó sắp xếp lại tứ chi của Công Tôn Hạo cho ngay ngắn.

Con mẫu thân nó, lại dám mắng ta! Khâu Tử Tuấn nghiến răng nghiến lợi, âm thầm chửi rủa.

Tuy nhiên, hắn cũng cảm thấy tình hình lúc này thật sự rất nguy cấp, không định đôi co với Lý Vũ làm gì. Hậm hực liếc xéo một cái, hắn lập tức xoay người lao ra khỏi phòng sự vụ.

Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện ba đạo bạch sắc cầu vồng bay tới, dừng lại trước mặt Khâu Tử Tuấn. Văn Hạc đứng ở giữa hai người còn lại, lạnh lùng hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Văn sư thúc, Châu sư thúc, Cao sư thúc.” Khâu Tử Tuấn lễ phép cúi đầu, tường thuật lại sự việc đã xảy ra.

“Đệ tử đang chăm chỉ kiểm kê lại sổ sách thì một tiếng động lớn đột nhiên vang lên, khi nhìn lại thì thấy Lý sư đệ đã phát điên, phá hủy toàn bộ tiểu khu thứ nhất, đồng thời làm trọng thương Công Tôn sư đệ.”

“Cũng may đệ tử kịp thời ra tay khống chế Lý sư đệ, đang định chạy đi báo cáo thì các vị sư thúc đã tới.”

Văn Hạc khẽ nhíu mày, lập tức bay vào phòng sự vụ. Trước đó, Châu Liêm có đến chỗ lão, kể về biểu hiện của Lý Vũ ở huấn luyện trường. Lão còn chưa kịp suy tính nên xử lý thế nào, vậy mà hắn đã gây ra chuyện.

“Tiểu tử! Ngươi định làm gì?” Trông thấy Lý Vũ đang loay hoay bên người Công Tôn Hạo đang hôn mê bất tỉnh, Văn Hạc trừng mắt quát lớn.

“Văn trưởng lão, ta…” Lý Vũ còn chưa nói hết câu thì một sợi dây thừng phóng tới, trói chặt lấy hắn. Văn Hạc phất tay, cuốn lấy Lý Vũ lẫn Công Tôn Hạo lên không trung, hóa thành một đạo bạch quang bay đi.

Ở bên ngoài, người bắt đầu kéo đến đông nghìn nghịt, chen chúc đến nỗi con ruồi lạc vào cũng muốn chết ngộp. Động tĩnh mà Lý Vũ gây ra thật sự quá lớn, khiến cho đám đệ tử ngoại môn đang lang thang ở bất cứ đâu cũng nghe thấy.

Đông khu vốn dành riêng cho nam đệ tử, tuy nhiên có không ít nữ đệ tử tò mò đến hóng chuyện, thừa lúc hỗn loạn trà trộn vào. Vì thế, nơi này nhất thời chật chội hơn bình thường rất nhiều.

“Ở đây không có việc của các ngươi, lập tức giải tán cho ta.” Châu Liêm khẽ quát, sau đó cùng lão giả áo trắng còn lại bay theo Văn Hạc.

Chứng kiến Lý Vũ bị ba vị trưởng lão đích thân áp giải đi, đám đông bên dưới không những không giải tán, mà lại càng trở nên ồn ào hơn gấp bội phần, tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngớt.

“Là hắn!”

“Lại là hắn!”