Cạch!

Bàn tay va phải thứ gì đó khiến Lý Vũ hơi đau nhói, liền tỉnh lại từ trong cơn mê. Hắn có cảm giác như vừa trải qua một giấc ngủ rất dài, đến nỗi cơ thể cũng dường như quên mất làm thế nào để vận động.

Đưa mắt nhìn xung quanh, Lý Vũ nhận ra mình đang ở trong một căn phòng rộng rãi, hệt như căn phòng của hắn ở Lý gia vậy, chỉ có điều cách bài trí các đồ vật hoàn toàn khác biệt.

“Lại là nơi nào đây?” Lý Vũ ngồi dậy, đưa tay lên vỗ cái đầu hơi choáng váng của mình.

Hắn chỉ nhớ là bản thân bị rơi từ rất cao xuống, sau đó thì không còn biết chuyện gì xảy ra nữa. Không hề hay biết rốt cuộc huyết y nhân kia là ai, nàng muốn gì, cũng như đã làm gì trên người hắn.

“Công tử tỉnh lại rồi à?” Một giọng nói ôn nhu truyền đến khiến Lý Vũ giật mình. Hắn mải suy nghĩ nên không để ý cửa phòng mở ra từ khi nào.

“Cô nương là ai?” Lý Vũ nhìn nữ tử vừa xuất hiện, lộ vẻ cảnh giác. “Đây là đâu?”

“Tiểu nữ là A Linh, tạm thời sẽ chăm sóc cho công tử.” Thiếu nữ đặt lên chiếc bàn gần đó một cái khay gỗ, nở nụ cười duyên dáng nhìn hắn. “Còn nơi này là Thất Dương tông.”

Trong mắt Lý Vũ hiện lên bóng dáng của một thiếu nữ dung mạo đoan trang, tuy không phải là nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng rất xinh đẹp. Không những thế, mỗi cử chỉ lời nói của nàng đều khiến người khác dễ sinh ra thiện cảm.

“Thất Dương tông?” Lý Vũ nhăn trán, hoàn toàn xa lạ với danh tự này. “Là nơi nào?”

“Thất Dương tông là một tông phái được xây dựng trên bảy ngọn núi lớn, gọi là Thất Dương phong.” Thiếu nữ suy nghĩ giây lát rồi giải thích.

“Những ngọn núi này được đặt tên theo thứ tự là Xích, Hồng, Hoàng, Lục, Lam, Thanh, Tử. Nơi chúng ta đang ở là Kim Ngưu thôn, nằm bên dưới Xích Dương phong, ngọn núi trung tâm và cũng là lớn nhất…”

Lý Vũ nhắm nghiền con mắt, thở hắt ra một hơi. Những gì nữ tử vừa nói chẳng ăn nhập với thứ hắn cần biết cả.

“Xin công tử thứ lỗi.” Thiếu nữ tỏ vẻ áy náy. “Từ nhỏ đến lớn tiểu nữ chưa từng đi ra ngoài nên kiến thức hạn hẹp, mong công tử bỏ quá cho.”

“Không sao đâu. Mà cô nương xưng hô thế nào?” Lý Vũ ngẩng lên nhìn nàng một cách thân thiện, điều chỉnh lại giọng nói. Hắn cảm thấy nữ tử này không giống với huyết y nhân trước đó, không hề khiến người khác phải khó chịu.

“Mọi người vẫn thường gọi tiểu nữ là A Linh.” Thiếu nữ thấy Lý Vũ hỏi lại tên mình thì cũng vui vẻ trả lời.

“A Linh cô nương, tại hạ Lý Vũ. Cô nương có biết vì sao ta lại ở đây không?”

“Tiểu nữ cũng không rõ lắm.” Thiếu nữ suy nghĩ trong giây lát rồi đáp. “Chỉ nghe mọi người nói là công tử từ trên trời rơi xuống.”

Lý Vũ lại nhíu mày. Không lẽ lúc trước hắn đâm xuyên qua mặt đất rồi rơi xuống nơi đây? Nhưng nghĩ lại thì điều này có chút hoang đường.

“Công tử ngủ nhiều ngày như vậy chắc đói rồi phải không?” Thiếu nữ nhúng một chiếc khăn vào chậu nước ở đầu giường rồi vắt khô. “Tiểu nữ đã chuẩn bị điểm tâm, công tử mau rửa mặt rồi ăn cho nóng.”

“Đa tạ.” Lý Vũ cầm lấy chiếc khăn, tiếp tục nói. “À còn nữa, A Linh cô nương có thể cho ta biết, ta đã nằm ở đây bao lâu rồi không?”

“Công tử đã nằm ngủ ở đây được mười ngày.” Thiếu nữ đáp.

“Mười ngày?” Lý Vũ khẽ thì thầm. Không ngờ bản thân lại có thể ngủ một giấc dài đến như vậy.

Không, phải là hôn mê mới đúng. Nhưng kỳ lạ là, ngoài chút mệt mỏi do nằm một chỗ quá lâu gây ra, hắn thấy trên người mình không còn gì bất thường, cũng không cảm nhận được vị thuốc ở trong miệng.

“Trong lúc ta chưa tỉnh, ngày nào cô nương cũng đem đồ ăn đến như thế này à?” Lý Vũ lại nhìn A Linh hỏi.

“Đây là việc là tông chủ giao phó, cũng là việc mà tiểu nữ nên làm.” Thiếu nữ gật đầu nói.

“A Linh cô nương vất vả rồi. Hiện tại có thể để ta một mình được không?” Lý Vũ nở nụ cười nhìn nữ tử.

“Vâng, thưa công tử. Nếu công tử có gì dặn dò thì cứ nói với A Linh là được.” Thiếu nữ khẽ nhún người, sau đó lùi lại rồi bước ra khỏi căn phòng.

Lý Vũ nhìn theo bóng dáng nữ tử dần rời đi, cho đến khi cánh cửa đóng lại mới thu hồi ánh mắt của mình. Hắn cúi xuống, kiểm tra khắp cơ thể một lần nữa, xác định mọi thứ vẫn lành lặn thì thở phào một hơi.

Cầm chiếc khăn lật qua lật lại, Lý Vũ xem xét cẩn thận rồi mới dám đưa lên lau mặt. Bên cạnh cái chậu có một cốc nước, hắn súc miệng xong thì tiến về phía chiếc bàn đặt ở gần đó.

Hơn mười ngày hôn mê, Lý Vũ cảm thấy đói bụng kinh khủng. Hắn nhìn tô cháo nóng hổi đặt trên khay gỗ, chưa vội ăn mà đưa mũi xuống ngửi một chút rồi chấm ngón tay vào nếm thử.

Nửa canh giờ sau, khi cơ thể không xuất hiện điều gì bất thường, Lý Vũ mới bắt đầu ăn. Cháo đã nguội, nhưng vì cơn đói lên men nên hắn chỉ húp vài cái là sạch sẽ không còn lại gì.

“Không biết giờ này ở nhà như thế nào rồi nhỉ? Mọi người vẫn ổn chứ?” Hắn ợ lên một tiếng, xoa xoa cái bụng của mình, ánh mắt hướng về một nơi xa xăm.

Huyết y nhân nói vẫn chưa giết người nào của Lý gia, nhưng hắn không biết đó có phải là sự thật hay không. Càng không biết thì sẽ càng lo lắng, nhưng khi lo lắng mà không thể làm được gì, trong lòng lại càng bứt rứt không yên.

Rốt cuộc thì tại sao huyết y nhân lại bắt hắn đi, nàng ta muốn gì, đã làm những gì trong lúc hắn vẫn còn hôn mê? Còn cái thứ màu trắng kia nữa, đó là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến một con nhện lớn như vậy.

Đoạn ký ức ngắn ngủi ấy cứ như một giấc mơ, tỉnh dậy thì biến mất, nhưng Lý Vũ chắc chắn tất cả đều thật sự tồn tại. Hắn quay lại giường, ngồi suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với mình, vô cùng khó hiểu.

Tuy nhiên, có một việc càng khó hiểu hơn là, Lý Vũ mơ hồ cảm giác huyết y nhân rất quen thuộc, chỉ có điều không thể nhớ ra được người này là ai, cũng như đã từng gặp nàng ở đâu.

Cho đến khi nửa ngày trôi qua, Lý Vũ thở hắt ra một hơi, quyết định tạm gác lại những thứ trong đầu. Mọi ký ức đều đã bị hắn lục lên, nếu vẫn chưa tìm thấy câu trả lời thì có lẽ nó không tồn tại ở đó.

“Trước hết phải xem nơi này là nơi nào đã.” Lý Vũ đưa hai tay lên gãi nhẹ cái cằm. Hiện tại, hắn chỉ còn cách đi ra bên ngoài quan sát thêm mới có hi vọng biết được những thứ mà mình muốn biết. “A Linh cô nương đối xử với ta không tệ, hi vọng những người khác cũng như vậy.”

Trên người Lý Vũ lúc này là một lớp áo vải mỏng, còn chiếc quần dài thì vẫn như trước kia. Hắn nhìn về phía cuối giường, ở đó đã chuẩn bị sẵn một bộ y phục được gấp gọn gàng.

Lý Vũ cầm lấy chiếc áo mặc lên người, màu trắng, đúng là màu mà hắn thích, tuy hơi rộng nhưng rất thoải mái. Hắn đưa hai tay lên cao, cúi đầu xuống để xem bộ cánh của mình.

Hơn mười ngày chưa tắm, nhưng chỉ nằm một chỗ nên cũng không bốc mùi quá nhiều. Đối với những người khác mà nói, chút mùi hôi này không đáng gì, tuy nhiên Lý Vũ lại xem đó là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Trên giường còn có một chiếc quần dài, hắn chưa vội thay mà cầm lấy rồi tiến về phía cửa phòng. Bỗng dưng xuất hiện ở một nơi xa lạ, dù cảm thấy có chút lo sợ thì cũng không thể ru rú cả ngày trong xó nhà được.

Lý Vũ điều chỉnh dáng vẻ của mình, từ đầu tóc cho đến cách đi đứng, rồi mới bước ra ngoài. Ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng, hắn biết ở đây không chỉ có mỗi thiếu nữ A Linh, vì vậy phải chỉnh tề một chút.

Tạm thời chưa biết nơi này là nơi nào, sắp tới sẽ phải lưu lại trong bao lâu, tạo một chút thiện cảm trong mắt những người khác không có gì là xấu. Chỉ cần hắn không gặp lại huyết y nhân cùng con nhện kia, mọi thứ đều sẽ ổn.

Ngay bên ngoài căn phòng là một khoảng sân rộng, được bài trí đơn giản với vài chậu hoa, góc bên trái là một cây mận bên hồ nước nhỏ. Tuy có sự khác biệt, nhưng khung cảnh này khiến Lý Vũ lại cảm thấy nhớ nhà.

“Lý công tử.” A Linh đang cho cá ăn, trông thấy Lý Vũ thì đứng dậy khẽ chào. “Công tử muốn đi đâu à?”

“Ta muốn đi dạo một chút, A Linh cô nương có thể đưa ta tham quan một vòng được không?” Lý Vũ nhẹ nhàng mở lời.

“Không vấn đề gì.” Thiếu nữ gật đầu. “Tiểu nữ cũng đang định đưa công tử đi đây.”

“Vậy làm phiền cô nương.”

“Lý công tử không cần khách sáo.” Thiếu nữ mỉm cười nhìn Lý Vũ nói. “Chúng ta đi thôi.”